Diên lão gia - phụ thân của Diên Tử Yên cũng là tướng quân, cùng với
Diệp Lãnh tham gia chiến trận năm đó. Lúc xuất trận lão đã mang theo nhi nữ của mình với mục đích tạo cơ hội ở gần Diệp Lãnh, nên mới có sự nhầm lẫn ân nhân kia. Đằng sau sự việc ấy chứa đựng cả một mưu đồ lớn là lật đổ hoàng đế Nam Bách triều. Lão ta đã bắt tay với phản quân để dễ dàng
đoạt vị - lão đã tiêm kích vào đầu Diên Tử Yên những âm mưu thủ đoạn để
dành sự sủng ái của hoàng thượng. Tử Yên tuy không ủng hộ việc làm của
cha mình nhưng cũng vì tình riêng của bản thân mà dần thông đồng làm
gian tế cho bọn nước Thục.
Tên thị vệ một tháng trước vào Hàn
Xuân cung cũng là do Tử Yên xin hoàng thượng tuyển vào để bảo vệ ả, tên
nội ứng này chính là thái tử của nước Thục đến để giúp sức cho cô ta.
Tại vườn Thượng Uyển.
Một đêm trăng tròn sáng rực, Diệp Lãnh đang ngồi uống rượu một mình, không
biết đã uống bao lâu rồi mà lúc thì cứ nhìn xa xa rồi bật cười lên… lúc
thì cà gật gật thở dài rồi chỉ chỉ tay cười cười.
Thái giám tâm
phúc bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt sốt ruột lo lắng, cứ một lúc lại hỏi
“Hoàng thượng hay là người quay về nghỉ ngơi đi ạ… thứ lỗi cho lão nô
nhiều lời, người say rồi mau về thôi ạ.”
Hắn lúc này với bộn bề
suy nghĩ từ những áp lực khi tại vị cho đến chuyện hậu cung. Hắn nghĩ về Sở Nhất Dạ về những chuyện đã qua rồi tự tưởng tượng ra nàng đang ngồi
nói chuyện tâm sự cùng hắn.
Lúc này lại bị lời thủ thỉ của thái
giám lôi về thực tại, có men say hắn liếc nhìn lão thái giám một cái rồi nương ánh mắt nhìn về phía Sở Tiêu cung thật lâu - liền đứng dậy.
“Sao hôm nay nàng ấy không lên mái nhà ngắm trăng nữa vậy… Ta phải đến hỏi
tội nàng!” - nói rồi hắn sải bước đến Sở Tiêu cung trong đêm khuya, lão
thái giám cũng ngơ ngác bất lực đi theo sau.
Sở Tiêu cung.
Nhất Dạ lúc này khoác trên người một bộ y phục ngủ chất liệu lụa xước màu
trắng mỏng tang, nàng đang say giấc bỗng có một tiếng xô cửa thật mạnh.
Diệp Lãnh bước vào nàng liền tỉnh giấc hoảng hồn bật dậy.
“Là… Là hoàng thượng.!” - Nhất Dạ vội vã đi thấp đèn lên cho sáng rõ tường chuyện gì.
Hắn loạn choạng tiến đến chiếc ghế gần đó ngồi xuống chỉ tay vào nàng.
“Nói ta nghe xem Nhất Dạ nàng sao lại trở nên an phận như thế cơ chứ!”
“Người nói gì thần thiếp không hiểu?!”
“Bình thường mọi ngày nàng cũng chiêu trò lắm mà, sao lần này bị cấm túc như
thế lại không trèo lên mái nhà thu hút sự chú ý của ta nữa?”
Nhất Dạ nhận thấy không bình thường liền đi đến gần hắn ngửi ngửi rồi nhìn
hắn: “Người uống rượu à… lại còn uống rất nhiều nữa!”.
Mặt kề sát mặt, hắn liền bật dậy túm lấy cổ áo nàng ghì sát vào mặt mình hơn, lớn tiếng: “Tại
sao… tại sao lúc đó ta đã cho nàng cơ hội để bỏ qua mọi chuyện, chỉ cần
nhận lỗi thôi mà nàng lại không làm?!”
Nhất Dạ giật mình một lúc
rồi định thần lại, hai tay tựa vào ngực hắn để giữ thăng bằng, bực mình
cực nhọc nói: “Hoàng thượng người buông thần thiếp ra…”
“Nàng
thừa biết ta đang cố tình cho nàng cơ hội thì nàng lại từ chối. Nàng
muốn ta phải ray rức khi xử tội nàng sao? Tại sao nàng…”
Hắn
không ngừng dừng lại càng nói chân càng tiến về phía trước, Nhất Dạ cũng vì vậy mà thụt lùi về sau đến khi chạm vào cạnh giường rồi cả hai cùng
ngã xuống.
Lúc này Nhất Dạ có phần hơi hoảng liền đẩy hắn ra, la lên: “Người điên rồi… ta không muốn nói chuyện với người lúc này!”
Hắn không những không buông mà còn đưa tay bóp mặt nàng dí sát vào mà điên
cuồng hôn lấy. Cảnh tượng này nghĩ thì lãng mạn như thật chất rất kinh
khủng đối với nàng. Nhất Dạ hoảng sợ vung vẫy vung tay tát hắn một cái
thật mạnh!
“Hoàng thượng có thôi đi không! Bộ dạng này của người đi mà gặp Tử Yên!”
Hắn nghe đến đây càng thêm giận dữ.
“Nàng dám từ chối ta? Cả Nam Bách triều thành này không ai mà không mơ được ta thị tẩm, Hôm nay lại bị nàng cả gan xua đuổi…”
Nói rồi hắn điên cuồng ôm lấy dày vò tấm thân nhỏ bé của Sở Nhất Dạ, những
cái nút thắt trên áo lần lượt bung ra mảnh thân nàng trần trụi, nước mắt cùng với sự dãy dụa của nàng khiến hắn càng thêm khát tình.
Trước sự cưỡng bức không kiểm soát của Diệp Lãnh, Nhất Dạ đã nhận ra tình
hình này nếu cành kháng cự thì khiến sự kích thích của hắn càng thêm dữ
dội, sức nàng cũng dần không chịu nổi mà buông thả.
Đêm này rất
khác với đêm xuân đầu tiên của hắn và nàng. Đêm đó đối với hắn là bản
năng của một vị nam tử hoàn toàn không tự chủ được ý thức. Còn đêm nay
hắn lại là người chủ động tấn công, hắn không ngừng những hành động cử
chỉ kích thích cho đến khi nàng ngừng dãy dụa - thuận theo cơ thể hắn
đưa hắn trải qua cảm giác đắt thắng của một mãnh hổ uy nghiêm, cho đến
cảm giác khoái lạc chưa từng có kể cả khi ở với Tử Yên.