"Anh nói Châu Tịch Duyệt sao, không quen, lúc chưa ra nước ngoài có gặp
cô ấy vài lần. Cô ấy là bạn gái của Tống Hoài, chắc anh Tuy có nghe qua
tên của cô ấy rồi chứ."
Sắc thái cô không đổi, cười nhẹ, dường như Châu Tịch Duyệt chỉ là một người chẳng quan trọng gì.
Tống Tuy âm thầm thở nhẹ nhõm.
".. Có từng nghe."
Tuy rằng tâm tình cô không bị ảnh hưởng gì, nhưng cô lại bình tĩnh như vậy khi gặp Châu Tịch Duyệt cũng khiến anh bất ngờ.
Trong bất ngờ cũng có một chút vui vẻ.
Không quan tâm đến Châu Tịch Duyệt cũng có nghĩa là không quan tâm đến Tống Hoài, đương nhiên là chuyện này khiến anh rất vui.
"Nhưng hôm nay em gặp Tống Hoài ở bệnh viện nghe anh ấy nói anh ấy với Châu Tịch Duyệt chia tay rồi."
Tim Tống Tuy đập liên hồi.
"Ô, hình như em vẫn chưa nói vậy anh chuyện hôm nay em mang cơm chưa đến
cho anh thì gặp Tống Hoài ở đại sảnh, anh ấy chắc là đến thăm bạn."
"Ừm, em vẫn chưa nói với anh."
Không biết có phải là ảo giác không, Lộ Ngôn Hề có thể cảm nhận được chút ủy
khuất từ lời nói của anh. Quay đầu nhìn anh thì thấy anh vẫn là vẻ mặt
lạnh lùng đó, không có chút biến đổi gì.
Cứ chăm chăm nhìn góc nghiêng của anh, lúc sao anh cũng quay lại nhìn cô.
Chạm phải ánh mắt của anh, Lộ Ngôn Hề nhè nhẹ mỉm cười: "Em cũng không quan
tâm chuyện này lắm, nên quên mất nói với anh. Lần sau nếu còn có chuyện
như này, em sẽ nhớ nói với anh.
Lần này đổi lại là Tống Tuy ngây người.
Ánh mắt anh liếc đi chỗ khác, dường như" Ừm "một tiếng, giọng rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
Nhưng Lộ Ngôn Hề nhìn thấy môi anh có chút nhếch lên.
Biến mất rất nhanh, như ảo giác.
Sau đó cô nghe thấy Tống Tuy nói:" Bạn gái của A Hoài anh chưa từng gặp,
nhưng cũng nghe không ít chuyện của chúng nó. Chúng nó cũng bên năm năm
rồi, nhưng được ba bữa lại chia tay, chia tay rồi lại làm hòa rồi lại
chia tay, sau đó không qua mấy ngày lại làm hòa. Lúc đầu thì ba mẹ anh
còn quản Tống Hoài, sau này quen rồi thì cũng muốn quản nữa. "
Lộ Ngôn Hề:"... "
Không ngờ người lạnh lùng như anh Tuy lại xảo quyệt như vậy, nhưng ám thị này của anh cũng không quá rõ ràng.
" Vậy sao, vậy có lẽ đây là cách mà họ tương tác với nhau. "
" Thôi không nói đến họ nữa, dù sao chuyện tình cảm giữa hai người họ
cũng chẳng có quan hệ gì với chúng ta. Nhưng mà anh Tuy là anh trai của
Tống Hoài, không thể không quản anh ấy, nhưng chuyện tình cảm của họ anh hỏi ít một chút sẽ tốt hơn, nếu không lại tốn công ra. "
Môi của Tống Tuy lại nhếch lên," Ừm. "
" Đúng rồi anh Tuy, anh cũng vừa nhìn thấy Châu Tịch Duyệt rồi, mọi người đều nói cô ấy rất giống em, anh thấy bọn em giống nhau không? "
" Không giống. "
Giọng nói khẳng định của anh khiến Lộ Ngôn Hề ngạc nhiên, cô ngước mắt nhìn
anh, thấy anh rất nghiêm túc, anh nói tiếp:" Ngôn Ngôn, hai người không
giống nhau một chút nào. "
Việc Tống Hoài xem Châu Tịch Duyệt là thế thân của Lộ Ngôn Hề, những người quen ai cũng biết.
Bởi vì chuyện này mà Tống Hoài đã bị Tống Canh với Trịnh Thu Địch chửi rất
nhiều, Tống Canh và Trịnh Thu Địch còn suýt chút nữa là động thủ với
Tống Hoài.
Bọn họ là suýt nhưng Tống Tuy đã thực sự động thủ với Tống Hoài.
Lúc đó Lộ Ngôn Hề với Tống Hoài đang học kì hai lớp 12, là giai đoạn quan
trọng để chuẩn bị thi tốt nghiệp, Tống Tuy khi đó đang học đại học ở Bắc Thành. Nghe được tin liền xin nghỉ quay về, nhưng không về nhà trước mà đến trường số 1 Giang Thành lấy điện thoại gọi Tống Hoài ra rồi đánh
cho một trận.
Tống Hoài không biết cứ nghĩ Tống Tuy làm như vậy là vì anh ấy khiến cho họ thất vọng với việc mình đã làm.
Tống Tuy khi đó rất thất vọng về Tống Hoài, nhưng đây không phải là nguyên nhân chính khiến anh muốn đánh Tống Hoài.
Anh buông bỏ tình cảm của mình không phải vì anh và em trai ruột cùng thích một người mà bởi vì anh biết rõ người Lộ Ngôn Hề thích là Tống Hoài.
Anh rất hiểu cô, nếu như cô đã chọn Tống Hoài, thì những người khác sẽ
chẳng còn cơ hội nào, cho dù người đó là anh trai hàng xóm cùng lớn lên
từ nhỏ.
Thấy ánh mắt anh lo lắng, Lộ Ngôn Hề cười nói:" Không sao, em chỉ nghe mọi
người nói bọn em nhìn rất giống nhau, có chút hiếu kì. Thực ra em thấy
bọn em cũng chả giống nhau tí nào. "
Mặc dù ngoại hình của họ thực sự giống nhau.
Hai người về đến Ngọc Tịnh Viên cũng là 11h.
" Vào nhà anh ngồi một lúc không? "Tống Tuy hỏi Lộ Ngôn Hề.
" Muộn quá rồi, chú Tống với dì Trịnh chắc cũng ngủ rôi, em không làm
phiền mọi người nữa, về nhà luôn ạ. "Tống Tuy lái xe đến của Lộ Gia.
Lộ Ngôn Hề mở cửa xuống xe, nhưng không vội đóng cửa luôn, một tay vịn vào cánh cửa nhìn anh cười hỏi:" Anh Tuy, ngày mai anh được nghỉ, có dự
định gì không ạ?'
"Không."
"Vậy ngày mai chúng ta ra ngoài chơi được không? Em nghe nói trong mấy năm nay em ra nước ngoài, Giang
Thành có thêm một khu vui chơi rất đặc biệt, em muốn đến đó xem xem."
Tống Tuy ngước mặt nhìn cô, "Được."
"8h sáng mai anh đến đón em."
"8h thì sớm quá, anh dạo này không nghỉ ngơi nhiều, khó mới được nghỉ ngơi
một ngày, mai anh cứ ngủ nhiều một chút, 10h đến đón em cũng được. Sáng
mai em đi mua thức ăn về nấu bữa sáng, anh dậy thì đến nhà em ăn sáng
nha."
Tống Hoài tối nay có lẽ sẽ về nhà, Tống Tuy tất nhiên không thích cô với Tống Hoài gặp nhau, cô trốn tránh cũng không sao.
Ông trời cho cô một cơ hội được làm lại, cô luôn cảm thấy điều đó dang bù
đắp cho những tiếc nuối của cô và cho cô một cơ hội để đền đáp tình cảm
sâu đậm của Tống Tuy.
Nếu đã như vậy, tất nhiên sẽ chẳng có gì quan trọng hơn Tống Tuy.
Cô nguyện ý làm tất cả những gì để khiến Tống Tuy vui vẻ.
Nếu như là lần đầu thì có thể nói là ngoài ý muốn là anh tự đa mình, lần
thứ hai mà cũng dùng từ "ngoài ý muốn" với "tự mình đa mình" để biện
minh thì có vẻ quá miễn cưỡng rồi.
Lần trước sau khi gặp Tống
Hoài ở Đào Viên trại, cô đã chủ động từ chối đến nhà anh; lần này là gặp Tống Hoài ở bệnh viện, cô cũng chủ động từ chối đến nhà anh.
Cô có dụng ý gì, cũng không khó để đoán ra.
Anh rất vui vì cô để ý đến cảm xúc của anh, cũng rất vui được đi chơi với
cô, nhưng cô cũng không cần như vậy mà làm đến bước này.
"Em tự
làm bữa sáng thì không cần nữa, nhà anh có cô giúp việc, em không cần tự mình làm, có thời gian thì em cứ ngủ đi. Ngày mai cứ như bình thường
đến nhà anh ăn sáng, em đến mà chưa thấy anh dậy thì cứ ngồi nhà đợi
anh.
Lộ Ngôn Hề nhìn anh hồi lâu, nhớn mày cười rạng rỡ:" Được, vậy anh Tuy, ngày mai gặp. "
" Ngày mai gặp. "
Tống Tuy lái xe về nhà đỗ ở trong sân, Lệ Hoa nghe thấy tiếng xe liền mừng rỡ chạy ra lao đến anh nịnh hót.
Tống Tuy lấy tay xoa xoa ngực của nó, lúc này nhìn án mắt anh rất dịu dàng.
" Anh. "
Ngẩng đầu nhìn, Tống Tuy nhìn thấy Tống Hoài đang đứng ở nơi tối gần cửa. Vỗ
vỗ ngực của Lệ Hoa, Lệ Hoa nhảy lên trước mặt anh hai cái rồi quay đầu
về ổ.
Tống Tuy bước vài bước đi đến trước mặt Tống Hoài," Muộn như vậy mà vẫn chưa ngủ? "
" Mới 11h, cũng chưa muộn, bình thường giờ này vẫn còn đang tăng ca.
"Tống Hoài đứng trong bóng tối, sắc mặt trông rất tệ," Anh trai không
phải nói tầm 9h là tan làm rồi sao? Sao bây giừo mới về? Đã ăn tối
chưa?"