Lúc ba giờ năm mươi phút sáng, bàn khách cuối cùng trong cửa hàng mới
rời đi hết. Đến khi dọn dẹp xong xuôi đã là bốn giờ ba mươi rồi.
Tống Thời Ngộ vẫn còn ở đó.
Khi Ôn Hoa dọn bàn, Tống Thời Ngộ có ý muốn giúp nhưng bị Ôn Hoa quyết liệt từ chối.
Vì bị Tống Thời Ngộ làm bực mình nên từ lúc về cửa hàng đến giờ Ôn Kiều không nói chuyện với anh nữa.
Trần San San và Chu Mẫn đã về trước.
Ôn Hoa thấy cửa hàng đã được dọn dẹp gần xong, cậu ấy đánh mắt nhìn Tống
Thời Ngộ đứng ngoài cửa, đột nhiên ôm bụng rồi nói: “Chị Ôn Kiều, em đau bụng buồn đi vệ sinh quá nên về trước nhé.”
Ôn Kiều hơi sửng sốt rồi cũng mau chóng phản ứng, gọi cậu ấy lại: “Không phải trong cửa hàng có nhà vệ sinh sao?”
Ôn Hoa cười gượng: “Dù sao cũng phải về nhà nên em về luôn đây.” Nói xong
bèn vội vã rời đi. Lúc cậu ấy đi qua Tống Thời Ngộ còn không quên cất
tiếng gọi: “Anh Thời Ngộ, em tan làm trước đây ạ.”
Ôn Kiều rút
phích cắm sạc xe đạp điện đang sạc trong cửa hàng ra rồi khóa cửa chính
lại. Cô quay người sang chỗ khác, xách túi đi thẳng mà không thèm liếc
mắt tới Tống Thời Ngộ vẫn đứng đợi ở đằng kia từ nãy tới giờ.
Tống Thời Ngộ im lặng đi theo cô.
Thứ bảy, cả con phố kinh doanh buôn bán rất nhộn nhịp.
Cửa tiệm cá nướng của nhà Tạ Khánh Phương cũng bận rộn đến giờ mới đóng
cửa, bà ấy là người rời đi cuối cùng. Vừa quay đầu thì thấy Ôn Kiều đang đi trên đường, bà ấy định cất tiếng chào thì bỗng thấy Tống Thời Ngộ
đang đi phía sau cô.
Tạ Khánh Phương kinh ngạc tới ngẩn người.
Đêm đó khi đi giao cá nướng, Tạ Khánh Phương có ấn tượng rất sâu sắc với
Tống Thời Ngộ. Sau đấy còn trò chuyện với anh Hạ Xán rằng sao công ty
của anh ấy lại có một ông chủ đẹp trai như người nổi tiếng thế này.
Sao muộn như này rồi vẫn còn ở đây, hơn nữa lại cứ đi theo Ôn Kiều chứ.
Tạ Khánh Phương lập tức nuốt câu chào vào bụng, thẫn thờ dõi theo hai người đang dần đi xa.
…
Ôn Kiều cúi đầu đi về phía trước, coi như Tống Thời Ngộ không tồn tại.
Tống Thời Ngộ cũng không nói một lời mà cứ lẳng lặng đi theo cô như vậy.
Một người đi trước, một người đi sau, im lặng cất bước cách nhau một khoảng không xa không gần.
Trung tâm thành phố vào lúc rạng sáng bốn giờ ba mươi cũng rất yên tĩnh. Ban
ngày xe đi qua đi lại tấp nập mà giờ phút này chỉ có thỉnh thoảng một
vài chiếc lặng lẽ chạy qua. Đôi lúc gặp được một vài người đi bộ qua họ, thấy hai người thì không khỏi tò mò đánh mắt nhìn.
Trên đường
đi, Ôn Kiều đề phòng Tống Thời Ngộ bắt chuyện với cô. Nhưng cả đoạn
đường cho tới về dưới nhà, Tống Thời Ngộ chỉ yên lặng đi sau lưng cô,
không nói một lời.
Đợi đến khi cô bước vào nhà mà không ngoảnh
đầu lại, Tống Thời Ngộ cũng không đi theo cô nữa mà chỉ im lặng đứng đó
nhìn cô lên lầu.
Ôn Kiều đi một mạch lên tầng ba. Chắc chắn Tống
Thời Ngộ không đi theo mình nữa mới trút ra hơi thở đang đè nén trong
lồng ngực. Vừa thở ra, hai chân cô cũng mềm nhũn, Ôn Kiều đành phải đứng dậy bám vào thanh lan can một lúc rồi mới từ từ bước lên lầu.
…
Ôn Kiều cứ nghĩ người kiêu ngạo như Tống Thời Ngộ thỉ chỉ cần cô đối xử lạnh lùng là hai ngày sau sẽ không quay lại nữa.
Vậy mà không ngờ tới, Tống Thời Ngộ đến liên tục hơn một tuần.
Thời gian anh tới cửa hàng không cố định. Có lúc khá sớm, có lúc lại khá
muộn. Lần đến sớm nhất là hơn tám giờ đã tới. Hôm nào đến muộn thì tầm
rạng sáng, nhưng kiểu gì cũng sẽ ngồi tới cuối cùng. Thỉnh thoảng Tống
Thời Ngộ mang theo cả máy tính, cảnh tượng ồn ào nóng bức đến thế cũng
không ảnh hưởng đến anh mà chỉ tập trung ngồi đó làm việc. Dù thế nào đi chăng nữa, đêm nào anh cũng ngồi tới cuối cùng, đến khi Ôn Kiều đóng
cửa anh mới theo cô rời đi.
Ôn Kiều không nói gì, anh cũng không chủ động bắt chuyện với cô, cứ im lặng đi theo như một cái bóng.
Hôm nay là thứ ba, chín giờ Tống Thời Ngộ đã đến.
Mọi người trong cửa hàng không còn thấy ngạc nhiên nữa. Trần San San và Chu Mẫn chưa từng ra chỗ anh order, bởi vì Ôn Kiều đã nói cứ coi như anh
không tồn tại.
“Bình An à, có phải chú kia thích chị Ôn Kiều và muốn theo đuổi chị ấy phải không nhỉ?”
Hạ Xán vừa len lén nhìn Tống Thời Ngộ mà vừa thì thầm hỏi Bình An.
Bình An ngẩng đầu, liếc qua bên đó một chút, trong đôi mắt sáng long lanh không thấy chút cảm xúc nào.
Cậu bé từng hỏi chị rồi nhưng chị không muốn nói. Chị bảo đây là chuyện người lớn, cậu không cần phải quan tâm.
“Nè, Bình An, anh đang nói chuyện với em đó, em có biết chú ấy với chị Ôn
Kiều có quan hệ gì không?” Hạ Xán thấy Bình An không đáp lại bèn dùng
cùi trỏ huých vào bàn tay cậu bé đang để trên bàn.
Bình An nhấc tay ra, cau mày nhìn cậu nhóc rồi lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan tới anh đâu.”
Hạ Xán thấy cậu bé tức giận thì lập tức dịu lại: “Ôi trời, anh chỉ hỏi
chút thôi mà, sao em lại dễ giận thế chứ.” Cậu nhóc hậm hực rồi lẩm bẩm
có chút bực bội: “Cũng chỉ biết phát cáu với anh, đứng trước mặt chị gái thì không khác nào bé ngoan.”
Bình An dùng đôi mắt sáng lạnh lẽo nhìn Hạ Xán mà không nói lời nào.
Hạ Xán lập tức tủi thân ngậm miệng lại.
Sau khi Bình An về nhà, Hạ Xán cũng quay về cửa tiệm nhà mình.
Tạ Khánh Phương vừa thấy Hạ Xán bèn gọi cậu nhóc lại rồi hỏi thăm: “Thế nào rồi, con hỏi Bình An được những gì rồi?”
Hạ Xán thở phì phò hất tay mẹ ra: “Tại mẹ hết đấy, để con đi hỏi nên giờ
Bình An giận không để ý đến con nữa rồi! Nếu mẹ muốn biết thì sao không
tự đi hỏi đi chứ!” Nói xong thì giận dỗi cầm cặp sách đi về nhà.
Tạ Khánh Phương không đuổi kịp, không khỏi tự lẩm bẩm.
Rốt cuộc thì mối quan hệ giữa ông chủ Hạ Trừng và Ôn Kiều là như thế nào nhỉ?
Sau nửa đêm hôm đó bắt gặp, ngày hôm sau Tạ Khánh Phương bèn đi tìm Ôn Kiều để hỏi luôn nhưng cũng không lấy được đáp án gì.
Tạ Khánh Phương đứng trước cửa nhìn sang bên kia và thấy Tống Thời Ngộ
đang ngồi ở chỗ đó gõ máy tính, dáng vẻ anh ngồi ở nhà hàng thịt nướng
cũng ung dung thoải mái như ở văn phòng của mình.
Tạ Khánh Phương nghĩ mãi mà không ra. bà ấy thấy Ôn Kiều là người tốt, dung mạo xuất
chúng, tính cách không chê vào đâu được lại còn rất chịu khó.
Nhưng ông chủ của Hạ Trừng cũng đâu phải người bình thường, không ít lần Tạ
Khánh Phương đã nghe thấy chuyện của Tống Thời Ngộ từ trong lời Hạ
Trừng. Kể cả là khi còn học đại học Lâm Xuyên, anh cũng là top đầu trong top đầu. Hạ Trừng luôn coi anh là thần tượng, một người có năng lực và
còn có ngoại hình như người nổi tiếng đi theo Ôn Kiều suốt ngày như vậy
mà Ôn Kiều lại không thèm để ý.
Mà cũng không biết có phải do
hiệu ứng tâm lý hay không mà mấy bữa nay Tạ Khánh Phương để ý thấy Ôn
Kiều càng ngày càng xinh đẹp hơn.
Chuyện này bà ấy không dám kể với Hạ Trừng.
Tạ Khánh Phương có thể thấy được sự quan tâm khác biệt của Hạ Trừng đối
với Ôn Kiều, chắc là đã có chút cảm tình với cô rồi. Bà ấy cũng từng hỏi thử Ôn Kiều mà hình như cô không có ý như thế.
Vốn trong lòng Tạ Khánh Phương cũng không thoải mái, bởi vì con trai nhà mình tất nhiên
sẽ thấy rất tốt. Mà dù Hạ Trừng không phải con trai của bà ấy, khách
quan mà nói thì tất cả điều kiện và mọi phương diện của Hạ Trừng chẳng
phải đều hơn Ôn Kiều nhiều sao? Ngay cả thế mà Ôn Kiều còn không rung
động thì không biết cô thích kiểu người thế nào?
Bây giờ trông thấy Tống Thời Ngộ, Tạ Khánh Phương cũng không còn ý nghĩ như thế nữa.
Dù trong mắt có thấy con trai nhà mình giỏi giang đến đâu, bà ấy cũng
không thể nói con trai mình sánh ngang với Tống Thời Ngộ được.
…
Lúc này trong cửa hàng Ôn Kiều có một nhóm khách tới. Số lượng khách khá
đông, có khoảng tám đến chín người, đều là nam nữ thanh niên. Chu Mẫn
lập tức cầm menu mang ra cho bọn họ gọi món.
Họ ngồi xuống và bắt đầu trò chuyện.
“Lần trước tôi với bạn đã đến đây ăn thử rồi. Đồ nướng ở nhà này ngon lắm,
mà đặc biệt là món cơm chiên trứng, phải gọi là xuất sắc!”
“Hình như cửa hàng này mới mở, trước tôi đi qua đây mà không thấy.”
“Ăn ngon thế cơ à? Sao tôi thấy buôn bán không tốt lắm nhỉ.”
“Chắc vì hôm nay là thứ ba. Cậu cứ thử qua vào mấy ngày nghỉ lễ xem, phải
đứng xếp hàng đấy. Hơn nữa cửa hàng này vẫn còn mới, vừa mới khai trương thôi, về sau chắc chắn sẽ đông khách, đến lúc các cậu muốn ăn thì phải
xếp hàng hết rồi.”
Chu Ngọc Quỳnh “hừ” một tiếng chê bai.
Cô gái ngồi cạnh đột nhiên sáng mắt lên nói: “Này! Ngọc Quỳnh, cậu xem kìa! Người đàn ông kia đẹp trai quá!”
Từ sau khi Chu Ngọc Quỳnh gặp Tống Thời Ngộ thì dù có thấy trai đẹp đến
đâu cũng không hứng thú, nghe cô ta nói thế thì cũng chỉ liếc qua với
thái độ khá dửng dưng.
Thật khó tin, đó không phải là Tống Thời Ngộ sao?!
Chu Ngọc Quỳnh sửng sốt.
Từ sau buổi tiệc đi với ba gặp được Tống Thời Ngộ, Chu Ngọc Quỳnh đã thầm
mến anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng về sau cô ta dùng đủ mọi cách
thuyết phục ba hẹn gặp với anh nhưng đều không được, vậy mà không ngờ
lại gặp anh ở quán đồ nướng này.
Lần trước cô ta gặp Tống Thời
Ngộ là trong một bữa tối từ thiện, khi đó anh mặc vest và đi giày da,
động tác rất cao quý và tao nhã, dù chỉ chuyện trò bình thường nhưng vẫn có khí chất vô cùng.
Cô ta sững sờ đến mức mất tập trung suốt cả buổi tiệc, đôi mắt cứ dán chặt lên người anh.
Trong tưởng tượng của cô ta, Tống Thời Ngộ chính là một bông hoa nằm trên núi cao không dính khói lửa trần gian, lạnh lẽo tới thấu xương không ai
chạm vào được.
Nhưng ai có thể ngờ tới, giờ phút này cô ta lại có thể nhìn thấy Tống Thời Ngộ đang ngồi ăn đồ nướng ở ven đường chứ.
Thực tế mấy chữ “Ăn đồ nướng” không hề chính xác chút nào, bởi vì trước mặt
Tống Thời Ngộ không có đồ nướng mà chỉ có một chiếc laptop và một cốc
nước dùng một lần, anh đang gõ bàn phím một cách vô cảm.
Nhưng
cũng trong hoàn cảnh như vậy, hình tượng lạnh lùng bất khả xâm phạm của
Tống Thời Ngộ dường như cũng tiêu tán không ít thì nhiều.
Mặc dù
vậy, Chu Ngọc Quỳnh vẫn âm thầm xây dũng khí rồi hít sâu mấy hơi mới
nuốt nước bọt quyết định nói: “Tôi thấy một người bạn, qua chào hỏi một
tiếng đã.” Dưới ánh nhìn của cả bàn, cô ta đi về phía bàn của Tống Thời
Ngộ.
“Tống Thời Ngộ.”
Chu Ngọc Quỳnh đến trước mặt anh rồi lấy hết can đảm gọi tên.