Ngày hôm sau khi trời vừa sáng, Lộ Ngôn Hề vừa dậy đang chuẩn bị rửa mặt, thì chuông cửa reo lên.
Cô nhìn từ camera thì nhìn thấy người đang ấn chuông chính là Tống Tuy. Rõ ràng là có thể trực tiếp mở cửa từ tầng hai nhưng Lộ Ngôn Hề lại không
làm như vậy, cô chỉnh chu lại đầu tóc quần áo rồi tự chạy xuống mở cửa
cho anh.
Trên người cô vẫn là chiếc váy trắng nhưng không phải là chiếc của ngày hôm qua, mà là một chiếc váy dài có họa tiết hoa đen
trắng xen lẫn nhau. Buộc tóc kiểu công chúa đơn giản, giúp cho sự lạnh
lùng trên người cô bớt đi phần nào, khiến cô càng trở nên thanh lịch và
quyến rũ hơn.
"Anh Tuy!"
Cánh cửa vừa mở ra Tống Tuy liền nhìn thấy nụ cười mê người của cô.
"Chào buổi sáng, anh Tuy!"
"Chào buôi sáng."
Tống Tuy không bước vào chỉ đứng ở cửa nói: "Ngôn Ngôn, xin lỗi em, bệnh
nhân của anh xảy ra chút vấn đề, anh phải lập tức đến bệnh viện, hôm nay khéo không cùng em đi mua đồ được rồi."
Dừng lại một lúc, anh
nhìn Lộ Ngôn Hề nói tiếp: "Nếu như em không vội, thì đợi anh bận xong sẽ đi cùng em, khoảng ba giờ chiều là anh xong việc rồi."
Tống Tuy
đeo kính, vài tia nắng buổi sáng chiếu vào mặt anh che lấp đi khuôn mặt
của anh, Lộ Ngôn Hề không nhìn rõ được biểu cảm của anh khi đó, nhưng từ những giọt mồ hôi trên trán của anh có thể thấy anh đang rất vội.
Tống Tuy không phải là người không có trách nhiệm đối với công việc, càng
không phải là người bác sĩ không có trách nhiệm, với tình hình gấp gáp
như vậy mà vẫn cất công đến nói với cô một câu thì thật khó gặp, Lộ Ngôn Hề lúc này tất nhiên sẽ không trì hoãn chính sự của anh.
"Không
sao, anh Tuy bận thì cứ đi đi ạ, mua đồ không cần vội, em đợi anh bận
xong đi cũng không sao, anh bận xong thì gọi điện cho em."
Không
cần hỏi anh đã có thông tin liên lạc của cô hay chưa, cũng không tự mình đưa thông tin liên lạc cho anh, bởi vì Lộ Ngôn Hề biết rõ Tống Tuy
không cần cô phải làm vậy.
"Bữa sáng, lúc anh ra khỏi nhà tiện
tay cầm cho em." Trong tay Tống Tuy cầm hai phần bữa sáng, rất rõ ràng
là có một phần là của Lộ Ngôn Hề.
Lộ Ngôn Hề nhận lấy: "Cảm ơn anh Tuy, anh lái xe cẩn thận."
"Ừm."
Tống Tuy giúp cô mang bữa sáng đến, Lộ Ngôn Hề không cần phải sang nhà Tống Gia ăn sáng rồi.
Ăn xong bữa sáng, cô liền ra khỏi nhà.
Đang dạo bước ra tiểu khu, trước cửa có hai chiếc xe đỗ đó.
Cánh cửa sổ xe trượt xuống, người trong xe gọi tên cô: "Hề Hề, ở đây!"
Cửa xe mở ra, người từ trên xe bước xuống.
Là một người phụ nữ, tóc dài ngang vai, trên người khoác một bộ âu phục màu xanh nhạt.
Lộ Ngôn Hề mỉm cười bước đến bên cạnh cô ấy, cô ấy dang rộng đôi tay ôm
lấy Lộ Ngôn Hề, "Hề Hề, năm năm không gặp rồi, mình nhớ cậu chết mất!"
Giơ tay lên ôm lại người kia, Lộ Ngôn Hề nghĩ, đối với người kia là năm năm nhưng với cô không chỉ có vậy.
Mộ Hoa là người bạn tốt nhất hổi cấp ba của cô.
Mộ Hoa cũng được sinh ra trong một gia đình phú quý, chỉ là sau hai năm cô ấy ra nước ngoài thì Mộ Gia liền phá sản rồi, Mộ Gia nợ một khoản tiền
rất lớn, các chi phí y tế và nợ nần của ba Mộ Hoa đều đổ lên người cô.
Chỉ qua một đêm, Mộ Hoa từ một cô gái trẻ vô tư trở thành một người phải
gánh vác gánh nặng gia đình. Cô vẫn đang học đại học, không có bất cứ
nguồn thu nhập nào, khiến cô không thể không tìm lối thoát.
Ở
kiếp trước Mộ Hoa không liên lạc với Lộ Ngôn Hề, đại khái có thể là do
Lộ Ngôn Hề sống cũng không được tốt, không muốn thêm rắc rối cho cô, từ
bỏ ngành đang theo học dấn thân vào giới giải trí.
Không có gia
cảnh, không có nơi nương tựa, không có trưởng bối chỉ dẫn, chỉ có một
khuôn mặt xinh đẹp, lại vội dùng đến tiền, có thể tưởng tượng ra những
ngày tháng sau này của Mộ Hoa.
Mấy năm đó Mộ Hoa làm sao mà sống
qua được, Lộ Ngôn Hề không hay rõ, sau khi cô trở về nước gặp lại Mộ Hoa thì Mộ Hoa hoàn toàn đã trở thành một người khác, Mộ Hoa đối với cô
cũng có chút xa lạ.
Mới đầu cô nghĩ là do nhiều năm không liên
lạc nên tình cảm nhạt dần, nghĩ rằng Mộ Hoa không muốn gặp cô nên cô
cũng không ép nữa. Cho đến mãi sau này này có mới hiểu ra, Mộ Hoa trong
những năm này rất cực khổ, Mộ Hoa nghĩ còn trẻ như vậy mà cô đã đánh mất chính bản thân mình, cô ấy nghĩ mình không có tư cách gì để làm bạn với cô nên đã chủ động xa lánh cô.
Ngày cô tái sinh quay trở lại vừa trùng hợp cách ngày Mộ Gia phá sản không quá mấy ngày, Mộ Hoa khi đó
vẫn chưa bỏ học để vào giới giải trí.
Cô chủ động liên lac với Mộ Hoa, khi đó Mộ Hoa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cố giấu cô,
nhưng cô lại nói bóng nói gió, Mộ Hoa không thể chịu được nữa mới khóc
to rồi kể cho cô nghe mọi chuyện.
Không trực tiếp đưa tiền cho Mộ Hoa, cô chỉ nói là cô cho mượn. Đợi chuyện trong nhà Mộ Hoa ổn định
lại, cô sẽ thương lượng với Mộ Hoa thành lập một công ty môi giới, vốn
do cô đầu tư Mộ Hoa chỉ việc kinh doanh.
Cô luôn biết rằng Mộ Hoa có một ước mơ thời niên thiếu.
Đã trôi qua ba năm kể từ khi công ty giải trí Phong Hoa được thành lập, và đang trên đà phát triển trong làng giải trí.
Vỗ nhẹ lưng cô ấy Lộ Ngôn Hề nói: "Đã lâu không gặp."
"Thật là đã lâu không gặp rồi, sao cậu về nước mà không nói với mình một
tiếng, để mình đi đón câu!" Mộ Hoa nhìn cô có chút trách móc, "Có phải
nếu như không cần dùng đến xe, cậu tính không liên lạc với mình luôn
đúng không?"
"Mình tính định sắp xếp ổn thỏa chuyện bên này rồi mới tìm cậu." Lộ Ngôn Hề cười và nói.
"Cậu đang nói cái gì thế, cái gì mà sắp xếp ổn thỏa rồi mới tìm mình? Mình
là người ngoài sao? Thôi, chỉ là cái tính không thích làm phiền người
khác của cậu, mình với cậu vướng vào nhau chính là mang lại điều không
vui cho bản thân. Được rồi, xe mình mang đến cho cậu rồi, nửa năm trước
cậu nói muốn về nước, mình liền thu xếp xong cho cậu rồi, mọi thủ tục
đều xong hết rồi."
Nói rồi ném chìa khóa xe cho Lộ Ngôn Hề, Lộ Ngôn Hề cười rồi nhận lấy, "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì, lại xem mình là người ngoài sao! Nói đi phải nói lại, Hề Hề, bây giờ cậu về nước rồi, có muốn đến tiếp quản Phong Hoa không?"
"Tạm thời mình chưa tính đến chuyện nay."
Đến nghĩ cũng không cần nghĩ liền từ chối, Mộ Hoa phàn nàn nói: "Hề Hề, đây là công ty của cậu, mình đã giúp cậu tiếp quản ba năm rồi, bây giờ cậu
cũng quay về rồi, còn muốn phủi tay sao? Cậu biết đấy, mình chỉ muốn trở thành quản lý tốt dẫn dẫn mấy minh tinh lớn, tiếp quản công ty thật sự
không phải sở trường của mình."
Lộ Ngôn Hề mỉm cười: "Ba năm nay cậu vẫn tiếp quản rất tốt đó sao."
Mộ Hoa vẫn muốn nói tiếp, Lộ Ngôn Hề liền cắt ngang: "Hoa Hoa, mình muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước."
Cô đẫ nói như vậy rồi, Mộ Hoa còn có thể nói gì thêm.
Cô vì sao mà ra nước ngoài, hai năm vừa chuyển ra nước ngoài đó cô sống
cũng không tốt là mấy, không ai hiểu rõ hơn Mộ Hoa. Bây giờ cô trở về
nước rồi, chắc chắn sẽ muốn gặp mặt Tống Hoài, vẫn còn nhiều chuyện tồi
tệ có thể xảy ra.
Theo như Mộ Hoa thấy, sợ rằng sau năm năm thì
Lộ Ngôn Hề cũng vẫn chưa từ bỏ Tống Hoài. Con người Tống Hoài này, Lộ
Ngôn Hề ra nước ngoài mấy năm nay đều gọi điện cho cô thăm do tin tức
của Lộ Ngôn Hề, Mộ Hoa hiểu rõ tình cảm của Tống Hoài dành cho Lộ Ngôn
Hề.
Với Tống Hoài, Mộ Hoa cảm thấy vô cùng chán ghét.
Cô
chưa từng thấy ai không cần mặt mũi như Tống Hoài, một bên thì dây dưa
không rõ với Châu Tịch Duyệt, một bên lại như người có tình cảm sâu đậm
với Hề Hề! Tống Hoài rất ưu tú, điểm này trước nay cô không phủ nhận,
nhưng Tống Hoài có ưu tú đến mấy cũng không gạt đi được anh ta là một
tên tra nam!
"Được rồi, vậy mình tạm thời tiếp tục tiếp quản giúp cậu, đợi cậu nghỉ ngơi đã rồi nói. Hề Hề, bỗng nhiên cậu cầm dùng đến
xe làm gì? Có việc gì cần đi giải quyết sao?"
Không lạ gì tại sao Mộ Hoa lại hỏi cô như vậy, Lộ Ngôn Hề nói muốn dùng xe nhưng lại không
nói cô cùng đi theo, cô nghĩ rằng Lộ Ngôn Hề thực sự muốn đi tìm Tống
Hoài.