Một lát sau, Yến Thư cùng Trương Thịnh ngồi tại ghế, anh lặng người rơi vào trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng.
“Em thấy trong người như thế nào, còn buồn nôn không… đã ổn hơn chưa?”
Thư siết chặt chiếc que thử thai trong tay mà run run cúi gầm mặt xuống bàn.
“Anh hỏi em không biết mở miệng trả lời à?” Thịnh liền gằn giọng.
“Anh hai… Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu, anh nghe em nói đã…”
“Anh đang hỏi em cảm thấy trong người thế nào rồi!”
“Em không sao, chỉ là lúc nãy xem video kia sợ quá nên em mới tưởng tượng
bậy bạ rồi nôn thôi à, chứ em vẫn khỏe như trâu không sao cả, anh hai
yên tâm nha.”
Trương Thịnh vốn không tin cô chỉ vì đoạn video nào đó mà nôn thốc nôn tháo như thế, nghĩ cô đang có chuyện gì đó muốn giấu mình, anh liền hỏi tới.
“Em vừa xem cái gì?”
Yến Thư cũng thành thật không muốn giấu anh, liền lấy chiếc điện thoại trên bàn mở
lại đoạn video lúc nãy cho Trương Thịnh xem. Vừa nhìn thấy vụ việc nạo
phá thai, anh đã nhanh tay ấn tắt nó ngay.
Trong đầu anh lúc này
lại suy nghĩ theo một chiều hướng khác, nhớ lại chuyện mình say rượu vào đêm hôm ấy, có lỡ hôn vào cổ Yến Thư, liệu anh đã làm gì có lỗi với em
ấy hay chưa. Thật sự chính anh cũng không hiểu nổi bản thân mình như thế nào, chỉ biết trách mình tồi vì đã làm ra loại chuyện đồi bại kia, làm
hại đời con gái của Yến Thư.
Thịnh cảm giác vô cùng tội lỗi nếu
thật sự khiến em mình mang thai, như vậy thì cả đời con bé sẽ bị hủy
hoại trong tay người anh trai khốn nạn này mất. Anh thầm nghĩ trong lòng “Chẳng lẽ em ấy đang có ý định phá thai?”
Rơi vào trầm mặc một
hồi lâu, suy đi nghĩ lại dù sao thì việc anh khiến Yến Thư mang thai như thế cũng được hơn là để thằng đàn ông khác. Nhưng rồi suy nghĩ ấy lại
bị chính anh dập tắt đi, con bé bây giờ chưa đủ tuổi, anh là đang phạm
tội cưỡng bức trẻ em…
Yến Thư đang chăm chú nhìn sắc mặt lo lắng
hoang mang của anh trai trông cũng thật buồn cười, lúc này cô mới đưa
tay lay lay người anh, giọng nhỏ khẽ lên tiếng.
“Thật ra que thử
thai này là của Kim Cương, bạn ấy có thai rồi. Đáng lẽ em không nên nói
với anh về chuyện riêng tư này của bạn em, nhưng em sợ anh hai sẽ hiểu
lầm mà bỏ em, nên em mới phải nói ra…”
Trương Thịnh lại thêm một phen bất ngờ hơn khi đi từ sự hoang mang này đến sự hoang mang khác, anh nhíu mày, hỏi lại lần nữa.
“Em đang đùa anh phải không Thư? Để lát nữa anh đưa em đến bệnh viện khám lại…”
“Ơ! Khám lại cái gì ạ?”
“Khám thai.”
“Hơ! Em nào có thai đâu mà khám, em đang nói bạn của em mà!”
“Em chắc không?”
“Chắc mà! Còn cái que thử thai này là của Kim Cương tối qua mang đến, lúc ấy
sợ anh phát hiện nên em mới nhanh tay bỏ vào túi áo giấu, ai ngờ quên
luôn, nên hôm nay mới bị anh phát hiện…” Nói rồi cô cúi đầu xuống bàn
trong sự áy náy.
Trương Thịnh đứng phắt dậy dù có tức giận thì
cũng chẳng thể phát tiết lên em gái ngay lúc này được. Rốt cuộc Yến Thư
có giống như Kim Cương, có bị người ta dụ dỗ hay không, tại sao bây giờ
lại xảy ra chuyện động trời thế này, việc học sinh mang thai như vậy là
chuyện lớn, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng cả Yến Thư. Anh vừa thương mà
cũng vừa giận Kim Cương, thân con gái vốn đã khổ rồi mà giờ lại phải
mang thai thế này, tụi nó chỉ mới còn ở tuổi ăn tuổi học thôi mà, sao có thể sẵn sàng làm mẹ ở tuổi cắp sách đến trường được đây.
Trương
Thịnh bao lâu nay tuy ít nói chuyện với bạn bè của Thư, nhưng trong lòng anh luôn xem tụi nhỏ cũng như em gái mình. Giờ nghe đến chuyện động
trời thế này anh sao có thể không lo được đây.
Mọi hiểu lầm về
chiếc que thử thai cũng đã được làm rõ, tất cả là do Trương Thịnh nghi
ngờ rồi suy nghĩ lung tung thôi. Mà cũng phải, ai trong trường hợp của
anh cũng đều nghĩ thế, vừa đúng lúc thấy que thử thai lại vừa ngay lúc
em ấy đang nôn mửa, anh đương nhiên là dễ hiểu lầm rồi.
Buổi tối
đêm ấy, tại căn biệt thự nhà Kim Cương, cô gái đã lấy hết dũng khí để
nói với ba mẹ về chuyện mình đã mang thai. Trái ngược với sự cưng chiều
của gia đình mỗi ngày dành cho cô, thì giờ đây cả ba và mẹ đều lớn tiếng quát chửi thậm tệ.
“Trời ơi con ơi là con! Bây ăn cái giống gì
mà ngu quá vậy hả? Mẹ đã dặn con rồi, là con gái thì phải biết giữ mình
chứ, sao lại dễ dãi như thế hả con!” Mẹ của cô khóc nấc lên, vừa mắng
vừa thương con gái mình.
“Đúng là… con hư tại mẹ mà! Mày có lớn
mà không có khôn, chưa gì mà đã bôi tro trét trấu vào mặt ba mẹ mày rồi! Mau cuốn đồ cuốn gối đi theo thằng đó luôn đi, cút ra khỏi nhà này cho
tao, coi như tao không có đứa con gái hư thân mất nết như mày! Đi đi!
Mày đi cho khuất mắt tao!!!” Nói rồi ông ôm ngực thở hơi lên.
Kim Cương khóc lóc nức nở van xin không thành, sợ ba mình sẽ càng thấy mặt
mình thì càng điên tiết tức giận hơn, cô quỳ xuống lạy ba lạy mẹ trước
khi rời khỏi ngôi nhà này.
“Là con gái bất hiếu, xin ba đừng giận con mà ảnh hưởng đến sức khỏe!”
Nói rồi Kim Cương quay sang mẹ khẩn thiết nói “Mẹ ở nhà chăm sóc ba, con
gái đi đây! Từ nay về sau ba mẹ coi như không có đứa con này đi!”
Kim Cương vội lao nhanh nước mắt, đôi chân trần vô thức chạy thẳng lên
phòng để thu dọn quần áo cùng một số đồ dùng cá nhân. Cô vừa khóc vừa
thương mẹ, mà cũng vừa giận ba vì đã thẳng thừng đuổi cổ mình ra khỏi
nhà không chút tiếc thương nào.