Sau đó Lương Tị thoải mái nằm lỳ ở trên giường, lăn qua lăn lại. Còn Lý Thiên Thuỷ thì phải tiếp tục nấu ăn.
Lý Thiên Thuỷ đang nói về kế hoạch của mình trong nhà bếp, nói sáng mai
anh sẽ đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe, buổi trưa thì đi thành phố
lân cận để xem tủ phòng tắm. Thẻ của Lý Thiên Vân đã được mở lại, số
tiền trong đó chuẩn bị đầu tư vào kinh doanh.
Lương Tị tuỳ tiện
cột dây áo ngủ lại bước đến, cho anh xem lịch sử chuyển khoản, "Tiền nhà còn lại đã được chuyển cho anh, chúng ta đã giải quyết xong các khoản
nợ."
Lý Thiên Thuỷ đổ dầu vào chảo, khi dầu nóng, anh cho đậu đã
cà vỏ vào, sau đó cho hành, gừng, tỏi vào xào thơm, rồi cho một muôi
nước sôi vào, thêm gia vị từng thứ một, đợi đến khi chúng ngấm đều gia
vị thì cho thêm một nhúm nấm mèo băm nhỏ, cuối cùng cho cá đã chiên vào.
Anh vặn nhỏ lửa để đun từ từ, sau đó mới dành thời gian xem lịch sử chuyển
khoản. Lương Tị nâng đầu gối đẩy nhẹ anh, "Có cơ hội em sẽ nói với ba
mẹ, về nhà ăn cơm."
"Ừ." Lý Thiên Thuỷ trả lời: "Ngày mốt anh sẽ
đến khu công nghiệp để đòi tiền. Người đó là anh em kết nghĩa của Thanh
Vân, đến giờ vẫn không thấy trả."
"Anh ta nợ nhà anh bao nhiêu?"
"Bốn trăm."
"Anh ta biết tình cảnh của nhà anh mà vẫn không chủ động trả lại?"
"Không trả." Lý Thiên Thủy cầm muôi trong tay tưới nước canh từ trong nồi lên lưng cá, "Người này xấu tính đã quen."
"Là ai?" Lương Tị tò mò.
"Biệt danh Bánh Bao."
"À, là tên bánh bao nướng đó à." Lương Tị ngắt một quả cà chua bi ăn, "Một
năm trước anh ta mua được một chiếc Mercedes Benz, không biết chạy làm
sao mà làm trầy xước xe của em."
"Chiếc Mercedes Benz đó là của
cậu ta?" Lý Thiên Thuỷ lật con cá lại, "Cậu ta nói với em trai anh chiếc xe đó là của anh trai mình."
"Chó má, Mercedes Benz đó là của anh ta. Hai năm qua anh ta kiếm được tiền, suốt ngày khoe khoang trên mạng."
"Trên mạng?" Lý Thiên Thuỷ hỏi.
"Không lẽ anh ta chặn các anh rồi?" Lương Tị đưa điện thoại cho anh xem.
Lý Thiên Thuỷ chửi tục, lấy cá ra khỏi chảo bày lên dĩa. Sau đó rửa chảo, bắt đầu xào rau.
Lương Tị bưng cá ra, bới cơm, hỏi: "Anh ta nợ các anh bao lâu rồi?"
"Ba bốn năm gì đó? Là Thiên Vân lần lượt cho cậu ta mượn, cũng được mấy giấy nợ rồi."
"Chắc là không muốn trả."
"Không muốn trả thì anh cũng phải đòi cho được."
- -
Hai người cơm nước xong xuôi, cùng nhau dọn dẹp phòng bếp, sau đó nép vào
sô pha xem tin tức. Lý Thiên Thuỷ nằm thư giãn trên ghế sô pha, gối đầu
lên đùi cô, để cô xoa xoa huyệt thái dương cho mình.
Lương Tị
dùng năm ngón tay cào da đầu của anh, nói anh nên để tóc dài, đặc biệt
là tóc mái, để tóc mái nằm ngoan ngoãn trên trán, không chỉ trông trẻ
trung mà còn có vẻ dày dặn.
Lý Thiên Thuỷ nghe thấy ngụ ý, nhấn mạnh, "Anh không có rụng tóc."
Lương Tị đưa ba bốn sợi tóc ngắn trên tay cho anh xem, "Sao lại không rụng?"
"Cái này là do em nhổ." Lý Thiên Thuỷ tranh luận với cô: "Vừa rồi ít nhất ba lần, em coi anh như một con cừu, dùng ngón tay nhổ tóc của anh." Nói
xong, anh xoa da đầu, chống đầu gối muốn đứng dậy.
"Không có nha, làm sao em có thể đối xử với anh như một con cừu..." Còn chưa xạo hết
câu cô đã không thể ngừng được cười. Vừa rồi lỡ mạnh tay, nhổ đứt mấy
cọng tóc của anh.
Cô cũng quay người với theo, "Không nhổ nữa, không nhổ nữa mà."
Lý Thiên Thuỷ ngồi xuống, dù sao thì anh cũng không muốn cô đụng vào tóc
mình nữa. Lương Tị chơi xấu, nằm gối đầu lên đùi, bắt đầu đếm từng cọng
lông bụng của anh.
Lý Thiên Thuỷ đập tay cô, cùng cô trò chuyện, "Hôm nay anh đến gặp chị gái của em."
"Ừ, sau đó thì sao?" Lương Tị nhìn anh.
"Nhà máy của nhà em không phải muốn chuyển đến thành phố sao?" Lý Thiên Thuỷ bóp ngón tay cô, "Chị của em nhìn trúng một miếng đất, tình cờ nó lại
thuộc về nhà một người bạn của Thanh Vân, anh định liên hệ xem có thể
giúp lấy nó được không."
"Làm sao anh biết chị em thích miếng đất đó?"
"Bởi vì chị của em đã nhờ người tìm hiểu giá cả, bạn của Thanh Vân đã hỏi
Thanh Vân về chị em, muốn biết thực lực của nhà máy nhà em ra sao." Lý
Thiên Thuỷ nói: "Sáng nay anh đã nói chuyện với chị của em. Nếu chị ấy
quan tâm, anh sẽ giúp đỡ thương lượng."
Lương Tị gật đầu, "Miếng đất này có dễ thương lượng không?"
"Có chút khó khăn." Lý Thiên Thuỷ nói: "Miếng đất này chưa bán vì tình hình phức tạp. Bởi vì nó không thuộc sở hữu của một người, mà được chia cho
ba anh em. Nhưng ba anh em này lại không thuận nhau."
"Vậy thì quá phức tạp rồi." Lương Tị lặp lại.
"Ba của bạn Thanh Vân là con thứ hai, ông ấy sẵn sàng bán đất. Bạn của em
anh sẽ giúp anh giới thiệu người con cả và người con thứ ba, nếu hai
người đó đồng ý, vậy thì chúng ta sẽ mua được đất."
"Được. Chờ tin tốt của anh." Lương Tị nhìn anh nói.
Lý Thiên Thuỷ mỉm cười, nói thẳng: "Anh đang nghĩ, nếu có thể giành được
miếng đất này cho nhà máy nhà em, lúc đến nhà em sẽ dễ nói chuyện hơn."
"Ừ." Lương Tị cũng cười thành tiếng.
Lý Thiên Thuỷ tiếp tục: "Hơn nữa anh cũng đã hợp tác với nhà máy của nhà
em. Nếu có thể giúp giành được đất, mối quan hệ hợp tác giữa hai bên
cũng sẽ ổn định hơn."
"Không sao, em hiểu." Lương Tị nhìn anh,
"Làm ăn là làm ăn, hai bên cùng có lợi, sẽ không ảnh hưởng đến mối quan
hệ của chúng ta."
"Ừ." Lý Thiên Thuỷ rất biết ơn vì sự chu đáo
của cô, thẳng thắn nói: "Bởi vì tình hình trước mắt anh vẫn cần sự hỗ
trợ của gia đình em."
"Ý anh là gì, đợi anh trở mình rồi thì sẽ đá nhà em ra à?" Lương Tị nói đùa với anh.
"Làm sao có thể?" Lý Thiên Thủy chân thành nói: "Trừ phi bên em không nguyện ý cùng anh hợp tác."
"Vậy anh có cần em giúp không?" Lương Tị hỏi.
"Không cần." Lý Thiên Thủy vuốt ve mặt cô, "Em không giúp gì, chính là sự giúp đỡ lớn nhất."
"Mối quan hệ của chúng ta vẫn chưa rõ ràng. Nếu em mù quáng giúp anh, gia
đình em sẽ suy nghĩ nhiều." Lý Thiên Thuỷ chậm rãi nói: "Đó là lý do tại sao anh không muốn em ở lại buổi tối. Nếu tương lai con gái chúng ta
quen bạn trai, anh cũng sẽ không dễ dàng đồng ý, con bé qua đêm với
người ta không về nhà ngủ, anh sẽ rất tức giận."
"Vậy thì anh nhất định là một ông ba lỗi thời."
"Lỗi thời thì lỗi thời, dù sao thì nếu chúng ta không đồng ý, con bé không
thể qua đêm ở bên ngoài." Lý Thiên Thủy xụ mặt, cứ như hiện tại anh đang có một cô con gái mười tám tuổi bị kẻ xấu nhìn chằm chằm vào vậy.
"Vậy thì cũng phải để cho chúng nó có không gian tìm hiểu nhau chứ. Lỡ như
sau này kết hôn rồi mới phát hiện người đàn ông đó bị bất lực thì sao?
Thật kinh khủng."
...
Lý Thiên Thuỷ sửng sốt một lúc, sau
đó dịu dàng nói một câu: "Vậy thì sinh con trai thôi. Con gái rất dễ bị
bắt nạt, sau này sẽ gả vào nhà người khác, chúng ta cũng không biết con
mình sống có được tốt hay không."
"Chúng ta nâng ở trong lòng bàn tay, cưng nựng nó như bảo bối, sau này nó rời xa chúng ta..." Nói xong
mũi đau xót khó chịu, không nói tiếp nữa.
Lương Tị nhìn anh như một người cha già lo lắng, nếu sau này con gái anh lấy chồng, 100% anh sẽ trốn trong nhà mà khóc.
Lương Tị vỗ vỗ anh, "Này, anh đừng buồn, lo lắng cho mình trước đi, ba em còn chưa chấp nhận anh đâu."
Lý Thiên Thuỷ cười, "Sao anh cứ có cảm giác chúng ta giống như một cặp vợ chồng già đã đi qua gần hết cuộc đời vậy nhỉ?"
Lương Tị phụ hoạ: "Đúng, thỉnh thoảng em cũng cảm thấy như vậy."
Rồi hai người lại lảm nhảm, nói những chuyện vô nghĩa vớ vẩn. Lương Tị trần trụi đi vào phòng tắm, nhận được một cuộc gọi từ ba Lương, ngập ngừng
hỏi cô khi nào thì về. Lương Tị nhìn đồng hồ, đã chín giờ, lúc này mới
nhớ đã đến giờ mẹ Lương đi tắm và ngủ.
Cô giục Lý Thiên Thuỷ đưa
cô về, trên đường họ đi ngang qua một cửa hàng bán nhạc cụ, Lương Tị bất chợt nói là sẽ tặng anh một cây đàn guitar. Lý Thiên Thuỷ đưa cô đến
gần biệt thự, Lương Tị sờ mặt anh, nói: "Tội cho anh quá."
"Không sao." Lý Thiên Thuỷ nói.
Lương Tị vừa chạy về phía trước mấy bước liền quay lại, điểm vào mũi anh,
"Anh mau hẹn Tưởng Kình nói chuyện, nếu không em sẽ đến gặp anh ấy và
nói rằng anh cố ý dụ dỗ em."
Lý Thiên Thuỷ cười lớn, mặc kệ cô.
Lương Tị hôn mặt anh một cái, xoay người bỏ chạy. Anh đậu xe cách biệt thự
hơi xa, lúc này mọi người vẫn chưa ngủ, anh sợ bị người nhà cô nhìn
thấy.
Anh quay xe ra khỏi khu biệt thự, lúc lại đi ngang qua cửa
hàng nhạc cụ, anh xuống xe vào dạo một vòng, chơi thử bốn năm cây đàn
guitar, chọn một cây ưng ý rồi trả tiền, sau đó chụp hoá đơn gửi cho
Lương Tị, đeo trên lưng trở về thị trấn.
Khi về đến nhà, anh nhận được tin báo chuyển khoản từ Lương Tị, không nhiều hơn một xu, 2799 tệ. Sau đó còn có một câu: Vợ mãi yêu anh.
- -
Lương Tị thấy xe của Lương Minh Nguyệt trong sân, lúc thay giày ở cửa cô hỏi: "Chị con đã về rồi?"
Ba Lương ra hiệu cho cô nhỏ tiếng lại, chỉ vào phòng ngủ: "Chị và mẹ con đang nói chuyện."
"Chuyện gì vậy ba?"
"Chị con đã thuê một giám đốc mới?"
"......Dạ đúng."
"Vậy sao các con không nói cho mẹ con biết một tiếng?"
Lương Tị không trả lời, cô tưởng Lương Minh Nguyệt đã nói rồi.
Mẹ Lương nghe tin Chu Toàn bị giáng chức xuống làm quản lý, rất tức giận,
giận Lương Minh Nguyệt không để bà vào mắt. Bà biết Chu Toàn có năng lực như thế nào, bà tức giận vì cả hai chị em đều không hề nói trước với
bà.
Ba Lương suy nghĩ một lúc lâu, "Chủ yếu là do mẹ của con lớn
tuổi rồi, tâm tính của bà ấy đã khác trước. Các con cảm thấy cậu không
có năng lực, muốn điều chỉnh thì điều chỉnh, nhưng nên nói với mẹ của
các con trước."
Lương Tị lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ, nghe thấy
cuộc trò chuyện bên trong, quay trở lại ngồi trên ghế sô pha. Ba Lương
an ủi cô: "Mẹ con nóng nảy, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh." Vừa nói
xong thì cửa phòng ngủ mở ra, Lương Minh Nguyệt gọi: "Ba, khăn tắm của
mẹ con đâu?"
"Cái này cái này." Ba Lương đứng dậy đi ra ban công lấy.
Lương Tị đi tới, dùng khẩu hình miệng hỏi Lương Minh Nguyệt: "Thế nào rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ lén lút của cô, Lương Minh Nguyệt phớt lờ. Ba Lương cầm khăn tắm đi tới, "Con giúp mẹ tắm xong rồi à?"
Lương Tị chạy vào bếp, lấy mì do dì nấu ăn kéo từ trước ra, đang rửa hẹ thì
Lương Minh Nguyệt áo ướt sũng, xộc xệch đi tới, "Em vào giúp mẹ tắm đi."
...
Lương Tị vừa tắm rửa cho mẹ Lương và đỡ bà trở lại giường xong, trong phòng
khách có tiếng động lớn, cô lập tức đi ra ngoài nhìn, thấy ba Lương đang dựa vào cạnh tủ, còn đồ trang trí ở góc tủ đã bị rơi vỡ.
Lương
Minh Nguyệt cũng nghe thấy, hai người nhanh chóng đỡ ba Lương ngồi xuống ghế, ba Lương còn chưa tỉnh hồn, nói: "Không sao, không sao, ba bị
trượt chân."
Lương Tị nhìn xuống sàn nhà, quả thật có vài chỗ có
vết nước. Đầu tiên cô kiểm tra xem ba Lương có bị thương hay không, sau
đó bắt đầu thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, rồi lấy khăn khô lau từng vết
nước.
Lương Minh Nguyệt xin lỗi, chị nói mình đang giúp mẹ Lương tắm thì vội vàng ra ngoài, quên chùi vết nước trên đế dép.
Mẹ Lương cũng đỡ eo đi ra, phàn nàn ông nên đi dép chống trượt, hỏi ông có bị thương không, rồi nói một ngày nào đó có thời gian thì trải thảm hết cả nhà.
Lương Tị đang nấu mì cho Lương Minh Nguyệt trong nhà bếp, nói: "Dạ, cuối tuần này con sẽ tìm người đến đo đạc."
Mẹ Lương đứng bên cạnh đấm lưng cho ba Lương. Ba Lương bị doạ không nhẹ,
trong lòng còn đang sợ hãi, ngồi vững trên ghế không dám cử động. Ông đã bảy mươi lăm tuổi rồi, xương cốt dễ gãy, có ngày vào bệnh viện nằm lúc
nào cũng không hay.
Lương Tị vừa nấu mì vừa nói lớn: "Chị, trong
hòm thuốc có thuốc an thần dạng lỏng mà ba thường uống đó, chị mở một
ống cho ba đi."
Lương Minh Nguyệt đi tìm một lúc lâu, trong đó có đến bốn loại thuốc dạng lỏng, chị dứt khoát cầm hết đi hỏi Lương Tị.
Lương Tị bưng mì đi ra, mẹ Lương nhàn rỗi không có việc gì làm, hỏi vài
câu: "Buổi tối đi tụ tập với bạn bè à?"
Lương Tị tranh thủ thời gian trở lại phòng bếp lấy đũa cân nhắc một hồi, sau đó cười nói: "Con đi hẹn hò."
"Hẹn hò? Với ai?" Ba Lương buột miệng hỏi, lúc này mới nhận ra là mẹ Lương đang dẫn lời để ông hỏi.
"Lý Thiên Thủy, hai ngày trước mang thịt cừu cho ba đó." Lương Tị nói một cách tự nhiên.
"À à à..." Ba Lương cứ à à suốt.
Mẹ Lương không nói gì, Lương Minh Nguyệt thì cứ ăn mì, vì không phải việc liên quan đến mình.
Lương Tị đang ép nước trái cây trong nhà bếp, sau khi ép xong, cô chia thành
bốn ly, mỗi người một ly, rồi nói: "Trước kia không phải em trai anh ấy
nợ tiền nhà chúng ta sao? Anh ấy đã trả xong rồi."
Mẹ Lương không trả lời, quay đầu nhìn Lương Minh Nguyệt hỏi: "Chuyện làm ăn của cậu ta bây giờ thế nào?"
Lương Minh Nguyệt đặt đũa xuống, lau miệng nói: "Số lượng đặt hàng coi như cũng được."
Lương Tị cầm ly đứng ở một bên, nhấp từng ngụm nhỏ.
Mẹ Lương lại hỏi: "Hai anh em họ tách ra làm riêng à?"
"Chắc là không." Lương Minh Nguyệt nói.
"Em của cậu ta cũng không còn nhỏ nữa?" Mẹ Lương đỡ eo, chậm rãi vận động,
"Hai anh em đều chưa kết hôn, còn nợ nần bên ngoài, bà mẹ thì sức khỏe
không tốt, gia đình này cũng thật không yên ổn." Sau đó bà chậm rãi nói: "Bây giờ nhà bọn họ kiếm được một đồng cũng phải bẻ làm ba. Hai anh em
họ bán nhà rồi đúng không? Sau này lấy vợ không phải còn phải mua nhà
mới nữa sao? Còn phải sắm sửa lễ vật này nọ, tính sơ thôi cũng đủ hù
chết người ta rồi."
"Con không biết cụ thể. Nhưng nếu Lý Thiên
Vân đáng tin cậy thì phía Tân Cương hoàn toàn có thể phát triển được, và cũng sẽ chỉ mất một năm hoặc lâu hơn để xoay chuyển." Lương Minh Nguyệt nói một cách thực tế: "Bởi vì nền tảng kinh doanh của họ vẫn còn đó."
Mẹ Lương gật đầu: "Cậu con lớn thì mẹ không biết, nhưng cậu con út có vẻ không giống một người có thể ổn định."
Lương Minh Nguyệt lo trả lời tin nhắn WeChat, không đáp lời bà.
Lương Tị bưng tô trên bàn vào nhà bếp để rửa. Rửa xong, cô đi ra, lau tay
nói: "Mẹ, con muốn tìm cơ hội thích hợp đưa anh ấy đến nhà mình ngồi một chút."
Mẹ Lương lảng đi, "Để nói sau đi."
Lương Tị không hy vọng bà sẽ đồng ý ngay lập tức, mà chỉ nói trước để bọn họ biết mà cân nhắc.
Khi hai vợ chồng già trở lại phòng ngủ, ba Lương ngồi bên giường vén áo mặc ở nhà lên để mẹ Lương xem eo có bị va chạm không, ông cảm thấy hơi đau.
"Có vết bầm tím." Mẹ Lương đeo kính vào nhìn, "Anh không bị thương ở xương chứ?"
"Không có."
"Vậy là tốt rồi, không bị ảnh hưởng xương cốt là được rồi." Mẹ Lương tháo
kính xuống, vịn giường chậm rãi nằm xuống, nói: "Lần trước trong bữa
tiệc có người muốn làm mai cho con trai lớn nhà họ Lý, lúc đó có người
nói, làm vậy không phải là đẩy con gái người ta xuống hố hay sao."
"Anh cảm thấy lần này thái độ của con út có chút khác thường." Ba Lương xoa
eo nói: "Chuyện này để Minh Nguyệt đi nói chuyện với con bé thử xem
sao."