Giờ phút này, trong mắt Mạnh Nguyên chỉ có ngọc bích Lưu Vân trắng trong như tuyết, tươi đẹp như vụn mây trôi.
Lúc trước, đôi ngọc bích này nằm xen lẫn trong nhiều sính lễ được đưa đến
Mạnh gia. Tuy rằng sau này Mạnh Nguyên cũng biết đây là món đồ được ngự
tứ, nhưng chưa từng nghe Mộ Hoài nhắc đến lai lịch của nó.
Hiện
giờ, nàng mới bỗng nhiên hiểu ra, Mộ Hoài là trọng thần đắc lực, dám
ngang nhiên đến nhà di thần tiền triều cầu hôn, hóa ra ngay từ đầu là
Thiên gia bày mưu đặt kế.
Nếu sớm biết thế, e là mẫu thân cũng không dám ngang nhiên đối nghịch với Mộ gia, gióng trống khua chiêng giúp mình kén rể...
Điều này cũng giải thích vì sao sau đó Thiên gia lại nhúng tay ban hôn, hẳn
ông ta sợ gia đình hai bên làm ầm ĩ quá mức lên, sẽ phá vỡ cục diện mà
ông ta đã dày công đặt ra.
Nhưng Mạnh Nguyên không dám chắc chắn
những chuyện này, suốt thời gian Mộ Hoài luôn đồng ý nghe theo nàng đó,
rốt cuộc có mấy phần là thật lòng?
*
Tiểu nha đầu đưa bồ đoàn đến và trải trước mặt Mạnh Nguyên.
Tần nương tử thấy tiểu chủ tử sững sờ, nhân lúc nhận lễ mới nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay nàng.
Mạnh Nguyên như giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mơ. Rũ bỏ tạp niệm trong lòng,
nàng thong dong quỳ xuống bồ đoàn, hành đại lễ với Cố thị một cách trang nghiêm.
Không cần Cố thị lên tiếng, An ma ma đích thân tiến lên nâng nàng dậy.
Bồ đoàn được chuyển vị trí, Mạnh Nguyên lại hành lễ với Phù thị.
Hoàn cảnh này, Mạnh Nguyên từng trải qua một lần kiếp trước, chỉ thiếu chuyện dâng trà thôi.
Nói chung, ngoại trừ ngày lễ, ngày tết hoặc chúc thọ trưởng bối, các tiểu
bối không cần phải vấn an trịnh trọng như vậy, hơn nữa hai nhà không
thân nên đâu ai chăm chăm đi bới móc.
Nhưng Nghê thị không ngăn cản, Cố thị và Phù thị cũng an tâm nhận lễ.
Trong lòng hai nhà hiểu rõ, mặc kệ họ có đồng ý hay không, cuộc hôn nhân này
ván đã đóng thuyền, khi nào uống trà cô dâu chỉ còn là vấn đề thời gian.
Phù thị nhận cái lạy này rồi cũng tặng lễ, là một cấm bộ (*) ngọc thố lớn
như cái bát, tính chất thuộc loại thượng thừa, chạm trổ tinh tế, tuy
không quá quý giá nhưng lại ứng với nguyên thần của Mạnh Nguyên.
(*) Một vật trang trí cổ xưa. Nhiều mặt dây chuyền bằng ngọc bích có hình
dạng khác nhau được kết hợp với những sợi chỉ màu để tạo thành một sợi
dây và buộc quanh eo. Khi đeo và đi lại, âm thanh tạo ra có mức độ gấp
gáp, trọng lượng phù hợp. Nếu nhịp điệu hỗn loạn sẽ bị coi là thô lỗ,
người xưa rất chú trọng điều này.
Thậm chí Mạnh gia đã nhận ngọc bích rồi, thành thử ra sẽ không tiện từ chối miếng ngọc cấm bộ này.
Cố thị thấy tình cảnh không có gì khó chịu, biết Nghê thị là người hiểu
chuyện thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Bà vừa bảo Nghê thị và Mạnh Nguyên
ngồi xuống, vừa ra lệnh dâng trà.
Chén trà ban nãy bà uống khi Mộ Hoài thỉnh an đương nhiên sẽ không dùng lại, kể cả dụng cụ pha trà cũng mới.
Mạnh Nguyên không nói gì mà chỉ đứng bên cạnh Nghê thị, cúi đầu tỏ ra biết
điều, thậm chí vẻ háo hức trước khi gặp Cố thị cũng bị sự thật của hôn
sự này dập tắt.
Cố thị nghĩ Nghê thị khá khuôn phép nên Mạnh
Nguyên mới chịu gò ép, bèn chủ động vẫy tay với Mạnh Nguyên: “Nguyên nha đầu, đến chỗ ta này.” Ngay sau đó, bà cười nhìn Nghê thị: “Tuy Mộ gia
ta có bốn phòng nhưng sân viện Đông phủ của ta rất đìu hiu, ngoại trừ
Lục tôn nhi của ta cả ngày đều nghiêm mặt thì rất hiếm có tiểu bối trẻ
tuổi dễ mến. Hôm nay, gặp Nguyên nha đầu, trong lòng ta yêu thích khôn
nguôi, chỉ mong sao có thể ngày ngày dẫn theo bên mình và yêu thương như cháu gái ruột...”
Trước đây, Nghê thị từng nghe khá nhiều người
nói mấy lời khách sáo như vậy, hoặc là thật lòng hoặc là giả vờ, ít
nhiều gì họ đều có ý lấy lòng hoặc mục đích không rõ nào đó.
Thế nhưng, hôm nay Cố thị nói vậy lại khiến Nghê thị chợt thấy mủi lòng.
Mộ gia là dòng dõi gì? Một nhà nhưng tận hai tước, con cháu có tài, cho dù thanh danh Mộ Hoài hơi kém nhưng là tâm phúc của ngự tiền.
Ngay
cả bản thân tổ thái phu nhân Cố thị, thời còn trẻ cũng theo Hoàng đế ra
chiến trường, danh vọng khi đó không thua gì các tể phụ cầm nha hốt (*)
thượng triều, nếu không phải do vừa ý thế hệ đầu Trung Kiên bá cũng xuất thân binh nghiệp, sao bà có thể đồng ý làm kế thất cho người.
(*) tể phụ: dùng để chỉ các bộ trưởng hỗ trợ chính phủ, nói chung là tựa
như thủ tướng ngày nay. Nha hốt: Bảng quan viên cầm bằng ngà voi, ban
đầu nó được sử dụng bởi các quan đại thần khi họ gặp hoàng đế.
Hiện nay, bà là tổ thái phu nhân có thân phận cao quý, chịu buông bỏ thân
phận mà hòa nhã kết thân với nữ quyến của gia đình hàng thần mất nước,
thậm chí cả trong lẫn ngoài đều hứa hẹn sẽ đối xử tử tế với cháu dâu còn chưa vào cửa này. Quan trọng là cuộc hôn nhân này còn bị người ta mạnh
tay ép buộc... Nghĩ thế nào cũng cảm thấy được Cố thị có tình có lý.
Nếu đây là thật lòng, vậy tổ phần của Mạnh gia đáng phải nghi ngút khói xanh rồi?
Suy nghĩ trong lòng Nghê thị đầy phức tạp nhưng vẫn tỏ ra đúng mực: “Được
tổ thái phu nhân xem trọng là phúc khí của Nguyên nha đầu.” Quay lại, bà căn dặn Mạnh Nguyên: “Mau qua đó đi, tổ thái phu nhân rất thương con
đó.”
Vốn như kẻ đứng ngoài cuộc ở bên cạnh, Phù thị chứng kiến
cảnh tượng cả sảnh đường hoà thuận này thì bất chợt hoảng hốt. Bà ta nhớ lại tình cảnh sau khi mình vào Mộ phủ dâng trà với tư cách tân phụ –
nhưng chỉ nhận được sự mỉa mai...
Bà ta giấu đi vẻ chua xót,
đoạn cười bắt chuyện với Nghê thị: “Nói chứ, Nghê phu nhân khách sáo quá rồi, trong nhà vừa có đại sự mà không cho người tới thông báo gì cả,
chúng tôi cũng muốn được hưởng chút may mắn ấy mà. Nếu không phải mấy
ngày trước thê tử của tiểu Ngũ ở tứ phòng nhắc tới, chúng tôi cũng không biết quý phủ bà đãi tiệc lớn, mời rất nhiều khách khứa và bạn bè... Hôm nay, mong bà đừng trách lễ mọn muộn màng này của ta nhé.”
Nếu Nghê thị không nghe ra lời châm biếm ngầm của vị này thì đã làm phu nhân đương gia không công mười mấy năm qua rồi.
“Trước đây, tôi thấy quý phủ ngài ít giao du với bên ngoài, không tùy tiện ra
ngoài dự tiệc nên tôi nghĩ một tiểu bối như Nguyên nha đầu không thích
hợp làm ầm ĩ lên quá mức, không ngờ tổ thái phu nhân và ngài nhớ đến
thế, đều là sơ suất của tôi.”
Tuy trong đó có sự che giấu nhưng cũng xem như là biến tướng nhận lỗi.
Phù thị không chịu bỏ qua: “Nghê phu nhân có lòng không quấy rầy đến chúng
tôi nhưng thật ra chuột đất hay hạng mèo chó trên phố đều biết hết cả,
ha ha ha.”
Nghê thị đã uyển chuyển xin lỗi nhưng vẫn bị đâm một câu ngoài cười nhưng trong không cười như vậy, lập tức nhíu mày.
Bà nghĩ thầm, dù Cố thị tổ thái phu nhân tốt đến mấy nhưng Phù thị mới là
mẹ chồng tương lai của con gái, xem ý hẳn bà ta rất không hài lòng với
hôn sự này. Đây là còn chưa làm lễ nạp thái, thế mà đã nói cứng vậy rồi, mai sau không phải sẽ náo loạn long trời lở đất sao?
Cố thị vốn
đang kéo Mạnh Nguyên ngồi trên sạp La Hán của bà, nghe vậy lập tức quát
lớn: “Ngày thường không thấy ngươi nói nhiều vậy mà, hôm nay có thân
quyến đến nhà, bản lĩnh của ngươi lại nổi dậy rồi hả, còn không mau đến
Bích Lan các xem thử hoa yến đã chuẩn bị xong chưa đi?”
Đúng là bà đuổi thẳng người ra ngoài ngay trước mặt khách, không hề nể nang chút mặt mũi nào.
Không thể nói rõ Nghê thị có tâm trạng gì, bà chợt cảm thấy có Cố thị đè ép
thì Phù thị sẽ không thể trở mình trèo lên nóc được, cuộc sống sau này
của nữ nhi sẽ càng tốt hơn. Hơn nữa, bà cũng thấy lão thái thái này hung hãn lên sẽ không nể tình, nếu sau này cũng lật lọng hung dữ với con gái thì phải làm sao?
Ai ngờ Phù thị vừa đi, Cố thị lập tức tỏ vẻ
nghiêm túc nói với Như Ý: “Trong phòng bức bối, cứ bắt con bé chịu trận ở đây sẽ không tốt, ngươi dẫn Nguyên tỷ nhi đi dạo trong vườn, để ta nói
chuyện với Nghê phu nhân.”
Mạnh Nguyên mới vừa ngồi yên, chợt mơ
hồ được đưa ra khỏi phòng. Cố thị lại sai người không phận sự ra ngoài
hết, chỉ giữ An ma ma hầu hạ bên cạnh.
Ngay cả Tần nương tử cũng không được ở đây.
Nghê thị không vội hỏi Cố thị có ý gì, mà chỉ nhấp ngụm trà. Đầu tiên là mát lạnh trong trẻo, ngay sau đó lại trở nên ngọt ngào, còn đọng lại dư vị
lâu hơn so với trà Thắng Tuyết Long mình mang đến làm quà tặng.
Cố thị cũng không có vội vã giải thích lý do giữ bà lại nói chuyện riêng, mà thở dài trước tiên.
“Ta cũng là người có con cái, biết tấm lòng của người làm mẹ. Ta không nhắc đến trưởng tôn và đại tiểu tử đã mất kia đâu, Nghê phu nhân biết phu
nhân hiện thời của phủ Võ Hưng hầu chứ? Đó là con gái đầu của ta, ta
cũng nuôi nó đến năm mười lăm tuổi, vốn định chọn một nơi có gia thế
trong sạch, có bác và mẹ chồng hiền hòa, rồi tính chuẩn bị nhiều của hồi môn để nó nở mày nở mặt xuất giá...”
Nói tới đây, Cố thị tỏ ra buồn bã.
Võ Hưng hầu đương nhiệm và trưởng nữ Mộ thị của Cố thị cũng là được ban hôn.
Tuy rằng Mộ thị có hai đích tử kề cận nhưng thứ tử trong phủ lại có tận sáu đứa, sợ là ngoại trạch còn nhiều hơn nữa, nếu bảo cuộc sống sau này sẽ
đầm ấm lắm, e rằng không ai tin tưởng.
Nghê thị không phải khách
từ xứ khác đến nên đương nhiên biết chuyện cũ, biết điều không tiếp tục
hỏi thêm, nhưng bà có phần hiểu được vì sao ngay từ đầu Cố thị chịu đối
xử thân thiện với khuê nữ nhà mình rồi.
Nếu Cố thị đã cho người
lui xuống thì hẳn nhiên không có ác ý. Bà lão quyết định thuyết phục rõ
một lần: “Ta biết Hoài ca nhi nhà ta không được lòng dân, luôn phải trôi qua cuộc sống lưỡi đao liếm máu. Vì thế, cô nương nhà bình thường, quá
nửa là không muốn gả vào, nếu không phải do ý của vị quý nhân kia, chỉ
sợ lúc này bà đã quay lên xe về phủ từ đời nào rồi.”
Con người
Nghê thị xưa nay thích mềm không thích cứng, thấy lão nhân gia bộc bạch
nội tâm nên bà không tiện hạ thấp con cháu người ta thêm nữa: “Mộ hầu
cũng là thân bất do kỷ, không đáng gánh chịu tiếng xấu...”
“Ta biết, Nghê phu nhân là người hiểu lẽ.”
Với người hiểu biết, bà không cần phải nói vòng vo.
“Có lẽ Nghê phu nhân còn đang khó hiểu, vì sao người đó muốn trói buộc hai nhà chúng ta với nhau?”
Thân phận của Mạnh gia khá xấu hổ, Mạnh hầu cũng chỉ đang tạm giữ chức quan
bình thường, thậm chí còn không được vào triều, đương nhiên không thể
đoán được ý bên trên. Còn Nghê thị là phu nhân hậu trạch, càng thiếu
nguồn tin nên quả thật bà đã bị câu hỏi này dẫn dắt: “Xin nhờ tổ thái
phu nhân chỉ giáo.”
“Tháng trước vào hôm minh thọ của Thái tử,
Thiên gia có ý định muốn lập Hoàng thái tôn, các triều thần cảm thấy
Thiên gia còn có bốn con, thảy đều phong nhã hào hoa, nếu Thiên gia trăm tuổi thành tiên, ấu đế kế vị, đến lúc đó chủ thì yếu thần thì mạnh,
không phải điềm lành...”
Nghê thị mở to hai mắt, đại sự liên quan đến ngai vàng, càng liên quan đến chiều hướng trên quan trường: “Sau đó thì sao ạ?”
“Thiên gia không lập ai cả, chỉ nói lần sau bàn tiếp.”
Nghê thị không hiểu tại sao Cố thị nói điều này với mình: “Kính nhờ ngài nói rõ.”
“Sau đó, Anh vương điện hạ thỉnh cầu ban hôn ngay trước mặt Thiên gia, muốn
Hoài ca nhi nhà ta và trưởng nữ Quận chúa Hoa Uy của hắn kết lương
duyên.....”
Tuy Nghê thị là nữ quyến hậu trạch nhưng Nghê gia làm quan qua nhiều triều đại, triều trước còn từng làm tể thần. Từ nhỏ
ngoài cầm kỳ thư họa, quán xuyến công việc ra, bà cũng đi theo người
trong tộc dự tính tâm thuật, tùy cơ ứng biến của Đế vương.
Một
khi có chút liên quan, Nghê thị có thể đoán ra đại khái: “Cho nên Anh
vương muốn mượn sức triều thần, bức Thiên gia lập hắn ta kế vị? Nhưng
vậy thì quá trắng trợn rồi? Hắn không sợ phụ tử nảy sinh hiềm khích
sao?”
“Đây chính là động tác ngoài mặt thôi, thật ra đâu chỉ một
Anh vương, không phải nhà nào cũng đang nhìn chằm chằm vào cái ghế đó
sao? Kết thân với Mộ gia ta là giả, tước đi trợ thủ đắc lực của lão tử
mới là mục đích…”
Nghê thị hoàn toàn hiểu rõ, chỉ cần Mộ Hoài kết thân với một nhà, Hoàng đế ắt sẽ nghi ngờ, Mộ Hoài - thanh đao sắc bén
bị tuốt khỏi vỏ này - sẽ hoàn toàn tiêu tùng.
“Cho nên, mới là Mạnh gia tôi...”
Nghê thị cũng muốn bật cười.
Mạnh gia tốt thay, không kết đảng, không mưu lợi riêng, cả đời cẩn thận dè
dặt, nam đinh trong nhà không dám làm quan, nữ quyến cụp đuôi làm người, sợ rằng lưỡi dao trên cổ sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Không có nhà nào khiến người ta yên tâm hơn Mạnh gia...
Nói đến nước này, Nghê thị cũng biết hiện giờ ngoại trừ đưa con gái vào Mộ gia, không còn con đường thứ hai nào khác nữa.
Bà biết Cố thị là người nói là làm nhưng vẫn băn khoăn: “Nhưng quý phủ còn có một vị thái phu nhân, Nguyên nha đầu thấp cổ bé họng, lại chưa từng
trải qua đại sự, sợ rằng sẽ làm trưởng bối không thích.”
Cố thị
xua tay: “Ta thật lòng yêu thích Nguyên nha đầu mềm mại biết lễ nghĩa
này, đây mới là thể thống thế gia phụ nên có. Đợi khi cháu dâu vào cửa,
ta sẽ tức khắc giao quyền hành quán xuyến nhà cửa cho tân phụ, không để
con bé chịu ấm ức đâu.”
Bấy giờ, Nghê thị mới hiểu được vì sao vừa rồi Cố thị trở mặt với Phù thị, vừa là lập oai, vừa là lót đường cho Nguyên nha đầu.
Nếu cuộc hôn nhân này đã phức tạp và không thể rũ sạch đến vậy rồi, thì
đành thoải mái hứa gả thôi, cũng tránh cho Nguyên nha đầu phải đi một
vài chặng đường oan uổng.
“Tâm huyết của ngài, mẹ con chúng tôi
không biết lấy gì báo đáp, chỉ có thể để sau này Nguyên nha đầu hầu hạ
bà, làm tròn bổn phận con cháu...”