“Tống Thời Ngộ tới đây ư?!” Lê Tư Ý sửng sốt một chút, sau đó cau mày lại nhìn Diêu Tông: “Cậu nói cho cậu ấy biết à?”
“Tôi gửi cho cậu ấy bức ảnh mà cậu đã gửi cho tôi rồi.” Diêu Tông nói: “Vừa
hay tôi cũng đang ở gần đây nên qua đây hóng chuyện một chút.” Vừa nói
anh ấy vừa nhìn ngó xung quanh: “Người đàn ông đó đâu rồi?”
Lê Tư Ý đấm một cái vào vai Diêu Tông, hiếm khi cô ấy tỏ ra hơi tức giận như vậy: "Diêu Tông, cậu bị bệnh à?"
Những người bạn ngồi gần đó đều ngạc nhiên quay sang nhìn bọn họ.
Diêu Tông ôm lấy cánh tay của mình, anh ấy tỏ ra vẻ mặt đầy ngạc nhiên và có chút ngây thơ, vô tội nhìn cô ấy: “Sao vậy? Chẳng phải cậu nói người
đàn ông đó cứ nhìn chằm chằm Ôn Kiều, cậu nghi là có chuyện gì sao? Tôi
không được phép giúp đỡ anh em của mình à?”
Lê Tư Ý lạnh lùng nhìn anh ấy: “Tôi thấy cậu là người duy nhất không sợ thế giới này loạn rồi đó.”
Diêu Tông không hề cảm thấy hốt hoảng khi bị cô ấy vạch trần: "Cậu đừng có
vu khống tôi, tôi làm vậy cũng đều vì Thời Ngộ thôi." Vừa nói ánh mắt
anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào mục tiêu.
Bàn mà Mục Thanh và Thiệu Mục Khang đang ngồi nằm ở gần cửa, đối diện bên hông với họ.
Diêu Tông dùng ánh mắt soi mói, đánh giá nhìn về phía Thiệu Mục Khang, sau
đó lại nhìn qua phía bên trong, nơi Ôn Kiều đang đứng, tay cô đang cầm
cán xóc chảo, anh ấy nhất thời cảm thấy rất khó hiểu, không kiềm chế
được mà lẩm bẩm vài câu: "Cô Ôn Kiều này, nhan sắc thì bình thường, rốt
cuộc là cô ấy tốt ở điểm nào mà sao số đào hoa dữ vậy nhỉ?”
Quan trọng nữa là những người thích cô lại còn không hề tệ một chút nào.
Cứ nói về người đàn ông hiện tại này đi, cho dù Diêu Tông có dùng ánh mắt
soi mói như thế nào để đánh giá Thiệu Mục Khang thì cũng khó có thể tìm
ra điểm yếu gì ở anh ta, mặc dù ngoại hình không đẹp bằng Tống Thời Ngộ, người mà có thể hoàn toàn dựa vào khuôn mặt để kiếm tiền nhưng mà khí
chất của Thiệu Mục Khang cũng không phải là một người bình thường.
Ngoài ra còn có Hạ Trừng trong công ty của họ nữa, cũng là mẫu người mà các
cô gái trẻ thích nhất hiện nay. Khi các cô gái trẻ trong công ty nhắc
đến anh ấy thì ai nấy cũng đều ngây ngất và mê mẩn cả, năng lực làm việc của anh ấy lại tốt, quản lý Trương, một người có yêu cầu vô cùng khắc
khe với cấp dưới như vậy mà gần như xem Hạ Trừng là đệ tử ruột của mình. Thế nhưng, trong bữa tiệc dành cho nhân viên mới vào tối hôm đó, bất cứ ai có mắt đều có thể nhìn thấy anh ấy đối xử rất đặc biệt với Ôn Kiều.
Vì thế càng không thể nói đến nỗi nhớ mười năm dai dẳng không quên của Tống Thời Ngộ rồi.
Lê Tư Ý tỏ ra chán ghét liếc nhìn Diêu Tông: “Một người nông cạn như cậu thì đương nhiên không biết Ôn Kiều tốt ở điểm nào rồi.”
Diêu Tông không hài lòng: "Tôi làm gì mà nông cạn?"
Anh ấy cũng thích vẻ đẹp nội tâm mà, đồng thời điều đó cũng đâu ảnh hưởng
đến việc anh ấy thích những cô gái có khuôn mặt ưa nhìn, ngực bự và chân dài đâu.
Lê Tư Ý không thèm quan tâm đến anh ấy, cô ấy trợn mắt
lên rồi cúi đầu xuống ăn hai miếng cơm chiên trứng: “Tống Thời Ngộ nói
rằng sẽ đến sao?”
Diêu Tông không hề khách sáo mà cầm ngay xiên
thịt cừu trên bàn lên, cắn một miếng lùa hết thịt trên xiên nhét đầy vào miệng rồi nói: “Cậu ấy không có nói là sẽ đến nhưng tôi cá là cậu ấy sẽ đến.”
Lê Tư Ý cầm điện thoại lên, nhìn vào đồng hồ: “Đã muộn như vậy rồi…”
Cô ấy vừa dứt lời thì Diêu Tông đã thúc cùi chỏ vào người cô ấy, nhướng
mày ra hiệu cho cô ấy quay lại nhìn: “Không phải là đã đến rồi sao?”
Lê Tư Ý vừa quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là Tống Thời Ngộ đang đi về phía bên này.
Hôm nay là thứ sáu, trên đường Tây Ngũ đều không còn chỗ đậu xe nữa nên chỉ có thể đậu xe ở bãi đậu xe ngầm dưới đất, Tống Thời Ngộ và Diêu Tông
đều đậu xe ở bãi đậu xe ngầm gần đó rồi đi bộ tới đây.
"Thời Ngộ! Bên này!" Diêu Tông đứng dậy gọi anh còn cố tình hét rất lớn và tiện
tay vỗ nhẹ vào vai chàng trai đang ngồi bên cạnh: "Này anh bạn, nhường
chỗ cái nào."
Tiếng hét của Diêu Tông lớn đến mức cả quán ăn đều
có thể nghe thấy, đồng thời cũng làm kinh động đến Mục Thanh và Thiệu
Mục Khang.
Hai người họ đều đồng loạt nhìn về phía bên này.
Ngay khoảnh khắc Thiệu Mục Khang nhìn thấy Tống Thời Ngộ, anh ta ngay lập
tức khẽ khựng lại, sau đó nụ cười trong đôi mắt dịu dàng đằng sau cặp
kính ấy bỗng trở nên đông cứng lại, nụ cười bên khóe môi cũng dần dần
biến mất.
Mục Thanh vừa quay đầu lại cũng ngay lập tức cảm thấy vô cùng sốc.
Cô ấy đã từng gặp qua rất nhiều ngôi sao nam trong giới giải trí nhưng
ngay giây phút nhìn thấy Tống Thời Ngộ, cô ấy lại có cảm giác như chỉ
cần nhìn qua một lần là sẽ bị ấn tượng đến mười nghìn năm vậy. Vẻ ngoài
lạnh lùng theo kiểu cổ điển cùng với khí chất cao quý, sang chảnh của
anh bỗng nhiên lại xuất hiện giữa bầu không khí náo nhiệt, bình dị của
thành phố, vẻ đẹp ấy thực sự khiến người khác không thể nào rời mắt đi
được.
Cô ấy không khỏi thốt lên trong lòng một câu rằng anh thật đẹp trai.
Những vị khách khác đang ngồi trong quán ăn nghe thấy tiếng hét của Diêu Tông cũng vô tình nhìn sang đây, những người đến quán thịt nướng vào đêm
khuya như vậy phần lớn đều là các chàng trai, cô gái trẻ tuổi nên sự
xuất hiện của Tống Thời Ngộ ngay lập tức đã gây ra một sự hỗn loạn nhỏ.
Người đã làm việc trong giới giải trí được vài năm như Mục Thanh mà cũng rất
kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tống Thời Ngộ, huống hồ chi những cô gái trẻ
này đương nhiên sẽ càng cảm thấy kinh ngạc hơn.
"Ôi trời ơi, đẹp trai quá!"
Các cô gái khẽ hét lên đầy phấn khích, tất nhiên là tiếng hét của họ chỉ có bàn của họ mới nghe thấy, có người còn lén lấy điện thoại ra, bật
camera lên định chụp lén anh để chia sẻ với những người bạn thân của
mình. Sau đó, họ mới phát hiện ra chiếc bàn mà Tống Thời Ngộ đang ngồi,
còn có một cô nàng đẹp gái Lê Tư Ý và một anh chàng đẹp trai Diêu Tông.
Mà bản thân Tống Thời Ngộ rõ ràng đã quá quen thuộc với chuyện này rồi nên anh không hề bộc lộ ra bất kỳ cảm xúc gì mà chỉ bình tĩnh ngồi xuống
chiếc ghế trống bên cạnh Diêu Tông, ánh mắt cũng rất tự nhiên mà nhìn về phía bên trong nơi Ôn Kiều đang đứng.
Ôn Kiều cũng đang nhìn anh, ánh mắt cô có chút kinh ngạc.
Diêu Tông chồm người sang phía anh, ra hiệu với anh: “Cậu có nhìn thấy chiếc bàn cạnh cửa đó không?”
Tống Thời Ngộ bình thản nhìn qua đó thì vừa đúng lúc bắt gặp ngay ánh mắt đằng sau cặp kính đó.
Bốn mắt nhìn nhau như có tia lửa ngầm xẹt qua.
Mục Thanh còn đang do dự có nên đi qua đó xin WeChat không thì đột nhiên
nhìn thấy Thiệu Mục Khang đang ngồi bên cạnh bỗng đứng dậy đi về phía
Tống Thời Ngộ.
Mục Thanh ngơ ngác: “Lớp trưởng?”
Về phía
bên Lê Tư Ý và Diêu Tông, hiển nhiên họ cũng không ngờ được rằng Thiệu
Mục Khang lại hiên ngang đi thẳng qua đây, hai người họ đều cảm thấy có
chút kinh ngạc, nhìn anh ta bằng ánh mắt khẽ giật mình.
Thiệu Mục Khang dừng lại trước bàn của họ, đối mặt với Tống Thời Ngộ, đôi mắt
đằng sau cặp kính ấy hiện lên nụ cười ôn hòa và dịu dàng nhưng khóe mắt
lại lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén: "Đàn anh, đã lâu không gặp.
Tôi là Thiệu Mục Khang, chúng ta từng học chung trường hồi cấp ba.”
Lê Tư Ý và Diêu Tông đều rất ngạc nhiên.
Người này lại còn quen biết với Tống Thời Ngộ?!
Cả hai vô thức nhìn qua phía Tống Thời Ngộ đang ngồi bên cạnh, vừa nhìn
anh, ngay lập tức họ cảm thấy toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tống
Thời Ngộ vẫn ngồi thẳng lưng, đôi mắt vốn đã lạnh lùng của anh giờ đây
còn được bao phủ thêm bởi một lớp sương giá lạnh, toàn thân anh như đang lặng lẽ tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Dường như anh đang dò xét Thiệu Mục
Khang vậy, vẻ mặt anh cực kỳ lạnh lùng, thậm chí nụ cười giả tạo thường
được anh sử dụng khi xã giao thường ngày cũng không nhếch lên nổi.
Anh thực sự rất chán ghét cái người đang đứng trước mặt mình này.
Ngay khoảnh khắc anh bấm vào bức ảnh do Diêu Tông gửi đến, anh đã ngay lập tức nhận ra cái người đứng trước mặt này.
Công bằng mà nói, Thiệu Mục Khang quả thực đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng nét mặt mỉm cười nhìn chằm chằm vào Ôn Kiều khiến Tống Thời Ngộ có thể ngay lập tức nhận ra anh ta ngay.
Người mà đã từng sử dụng qua "hộp cơm chuyên dụng" của anh.
Khi còn học cấp ba, anh đã nhận ra Thiệu Mục Khang có ý với Ôn Kiều nhưng
anh không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy rồi mà anh ta vẫn chưa từ bỏ.
Trên đường tới đây, Tống Thời Ngộ không ngừng thắc mắc rằng trong suốt những năm anh và Ôn Kiều chia tay, có phải người đàn ông này vẫn luôn quanh
quẩn bên cạnh Ôn Kiều hay không?
Và thậm chí, Ôn Kiều liên tục tránh mặt anh có phải đều là vì cái người đang đứng trước mặt anh hay không?
Trong bức ảnh, Ôn Kiều cười tươi với Thiệu Mục Khang như vậy.
Sau khi anh và cô gặp lại nhau, cô chưa từng mỉm cười với anh lấy một lần nào.
Bất cứ khi nào nghĩ đến điều này, Tống Thời Ngộ đều không thể kiềm chế được sự ghen tị đang dâng trào mãnh liệt trong lòng. Ngay cả khi đối mặt với đối thủ mạnh nhất và bỉ ổi nhất trong giới kinh doanh, anh vẫn có thể
bĩnh tĩnh cười nói nhẹ nhàng mà giờ đây vào giây phút này, anh lại chẳng bộc lộ ra được bất kỳ biểu cảm gì, ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng xen
lẫn một chút sự u ám.
Nhìn thấy Tống Thời Ngộ vẫn cứ ngồi im lặng như vậy và chỉ nhìn người đàn ông đứng trước mặt bằng một gương mặt vô cảm.
Bầu không khí tại đó bị đông cứng lại giống như xi măng vậy, cảnh tượng càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Diêu Tông khẽ ho lên, anh ấy vừa định cười lên để xoa dịu bầu không khí thì
đúng lúc Mục Thanh xuất hiện đã giúp phá vỡ bầu không khí bế tắc này. Cô ấy xuất hiện bên cạnh Thiệu Mục Khang nhưng ánh mắt lại dán chặt vào
Tống Thời Ngộ, cô ấy cười lên hỏi: “Mục Khang à, đây là người quen của
cậu à?”
Cô ấy quan sát thấy rằng người đàn ông khiến cô ấy kinh
ngạc trước vẻ đẹp của mình này, giờ đây tâm trạng anh có vẻ không được
vui cho lắm. Khi hai người họ nhìn nhau, ánh mắt của anh lạnh lùng đến
mức khiến tâm hồn cô ấy chợt run rẩy lên.
Ánh mắt Thiệu Mục Khang nhìn thoáng qua rồi trở nên thả lỏng, anh ta khẽ mỉm cười: “Anh ấy là đàn anh thời học cấp ba.”
Tuy nhiên, sau khi thả lỏng bản thân thì anh ta mới nhận ra rằng không ngờ
mình vẫn giống như thời cấp ba vậy, vẫn xem Tống Thời Ngộ như một kẻ thù đáng gờm.
Đàn anh thời cấp ba?
Như có một tia sét xẹt ngang trong đầu, Mục Thanh chợt nhớ lại cái tên mà lúc nãy được người kia hét lên.
Mục Thanh nhìn chằm chằm vào Tống Thời Ngộ, kinh ngạc đến mức thốt lên: "Anh là Tống Thời Ngộ à?"
Mục Thanh chuyển đến trường trung học phổ thông số 2 vào năm cuối cấp.
Lúc đó, Tống Thời Ngộ đã rời khỏi trường rồi nhưng hào quang và những câu
chuyện huyền thoại của Tống Thời Ngộ vẫn không hề bị phai nhạt.
Ở một ngôi trường trung học phổ thông tại một thị trấn nhỏ xa xôi, hẻo
lánh, hoàn toàn không ai quan tâm này lại sinh ra một thủ khoa trong kỳ
thi tuyển sinh đại học cấp tỉnh!
Trong lịch sử trước đây của
trường, thậm chí còn chưa từng xuất hiện qua một thủ khoa trong kỳ thi
tuyển sinh đại học cấp huyện nữa mà giờ đây lại xuất hiện một thủ khoa
trong kỳ thi tuyển sinh đại học cấp tỉnh! Nghĩ thôi cũng biết chuyện này gây ra sự chấn động như thế nào.
Khi Mục Thanh vừa chuyển đến đây, khắp nơi trong trường vẫn còn treo đầy băng rôn ghi tên Tống Thời Ngộ.
Nhưng Mục Thanh thực sự biết đến anh là sau khi kết bạn với Ôn Kiều.
Điểm chung duy nhất của cô ấy và Tống Thời Ngộ là họ đều từ thành phố chuyển đến đây học, bởi vì cãi nhau với ba mẹ nên cô ấy đã nhất thời tức giận
rồi cạo trọc đầu. Ở thành phố cô ấy còn trông như một người cá biệt chứ
đừng nói đến ở một trường trung học phổ thông dưới nông thôn này, mọi
người đều xem cô ấy như một con quái vật vậy.
Ở nông thôn mọi
người đều nói tiếng địa phương, bọn họ thường tụ tập lại rồi chỉ trỏ,
phê phán cô ấy mà cô ấy lại không hiểu họ nói gì và cũng không muốn quan tâm đến bất kỳ ai.
Trong lớp cứ nửa tháng sẽ lại đổi chỗ một lần, cô ấy đổi chỗ vài lần thì ngồi chung bàn với Ôn Kiều.
Mục Thanh chưa bao giờ gặp qua người nào giống như Ôn Kiều, cô là một người rộng lượng, tốt bụng, lạc quan và tích cực, nói một cách thẳng thắn thì cô giống như một mặt trời nhỏ vậy, luôn cố gắng hết sức để sưởi ấm cho
những người ở xung quanh cô.
Lòng tốt của Ôn Kiều là tấm lòng
thuần khiết, cô không hề để tâm đến việc nhận lại sự đền đáp, cô hoàn
toàn xuất phát từ tâm trạng vui vẻ mong muốn giúp đỡ người khác.
Từ lúc ban đầu cô ấy cực kỳ có ác cảm với Ôn Kiều, sau đó thành phớt lờ cô rồi về sau lại bất giác trở thành bạn của cô.
Ôn Kiều chính là một người có sức hút như vậy.
Cô ấy có thành tích học tập kém nhất lớp nhưng lại là một học sinh được thầy cô và các bạn yêu mến nhất.
Ôn Kiều cũng là một học sinh có điểm kém nhất mà cô ấy từng gặp nhưng lại là một học sinh chăm chỉ học tập nhất.
Đặc biệt là vào học kỳ hai của năm cuối cấp ba, Ôn Kiều giống như uống phải nước tăng lực vậy, cô liên tục giải đề như điên, thậm chí khi đi vệ
sinh hay ra hóng gió ở hành lang cũng đều phải mang theo sách vở. Sau
giờ học, cô cũng không ra ngoài đi chơi nữa, cô không tìm Mục Thanh thì
sẽ đi tìm lớp trưởng để hỏi bài tập. Mỗi ngày đều giải đề không ngừng,
thậm chí để tiết kiệm thời gian đi đến trường và về nhà, cô còn dọn vào
trong ký túc xá ở.
Đôi khi nửa đêm tỉnh dậy, cô ấy vẫn nhìn thấy ánh đèn sáng chói trên đầu giường Ôn Kiều.
Mỗi buổi sáng cô luôn là người đầu tiên thức dậy, sau đó sẽ ra ban công đọc thuộc lòng từ vựng tiếng anh.
Có một lần đang ở trong lớp, cô bỗng bị chảy máu mũi, chảy nhiều đến mức
không thể cầm máu được khiến cho giáo viên và các bạn trong lớp cực kỳ
hoảng sợ.
Mục Thanh biết rõ rằng cô liều mạng như vậy cũng đều vì Tống Thời Ngộ.
Không khó để phát hiện ra mối quan hệ giữa Ôn Kiều và Tống Thời Ngộ.
Ngày nào Tống Thời Ngộ cũng gọi điện cho Ôn Kiều, rất khó để cô ấy không phát hiện ra.
Lúc biết được Ôn Kiều đang quen nhau với nhân vật huyền thoại Tống Thời Ngộ, cô ấy cảm thấy rất sốc.
Mặc dù cô ấy chưa từng gặp Tống Thời Ngộ nhưng cô ấy đã nghe qua rất nhiều truyền thuyết về anh.
Anh không chỉ là một nhân vật học giỏi cấp thần thánh mà còn đẹp trai đến mức khiến ma ghen quỷ hờn.
Một người như vậy liệu có yêu Ôn Kiều không?
Theo góc độ chủ quan mà nói, Mục Thanh cho rằng Ôn Kiều xứng đáng với bất kỳ ai nhưng nhìn từ góc độ khách quan thì Ôn Kiều chỉ là một học sinh có
thành tích đội sổ, ngoại hình lại bình thường, còn Tống Thời Ngộ, người
được đồn là thủ khoa đứng đầu kỳ thi tuyển sinh đại học cấp tỉnh và còn
là một anh chàng cực kỳ đẹp trai thì hai người họ hoàn toàn không hợp
nhau, cứ như những người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
Đương nhiên, Mục Thanh luôn cảm thấy những lời đánh giá của người khác về
Tống Thời Ngộ rằng anh đẹp hơn cả người nổi tiếng, đẹp đến mức không thể dùng từ ngữ để diễn tả đều là những cách nói phô trương, làm quá thôi.
Dù sao thì bọn họ cũng đang sống ở một vùng nông thôn xa xôi, hẻo lánh,
có lẽ đều chưa từng nhìn thấy những người khác trên thế giới. Nói chung
thì dựa trên gu thẩm mỹ của Mục Thanh thì cô ấy chưa thấy được có bao
nhiêu người thực sự gọi là đẹp trai cả.
Mãi cho đến lúc này, khi
Mục Thanh nhìn thấy con người ngoài đời của Tống Thời Ngộ thì mới biết
rằng những lời miêu tả đó hoàn toàn không hề phóng đại, không những
không hề làm quá mà còn rất thực tế.
Mục Thanh đánh giá một cách chân thành và khách quan trong lòng rằng.
Tống Thời Ngộ thực sự rất đẹp trai, đẹp đến mức long trời lở đất.