Sáng hôm thứ hai đầu tuần thầy Lý thông báo với lớp sẽ có hai bạn tạm thời vắng mặt tại lớp để đến trung tâm ôn luyện.
Mọi người đều không ai bất ngờ vì Diệu Nhật Tâm có mặt trong danh sách,
nhưng điều gây bất ngờ là Tịch Ngưng thế mà lại là một trong hai người
được cử đi tham gia.
Diệu Nhật Tâm xoay đầu liếc nhìn cô, thế mà lại có chút hứng thú với bạn học hơi cá biệt này.
Ngay trong ngày hôm đó Tịch Ngưng và Diêu Nhật Tâm đều được thông báo địa
chỉ của trung tâm để ôn luyện, nơi ôn là một khu trung tâm dành riêng để tập trung học tập, giáo viên sẽ đăng kí dành phòng học trước, làm thẻ
ra vào cho những người có phận sự ra vào, trải qua nhiều bước mới có thể bước vào trung tâm đó.
Tịch Ngưng nhìn bản đồ hướng dẫn, ánh mắt chuyển sang sự kinh ngạc, khoé môi vô thức cong lên.
Trung tâm ôn luyện này thế mà lại là một khu nhỏ của đại học A. Gọi là trung
tâm là vì diện tích của nó rất lớn, vì là xây lên sau Đại Học A nên vẫn
chưa chính thức mở cửa cho sinh viên, tạm thời nơi đó để cho những học
sinh giỏi lui tới luyện tập.
Tịch Ngưng cong môi, nhìn khoảng cách cô và anh càng lúc càng gần. Vui vẻ nhắn cho anh.
Tịch Ngưng:[Đoán xem em đến trung tâm nào luyện thi]
Ba phút sau anh rep:[Nơi nào?]
Tịch Ngưng:[Anh đoán đi]
Thương Mộ Nghiêm:[Trường anh à?]
Tịch Ngưng kinh ngạc, nhanh chóng gõ lên bàn phím:[Gần đúng rồi đấy! Thương Mộ Nghiêm thật giỏi]
[Thật?]
Tịch Ngưng:[Vâng, là toà dạy học P]
Thương Mộ Nghiêm:[Ừ]
Tịch Ngưng nhìn tin nhắn, gương mặt điềm tĩnh bày ra sự đau khổ.
Tịch Ngưng nhắn:[Haiz, thật thất vọng. Còn tưởng anh sẽ nhiệt tình với em]
Phía sau cô còn gửi một chú mèo nằm khóc trên vũng nước mắt. Uỷ khuất, đau đớn…lại có chút đáng yêu
Thương Mộ Nghiêm nhìn khung trò chuyện, khoé miệng hơi cong lên. Nhưng độ cong rất nhạt, nhạt tới mức dường như không có.
Khi Thầy Lý thu xếp hết mọi thứ là việc của hai ngày sau. Tịch Ngưng, Diêu
Nhật Tâm đứng ở trước cửa phòng học cùng với một vài anh chị khối trên,
tiếng cười nói làm quen rất rơm rã, cũng có người đến làm quen với cô,
Tịch Ngưng đều theo phép lịch sử mà cong môi đáp lại họ vài câu.
Diêu Nhật Tâm cúi đầu nhìn cô, thật ra cậu cũng để ý Tịch Ngưng từ hôm đầu
tiên cô nhận lớp, nhưng cậu lại không có bất kì hành động gì, chỉ là mỗi khi cô đi học Diêu Nhật Tâm sẽ nhịn không được mà đưa mắt về phía cô.
Tịch Ngưng giống như là học sinh bị ép đi học, cả một tuần cùng lắm gặp bốn
lần là nhiều. Trừ những ngày thi tháng ra thì đều sẽ không thấy bóng
dáng cô đâu.
Tính cách Tịch Ngưng rất điềm đạm, luôn dùng sự bình tĩnh để đối mặt với mọi thứ, cô không quá phù hợp với những bạn học nữ
năng động xung quanh, nhưng lại thu hút không ít những bạn nữ năng động
đó. Tính đến nay cô cũng không có kết bạn cùng nam sinh nào, tuy là học
sinh thuộc dạng cá biệt nhưng lại không để ý đến bất kì nam sinh nào
trong lớp.
Đến cả nam thần Châu Thuỵ khối mười hai đã chạm mặt cô mấy lần mà cô vẫn không hề động tâm.
Đúng lúc này thầy Lý đi tới, dùng chìa khoá mở cửa, áy náy nhìn mọi
người:’‘Xin lỗi các em, đường đến đây bất ngờ đang thi công, nên là đi
đường khác có chút xa.’’
Nói xong thì cánh cửa cũng đã được mở ra, vài người đứng gần cửa bước vào trước theo sau thầy Lý.
Bên trong phòng học rất rộng, có bảng xanh và bục cho giáo viên. Ngay giữa
căn phòng là một chiếc bàn tròn đủ để chứa mười người, chiếc bàn tròn có một lỗ trỗng để trống ngay giữa, xung quanh có đầy đủ ghế ngồi đã được
xếp ngay ngắn.
Cuối căn phòng có vừa đủ mười chiếc bàn học để
trống, bàn ghế đã được vệ sinh sạch sẽ, thầy Lý nói:’‘Được rồi, tuỳ chỗ
các em lựa chọn.’’
Từ từ mọi người cũng vào vị trí ngồi, Tịch
Ngưng chọn một vị trí gần cửa sổ ngoài cùng, ngay hàng ghế thứ hai từ
trên đếm xuống, tiện để quan sát bên ngoài.
Thầy Lý trước hết
thiệu những thứ cần phải học, sau đó là bắt đầu vào nội dung trọng tâm
của kì thi học sinh giỏi Quốc Gia năm nay.
[…]
Buổi học kết thúc đã là gần mười giờ, Tịch Ngưng mở WeChat, ấn vào người được ghim trên cùng, nhắn.
[Anh tan tiết chưa vậy?]
Ngoài dự đoán tin nhắn Thương Mộ Nghiêm xuất hiện chỉ trong vài giây sau.
[Ra cổng]
Tịch Ngưng lập tức tắt di động, đeo balo rời nhanh khỏi lớp học. Khi ra khỏi trường, Tịch Ngưng chậm rãi đi trên sân trường rộng lớn, ra tới cổng
trường Tịch Ngưng thì hết nhìn trái lại nhìn sang phải, tầm mắt đột
nhiên khựng lại, nhìn Thương Mộ Nghiêm tĩnh lặng đứng cách cô không xa.
Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, lười biếng đứng dựa lưng vào bức tường
phía sau, vì vị trí quá xa nên cô không rõ là anh có đang mở mắt hay
không, chỉ thấy mái tóc bồng bềnh mềm mại che hết xương chân mày của
anh. Đôi chân thon dài càng nhìn càng tây đẹp mắt.
Anh mặc một
chiếc áo khoác Dạ sọc đen trắng, phía dưới là chiếc quần nhung tăm ống
rộng, chân mang đôi giày màu trắng, trên vai đeo một chiếc balo đen, hai tay tuỳ ý đút vào trong túi quần.
Tịch Ngưng thưởng thức cảnh
đẹp trước mặt. Đây là lần đầu tiên Thương Mộ Nghiêm đứng đợi cô, cảm xúc trong lòng có chút lân lân, thần kì một cách lạ thường.
Cô lấy di động từ trong túi quần ra, vuốt vào máy ảnh chụp hình.
…
Thương Mộ Nghiêm nghe thấy tiếng động bên cạnh, mở đôi con ngươi đen thâm thuý ra, hờ hững liếc nhìn.
Tịch Ngưng thấy anh nhìn xuống mình, vẫy tay vui vẻ lộ ra hàm răng trắng, cả gương mặt cô đều là sự xinh đẹp mang năng lượng tích cực vui vẻ gì đó
không thể lý giải, cứ thế nhìn anh mỉm cười.
Anh nhận ra đối phương là cô sống lưng liền đứng thẳng người dậy. Bỗng cô hỏi:’‘Anh có ăn gì chưa?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, lắc đầu.
Tịch Ngưng ngẫm nghĩ:’‘Vậy…liền qua đó ăn đi?’’ Gương mặt cô khi nói đến đồ
ăn lại tràn ra sự yêu thích, ánh mắt lại sáng bừng lên. Chỉ một quán ở
bên đường.
Nương theo cánh tay cô thì đó là một tiệm bán đồ ăn
sáng, nhớ lại khẩu vị của tiệm đó, mày Thương Mộ Nghiêm hơi nhíu lại,
giọng trầm thấp nhắc nhở:’‘Trong đó chỉ có đồ cay.’’
Tịch Ngưng
cũng không lộ ra sự thất vọng hay bất mãn gì, cô chỉ là thấy cửa hàng đó khá đẹp, lại chưa từng ăn nên mới muốn ăn ở đó. Tịch Ngưng lúc này mới
cầu ý kiến của anh:’‘Anh thích ăn ở đâu?’’