Hạ Huyên đang đổ cát ra khỏi ủng, nghe vậy thì đứng co một chân nhận lấy phong thư từ tay Lý Viễn.
Đầu cổ Lý Viễn mồ hôi hễ nhại, hắn ta chạy một mạch từ dịch trạm đến quân
doanh không dám ngừng nghỉ. Bên ngoài mặt trời đã lên cao chói chang,
ngựa chạy liên tục thở dốc, hắn ta cũng thở hổn hển nhìn chằm chằm Hạ
Huyên, muốn nhìn từ biểu cảm của Hạ Huyên để đoán xem lần này trong kinh sẽ gửi tin gì tới?
Hạ Huyên cảm nhận được sức lực nhẹ nhàng của hắn, trong lòng không khỏi
rung động. Chỉ cần Mạc Doãn chịu về biên cảnh với y, chuyện gì y cũng
dám làm. Cứ đem người về biên cảnh trước, sau đó gửi thư tạ tội với
hoàng đế sau cũng được.
Mạc Doãn nói: "Tướng quân, đao kiếm không có mắt."
Trong lòng Hạ Huyên run lên, lại nghe Mạc Doãn nói: "Trân trọng bản thân mình."
Sau đó, Mạc Doãn kiên quyết đẩy y ra.
Bộ giáp nặng nề phát ra âm thanh trầm đục buồn bã.
Hạ Huyên lùi lại, nhìn thấy đôi mắt của Mạc Doãn lạnh lùng, không chút nào ấm áp.
Hai người đứng yên lặng nhìn nhau như thế, gió lạnh cuồng quét từng cơn, bóng tháp lặng yên bao trùm lấy họ.
Mạc Doãn liếc nhìn Hạ Huyên lần cuối, lông mi rũ xuống, lùi về phía sau, chiếc áo lông chồn vẽ ra một vòng cung màu bạc.
Hạ Huyên đứng bất động tại chỗ, đợi sau khi bóng dáng hắn hoàn toàn khuất
mắt mới chậm chạp quay lại cưỡi lên ngựa. Lúc trở lại đội ngũ, Lý Viện
trợn tròn mắt như muốn nứt ra nhìn y, những cảm xúc trên mặt Hạ Huyên đã trở lại bình thường, "Đi thôi."
Trở về biên giới, thoáng cái một năm đã trôi qua.
Trong quân không có quân sư, quân Huỳnh Hoặc như rắn mất đầu nhưng không hề
hoảng sợ thất thố. Trong quân Huỳnh Hoặc đặt ra một bộ quy tắc riêng, Hạ Huyên vẫn giữ bọn họ lại như cũ. Bây giờ không có Mạc Doãn và Chu Dũng, một vị phó tướng khác liền lên thay, vị trí vẫn độc lập trong quân
doanh.
Hạ Huyên mở lá thư ra, đọc lướt qua từng dòng rồi gấp thư lại.