Quan Linh ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt xinh đẹp phong tình kia của
Thẩm Giới, hắn cũng ngưng thần nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm điềm tĩnh, dù cho hàng lông mi vừa dài vừa rậm như cánh quạt, cũng không che giấu
được ba phần xuân ý lấp lánh trong ánh mắt.
Quan Linh vô thức
nuốt xuống một ngụm nước bọt, hai gò má ửng hồng, lồng ngực đập thình
thịch, hơi rung động trước vẻ mỹ lệ sáng ngời của hắn, trong lòng lại có rất nhiều sự kinh hoàng ngạc nhiên, cùng với nỗi sợ hãi nhè nhẹ.
Kiếp này nàng và hắn cũng không xuất hiện cùng một lúc, lần đầu tiên gặp
nhau ở đầu đường Tương phủ, thậm chí suýt chút nữa hắn muốn dùng một
kiếm lấy mạng nàng. Vì sao giờ phút này hắn lại dùng loại ánh mắt vừa
gặp mà như thân thiết từ lâu để nhìn nàng, thậm chí còn làm ra cử chỉ
thân mật đến mức tự tay cài chiếc trâm ngọc cho nàng.
Chẳng lẽ
lại giống như kiếp trước ư, dễ dàng yêu từ cái nhìn đầu tiên như vậy,
vui mừng cưới nàng vào vương phủ như vậy, lại kết thúc giống núi sụp đất lở khiến người ta trở tay không kịp như vậy, cuối cùng thì thê thảm cắt đứt quan hệ và sống chết không còn gặp nàng nữa như vậy sao.
Kiếp trước nàng và Thẩm Giới cũng từng có một khoảng thời gian tươi đẹp tâm
đầu ý hợp, chỉ là tiệc vui chóng tàn, có đầu không có đuôi mà thôi.
Quan Linh nghĩ lại, việc này có lẽ phải trách nàng.
Khi đó lòng ái mộ của tiểu vương gia dữ dội chân thành, nàng trộm tên của
Ninh Gia, lần đầu tiên gặp mặt, bàn chuyện hôn sự cùng hắn, hoàn toàn
lừa gạt tình cảm của một hoàng tôn vương tử.
Sau khi bọn họ trở
thành phu thê, tình cảm từ từ sâu đậm, vui buồn triền miên, tình chàng ý thiếp. Sớm sớm chiều chiều, còn tưởng rằng đó là cả đời.
Khi yêu mãnh liệt, nàng đắc ý vênh váo, thế mà khờ dại cho rằng thứ Thẩm Giới
yêu chính là ngoại hình và cá tính của nàng, ít nhất vài thứ kia đều là
thật, nàng chưa từng lừa hắn.
Nhưng cuối cùng giấy không thể gói
được lửa, tất cả chân tướng đều lộ ra, Thẩm Giới trở mặt vô tình, khi
tình nồng thì tình lại chuyển mỏng, dù cho nàng có cầu xin như thế nào,
từ đây tâm chàng như sắt đá, không thể quay lại.
Lúc đó nàng mới
biết được, thật ra người hắn yêu là nữ nhi của tướng phủ, tôn nữ của Tư
Đồ. Nàng chỉ là nữ nhi của một tướng quân có tiếng mà không có miếng,
lại ở xa tận Tây Cương, chỉ là thùng rỗng kêu to.
Một nữ nhân
xuất thân ti tiện như kiến, phẩm hạnh cực kỳ bỉ ổi giống nàng, lại dám
dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để lừa đoạt ngôi vị Vương phi, còn ảo tưởng tương lai có thể là mẫu nghi thiên hạ, thật sự buồn cười đến cực điểm.
Quan Linh đột nhiên nở một nụ cười, đuôi mắt lại chảy ra một giọt nước mắt,
hình dung đã thấy thê thảm, nàng nhìn dung nhan gần trong gang tấc kia,
mở miệng trào phúng: “Dân nữ nghe nói, Vương phi của ngài mất tích ở Tây Cương, đúng là vì tìm Vương phi về nên Vương gia mới bôn ba ngàn dặm,
đi từ kinh thành tới chỗ hoang vu này của chúng ta, thật sự tình sâu
nghĩa nặng.”
Thẩm Giới mở miệng cười một trận, tất nhiên nghe ra ý định né tránh hiềm nghi của nàng, cũng phát hiện cử chỉ hành động của
chính mình dường như có hơi quá mức thân mật, e là đã dọa nàng sợ không
nhẹ.
Nhưng mà nên giải thích với nàng thế nào đây, bởi vì hắn có
vô số giấc mộng vui sướng kỳ quái mà Chu Công thượng không thể lý giải
được, người ở trong mộng có một khuôn mặt rất giống với nàng, cũng bởi
vậy, có lẽ chỉ có nàng mới có thể giải bỏ những bí ẩn đó.
“Bổn
vương không có Vương phi, càng chưa chính thức định ra hôn ước với tiểu
thư của Ninh gia, lần này đi vào Tây Cương, là vì dẹp loạn bọn giặc.
Việc tìm tung tích của nàng, chẳng qua chỉ là phụng theo mệnh lệnh của
thiên tử, trấn an sự lo lắng của lão thừa tướng mà thôi.” Bản thân hắn
cảm thấy không cần phải giải thích với nàng, nhưng những lời hắn nói ra
đã là nước đổ khó hốt.
“Hóa ra Vương gia chưa thành thân…” Quan
Linh lẩm bẩm nhỏ nhẹ theo lời hắn nói, nàng khẽ chớp mắt cho có lệ, cùng lúc đó cũng suy nghĩ cách thoát thân.
Nàng âm thầm nghiến chặt
răng, liếc mắt đưa tình với Thẩm Giới, ngón tay như ngọc vòng lên cổ
hắn, thân mình phủ lên trước ngực, e thẹn cẩn thận, hết sức quyến rũ,
cắn môi từ từ nói.
“Vương gia, ngươi xem ta sinh ra như thế nào,
thật ra ta còn có một đệ đệ, trong nhà nghèo khổ, không đủ nuôi sống,
nên từ nhỏ đã bị phụ mẫu bán đến con hẻm trăng hoa, nuôi dưỡng ra một
thân quyến rũ như vậy. Các mụ mụ thường khen ta sắc nước hương trời;,
bởi vậy giấu ở sâu trong nhà, chờ ngày xuất giá, hiện giờ thấy Vương
gia, ta mới biết rốt cuộc đã gặp được quý nhân trong đời mình…”
“Ngày ấy nghe nói Vương gia cải trang dạo phố, thiếp lấy trộm một bộ y phục
vải thô của nha hoàn chẻ củi trong viện mới thoát ra thanh lâu được,
suốt đường đi theo ngựa của Vương gia vài dặm, không ngờ Vương gia lại
rút kiếm tiếp đãi…”
“Vương gia thật sự nhẫn tâm…” Dứt lời, nàng
lại giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc lóc kể lể: “Thiếp thật sự không
muốn ở chỗ này, nếu Vương gia nguyện ý giao ra một ngàn lượng hoàng kim
để chuộc ta, mụ mụ nói, bởi vì thiếp mỹ lệ hơn người ta nên phải cần một ngàn lượng hoàng kim, 500 lượng bạc trắng không thể được đâu.”
“Thiếp nghe nói có tiệc mừng thọ của quý phi nương nương, thiếp nguyện theo
Vương gia về kinh, tấu một khúc đàn tỳ bà, lấy lòng phượng nhan. Hiện
giờ đệ đệ non nớt của thiếp đang ngủ ở hiên nhà trên lầu, tất nhiên là
muốn cùng vào kinh với ta. Nếu Vương gia cũng đưa hắn vào kinh cùng rồi
lại đưa vào quân doanh, nuôi dưỡng thật tốt, tương lai nhất định sẽ trở
thành trụ cột của nước nhà, nguyện ý đầu rơi máu chảy vì Vương gia, có
chết cũng không chối từ.”
Nàng liếc mắt đưa tình, lải nha lải
nhải, lời nói ôn hoà êm ái, bày ra viễn cảnh tốt đẹp nhất khi chính mình và Thẩm Giới cùng nhau bay lên đầu cành, chim sẻ biến thành phượng
hoàng.
Kỷ luật của triều đình cực kỳ nghiêm ngặt, lại thêm sự
việc xấu đã xảy ra trước đó, điều kiêng kị nhất là vương tử hoàng tôn
dây dưa không rõ với kỹ nữ thanh lâu.
Hơn nữa từ khi sinh ra Thẩm Giới đã có thói ở sạch, ý chí sắt đá, nàng không tin hắn còn có thể yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên như vậy.
Quả nhiên sắc mặt của Thẩm
Giới đen đi một nửa như trong dự đoán, ba phần xuân ý trong ánh mắt cũng không còn một chút. Quan Linh cho rằng đã có tác dụng, nàng âm thầm đắc ý, nhào vào trong lòng ngực Thẩm Giới, khóc càng to hơn.
Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi, chẳng lẽ có thể bỏ qua năm năm sinh hoạt bi thảm kia sau khi nàng kết hôn sao?
Thẩm Giới kìm nén tính khí nghe nàng nói xong, những lời này nửa thật nửa
giả, chưa nghiên cứu kỹ. Tuy nhiên trong lời nói của nàng có một câu
đánh thức hắn, đó là sinh thần của quý phi nương nương sắp tới rồi.
Hắn không rảnh tiếp tục ở lại nơi này để làm quen với nàng.
Chỉ là nếu không thể phá giải những cảnh tượng trong mơ đó, đêm dài sau này sao hắn có thể yên giấc đây?
Thẩm Giới suy tư một hồi, tìm một lý do ràng buộc nàng lại: “Ngươi đốt lửa
thiêu cháy dịch quán, bổn vương tạm thời giao ngươi cho người của dịch
quán, nghe theo sự sắp xếp từ bọn họ.”
Hắn ra lệnh cho người của
dịch quán cấm túc nàng một tháng, chờ hắn về kinh hoàn thành xong chuyện của nương nương, lại trở về cùng nàng chậm rãi làm quen.
Quan
Linh nghe thế thì thay đổi sắc mặt, hận không thể dùng một tay đẩy Thẩm
Giới ra, trên mặt đã nhuốm một sự tức giận nhè nhẹ: “Mới vừa rồi còn nói có thể bảo vệ ta không cần lo lắng, tại sao Vương gia lại nói không giữ lời như vậy?”
Nhìn thấy mỹ nhân tự động dâng đến trong lòng ngực mình thở gấp, dáng vẻ thật là sinh động thú vị, hoàn toàn khác với dáng vẻ và thái độ kệch cỡm kia vừa rồi, Thẩm Giới cười gượng ha ha hai
tiếng, cung kính không bằng tuân mệnh mà duỗi tay ôm lấy eo thon của
nàng.
“Điều đó tất nhiên là bởi vì --” hắn thấy nàng nhìn chằm chằm, cố tình dừng một chút, âm cuối kéo dài ra.