Lộ Ngôn Hề định thần rất nhanh, mỉm cười nói: "Anh Tuy, anh chuẩn bị quà về nước cho em sao?"
Niềm vui của cô rất rõ ràng, ánh mắt của cô đã nói lên điều đấy.
Nhìn nhau vài giây, Tống Tuy không chịu được nữa liền quay mặt đi: ".. bạn
của anh đi du lịch có mua quà cho anh nên tiện anh nhờ bạn mua quà giúp
anh."
"Hóa ra vậy.."
Lộ Ngôn Hề không tiếp tục hỏi nữa, cô chuyển sang chủ đề khác, "Vậy em sẽ chờ quà của anh Tuy."
"Đi thôi anh Tuy, chúng mình đi mua đồ khác."
Cô không thấy khó xử khi Tống Tuy thanh toán giúp cô, vì cô biết như vậy
sẽ khiến anh vui. Nếu như Tống Tuy vui vẻ thì cô cũng không cần phả khó
xử, vì Tống Tuy không thiếu tiền. Hơn nữa cô cũng đã chuẩn bị rất nhiều
quà cho Tống Tuy.
Cô về nước chỉ mang một chiếc hành lý, nhưng
hành lý khác đều đợi gửi về sau. Nhưng chiếc hành lý cô mang về chỉ để
mấy bộ quần áo còn những thứ khác đều là quà cô chuẩn bị cho Tống Tuy.
Tổng cộng có mười món quà là tự tay cô tỉ mỉ chọn từ khi trùng sinh quay trở lại vào ba năm trước.
Hai người bước ra ngoài không nhìn thấy Tống Hoài, vì anh ta lại trốn đi rồi.
Tống Tuy không nói với Lộ Ngôn Hề chuyện Tống Hoài đi theo.
"Không xem quần áo nữa sao? Hai cửa hàng bên cạnh nhìn cũng không tệ."
"Thôi ạ, để lần sau đi, bọn mình dạo lâu như vậy cũng sắp đến giờ trưa rồi,
đi mua những đồ cần mua trước đã rồi tìm chỗ nào đó ăn trưa."
Lộ
Ngôn Hề nở nụ cười nhẹ nhàng và nói với Tống Tuy, "Anh Tuy, lần sau em
lại muốn đến đi dạo nữa, mà anh lại đúng lúc rảnh thì anh lại đi cùng em không?"
"Anh cũng biết là em ra nước ngoài lâu như vậy nên bạn
bè trong nước cũng không nhiều, có mấy người bạn nhưng bọn họ đều rất
bận không có thời gian đi cùng em."
Tống Tuy nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Lộ Ngôn Hề thản nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng, nhìn anh một cách đắm say không hề trốn tránh.
".. Được." Tống Tuy nói.
Bọn họ đi tầng khác, hai người đi vào một của hàng chuyên bán đồ gia dụng
trong nhà. Khi bước vào, Lộ Ngôn Hề bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn
ra đằng sau về một hướng, trên mặt nở nụ cười rồi rất nhanh thu hồi lại. Tống Tuy hỏi: "Sao vậy?"
Lộ Ngôn Hề cười cười: "Không có gì, mình vào thôi."
Tống Tuy không có hỏi thêm nữa, cả người anh bất động, nhìn chằm chằm vào
cánh tay đột nhiên bị cô gái nắm lấy. Người anh cứ cứng nhắc như vậy đi
theo cô gái vào cửa hàng.
Lộ Ngôn Hề không phải diễn kịch cho
Tống Hoài xem, cô không quan tâm Tống Hoài nghĩ gì, chỉ là không muốn
Tống Tuy bị ảnh hưởng khi nhìn thấy Tống Hoài.
Nhưng sau khi nắm lấy tay Tống Tuy, nhịp tim của Lộ Ngôn Hề vẫn không thể kìm được mà đập nhanh hơn thường.
Dù ở kiếp trước họ đã kề kề bên nhau ba năm, nhưng giữa bọn họ cũng chưa
bao giờ có hành vi vượt quá giới hạn, cho đến thời khắc cô nhắm mặt lại
thì Tống Tuy đã nắm chặt lấy tay cô.
Dù không muốn buông tay
nhưng Lộ Ngôn Hề nhận thấy dáng vẻ cứng ngắc của Tống Tuy cô chỉ đành
buông tay đầy tiếc nuối rồi cầm cuốn sách lên.
Tương lai còn dài.
Nhưng cô không biết Tống Hoài cách đó không xa nhìn được cảnh hai người nắm tay nhau khiến anh khó chịu như nào.
Tống Hoài ngơ người, anh không tin những gì mình đã nhìn thấy.
Không thể nào?
Hề Hề không phải vẫn luôn không đến gần anh trai sao? Tự nhiên sao lại chủ động nắm tay anh trai? Anh trai vậy mà cũng không tránh đi..
Sau khi Hề Hề về nước chẳng thèm quan tâm đến anh, nhưng lại tiếp xúc rất gần với anh trai.
Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy? Hơn nữa chuyện này bắt đầu từ khi nào?
Cho dù Hề Hề bị anh tổn thương nên quá thất vọng về anh, cho dù năm năm
không liên lạc Hề Hề thay lòng không thích anh nữa, nhưng Hề Hề thích
người khác thì cũng không thể nào là anh trai được. Ô Hướng Tư đã nói
một câu rất đúng, với tính cách của Hề Hề, dù cho anh trai là một người
tốt như thế nào, Hề Hề cũng sẽ không bao giờ chọn anh trai.
Nhưng mà, thật sự là như vậy sao?
Tống Hoài cũng không đi theo nữa, anh rời khỏi trung tâm mua sắm trong tuyệt vọng.
Anh ta có tâm trạng như thế nào thì Lộ Ngôn Hề cũng không quan tâm, mua sắm và sắp xếp cửa hàng trực tiếp chuyển đổ đến nhà xong, cô và Tống Tuy
liền đi ăn cơm.
Ăn cơm xong bọn họ cũng không vội về nhà, khi
người ta giao đồ đến Lộ Ngôn Hề gọi điện cho Trịnh Thi Địch nói cho bà
biết mật khẩu nhà để Trịnh Thi Địch giúp cô nhận đồ.
"A Hoài, cậu là người nghiện công việc như vậy sao hôm nay không đến công ty mà lại
chạy đến quán bar uống say như vậy? Hôm qua không phải uống nhiều thế
rồi sao, sao lại uống nữa rồi? Cậu không thể nghiện rượu như vậy. Nói
đi, rốt cuộc là cậu bị làm sao?"
Giờ này thì chẳng quán bar nào
mở cửa nữa nhưng nhị thiếu gia Tống Gia muốn uống rượu thì quán bar cũng không thể đuổi người đi. Nhìn thấy Tống Hoài là cố ý làm mình say càng
uống càng nhiều, sợ xảy ra chuyện gì quản lý quán bar đành phải liên lạc với Ô Hướng Tư cũng là khách quen của quán bar.
Tống Hoài chẳng để ý đến anh ta rồi tiếp tục uống.
"Cậu như này.. là tỏ tình thất bại rồi sao? Lộ nữ thần từ chối cậu rồi?"
Tống Hoài lúc này mới phản ứng nhìn anh, ánh mắt rất lạnh lẽo và dọa người,
nhưng Ô Hướng Tư không sợ bởi anh mắt đó ngoài lạnh lẽo có chút dọa
người ra còn có chút đáng thương.
Ô Hướng Tư nhẹ giọng an ủi vài
câu: "Haizz, Tôi còn tưởng chuyện gì, không phải cậu bị Lộ nữ thần từ
chối thôi sao, cậu làm ra những chuyện như vậy bị từ chối cũng là điều
tất nhiên thôi? Tôi còn cứ nghĩ trước khi tỏ tình với Lộ nữ thần thì cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối rồi chứ, sau đó mới bắt đầu theo
đuổi cô ấy dài dài."
"A Hoài, cậu như này không được! Mới ngày
đầu tiên, cậu đã không chịu nổi như vậy thì làm sao theo đuổi được Lộ nữ thần. Cô ấy là Lộ nữ thần đó, cô có gia thế có sắc đẹp lại có tài, khi
còn học cấp ba người ngưỡng mộ cô vô số, tôi nghe nói những năm qua ở
nước ngoài cô ấy không chỉ học hai chuyên ngành mà còn đứng đầu hai
chuyên ngành đó, trình độ còn xuất sắc hơn trước, đây không phải là một
cô gái bình thường, vốn cậu không có nhiều sự cạnh tranh nhưng cậu lại
làm ra những chuyện tổn thương cô ấy như vậy, thì cậu phải biết chân
trọng và kiên trì, có như vậy cậu mới có cơi hội."
"Không phải." Tống Hoài nói.
Lại một hơi uống hết cốc rượu.
"Không phải cái gì? Cậu phải nói cho rõ chứ, đừng chỉ uống rượu như thế!"
Tống Hoài không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm uống rượu. Ô Hướng Tư hỏi một hồi nhưng thực sự là chẳng thể hỏi được gì, cuối cùng chỉ thở dài rồi cũng
không hỏi nữa. Đợi Tống Hoài uống rượu cho đến khi anh say không biết gì Ô Hướng Tư mới đưa anh về nhà.
Tất nhiên là không đưa về Tống
Gia, Tống Hoài uống say như vậy, anh sợ đưa Tống Hoài về Tống Hoài sẽ bị ba mẹ anh xử lí. Liền đưa Tống Hoài đến nhà của Tống Hoài gần công ty.
"Hề Hề, về rồi sao? Hôm nay đi chơi có vui không?"
Trịnh Thu Địch vừa nhìn thấy Lộ Ngôn Hề với Tống Tuy về liền tươi cười ra
đón, nhưng trong mắt coi như không nhìn thấy con trai mà chỉ có Lộ Ngôn
Hề.
"Vui lắm ạ."
"Vui là tốt, vui là tốt, người trẻ như
các cháu nên ra ngoài chơi nhiều vào, cả ngày chỉ biết công việc thì cả
đời dễ bị cô đơn." Câu nói này vừa nói đã biết ai nói rồi.
Tống Tuy giả vờ nghe không hiểu.
"Hề Hề, sau này cháu phải như hôm nay đưa anh Tuy ra ngoài nhìn thế giới nhiều một chút."
Lộ Ngôn Hề nhìn Tống Tuy một cái, mỉm cười đáp: "Được ạ, dì Trịnh."
Trịnh Thu Địch không ngờ bọn họ đi mua đồ nhưng đồ đã được giao đến rồi mà họ vẫn chưa về nhà, lại cùng nhau đi dạo cả ngày đến chiều tối mới về.
Trịnh Thu Địch thấy vậy thì không thể hạnh phúc hơn.
Thật sự rất hiếm khi thấy con trai cả không làm việc hẳn hoi như vậy khiến bà rất vui.
"Đúng rồi, cháu mua những đồ mà cần lắp đặt dì điều bảo họ lắp đặt hết cho
cháu rồi, đợi tí nữa ăn tối xong cháu về nhà xem xem, có chỗ nào không
vừa ý thì lại gọi điện thoại cho họ đến làm lại cho."
"Vâng ạ, cháu cảm ơn dì Trịnh, hôm nay vất vả cho dì rồi."
"Vất vả cái gì, dì chỉ ở đó nói vài câu, cũng không cần tốn sức gì."
* * *
Bữa tối Lộ Ngôn Hề ăn tối ở Tống Gia, Tống Hoài và An Hân đều không về. Sau khi ăn uống vui vẻ xong Lộ Ngôn Hề về nhà còn Tống Tuy nhận được điện
thoại liền vội vã đến bệnh viện.
Sau đó Tống Tuy đều rất bận.
Một bác sĩ
trưởng mà trẻ như anh được bệnh viện đánh giá rất cao, anh thật sự rất
bận, Lộ Ngôn Hề đã không gặp anh ba ngày liên tiếp.
Hôm đó, Lộ Ngôn Hề chủ động đưa cơm trưa tới bệnh viện cho Tống Tuy.