Mỹ Nhân Tư Hoa Niên
Ngồi trong xe ngựa, Kỷ Uyển Diễm dặn dò lại Lục Hoàn, những chuyện hôm
nay nhìn thấy tuyệt đối không được hé lời với ai cả, bao gồm cả Hương
Cẩm. Lục Hoàn tuy rằng không biết là vì sao nhưng cũng hiểu được người
mình nên trung thành với ai. Chỉ có đi theo tứ cô nương nàng mới không
cần làm nha hoàn làm việc nặng, cũng hiểu rõ ngày tháng tốt lành này là
ai cho nàng, nàng đã sớm quyết tâm làm trâu làm ngựa cho tứ cô nương.
Huống hồ, tứ cô nương cũng không cần nàng làm trâu làm ngựa, chỉ cần nàng không được nói nhiều lời mà thôi.
Trở về phủ, Kỷ Uyển Diễm trước tiên tới Tùng Hạc Viện thưa chuyện với lão
thái quân, hơn nữa còn phải mang cây đàn cùng mấy cuốn cầm phổ Lưu lão
tiên sinh cho nàng tới cho lão thái quân nhìn qua, chỉ nói là lưu lão
tiên sinh chuẩn bị cho nàng luyện tập chứ không có nói toạc ra là món đồ vô giá do Lưu lão tiên sinh tự tay làm. Lão phu nhân chỉ cho là cây đàn bình thường, nhìn bên ngoài có vẻ khá tốt cũng không định chỉ vì một
cây đàn mà làm khó dễ Kỷ Uyển Diễm.
Sau khi nói chuyện đôi câu, lão thái quân cho nàng quay về nghỉ ngơi.
Hương Cẩm ngồi ở hành lang cắn hạt dưa, thấy Kỷ Uyển Diễm trở về liền nhanh
tay đem hạt dưa cất vào túi nhỏ bên người, sau đó mới tới đón người,
miệng cười vui vẻ:
" Cô nương đã về. Bên ngoài lạnh người mau vào trong, nô tỳ đi pha trà cho người. Hôm nay La ma ma lại mang tới cho cô nương vài thứ tốt, tất cả đều là đồ ăn, còn có đồ tốt khác mới lạ, nô
tì trước giờ đều chưa từng thấy qua. Cũng vì đi theo cô nương mới giúp
nô tì mở mang kiến thức."
Hương Cẩm trước giờ rất biết ăn nói,
khi xưa Kỷ Uyển Diễm từ Nguyệt Dao Uyển tới đây, lập tức bị tính cách
nhiệt tình vui vẻ của nàng ta làm thích thú, thế nên một thời gian dài
nàng đối với nàng ta so với Lục Hoàn còn tốt hơn nhiều. Có thể vì nàng
ta biết ăn nói, lại thích nói chuyện mà Kỷ Uyển Diễm tuy rằng bản thân
không quá thích nói chuyện nhưng lại thích nghe người khác nói chuyện.
Đây cũng vì nàng đời trước sống một mình trong Nguyệt Dao Uyển, bên cạnh cũng chỉ có một mình Từ ma ma, khó mà gặp được một tiểu cô nương cùng
tuổi nên trong lòng có ý muốn thân cận.
nhoẻn miệng cười nhẹ, Kỷ
Uyển Diễm cũng không nói thêm lời nào, kêu Lục Hoàn đem đàn đặt trên bàn cạnh đầu giường, sau đó mới nói với các nàng
" Ta giờ không cần phải hầu hạ, khi nãy ở chỗ lão tiên sinh uống không ít trà, không cần
pha trà, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn ngủ một lát."
Hai nha đầu nghe lời lui xuống, khi đến cửa thì bị Kỷ Uyển Diễm gọi lại hỏi:
" Đúng rồi, Từ ma ma đây, sao lại không thấy bà ấy."
Đang nói chuyện thì Từ ma ma liền từ bên ngoài bức vào, Kỷ Uyển Diễm thấy bà ấy hai má đỏ bừng, trong mắt đều là tơ máu, không kìm được hoảng sợ
liền kêu hai nha hoàn kia lui xuống, mới đưa Từ ma ma kéo vào trong
phòng ngồi lên giường nhỏ La Hán hỏi:
" Ma ma, trên mặt là bị làm sao vậy?"
Tù ma ma khuôn mặt không phải hồng tự nhiên, còn có thể nhìn thấy vết ngón tay mờ mờ, Từ ma ma cười xấu hổ:
" Không... không có gì. Đều do ta làm vỡ cái ly bị Liễu Bình vả miệng vài cái, không đáng ngại, là do ta làm việc không chú tâm, lần sau để ý hơn sẽ tốt thôi."
Kỷ Uyển Diễm không nói gì, nàng vốn không phải hài tử mười hai tuổi, tự nhiên cũng biết lý do Từ ma ma bị đánh sẽ không
đơn giản chỉ vì một cái ly nhỏ, Liễu Bình là vợ của quản sự dưới trướng
tam phu nhân, có thể để nàng ta tự mình ra tay tuyệt đối không thể là
chuyện nhỏ, nghĩ đi nghĩ lại khẳng định là có liên quan tới chuyện nàng
đi gặp Lâm thị ngày đó, nàng hỏi nhiều ngược lại cũng không phải là tốt, chỉ cần trong lòng nàng rõ ràng là đủ rồi.
" Chẳng qua chỉ là
một cái ly, bọn họ thật quá đáng. Ma ma chịu uỷ khuất, chuyện này chúng
ta nhớ kỹ trong lòng, ta chắc chắn sẽ thay bà xả giận."
Từ ma ma
đã lớn tuổi, dĩ nhiên biết đây là lời tứ cô nương trấn an bà, nàng là
một tiểu hài tử thì có thể có cách gì thay bà chút giận đây, cũng không
muốn bỏ đi ý tốt của Tứ cô nương, tùy ý gật nhẹ đầu, lúc này mới tỉnh
táo lại trả lời
" Được. Ma ma không uỷ khuất, cô nương đói bụng
rồi sao? Ta đi làm cho người chén mì lại thêm tương đậu mà người thích
ăn nhất, có được không?"
Kỷ Uyển Diễm lắc đầu, ngăn lại lời của
Từ ma ma, đem bà kéo tới sau bức bình phong, lại thăm dò nhìn nhìn bên
ngoài, xác định không có ai, lúc này mới đem túi bạc vụn nàng vẫn luôn
giấu trong tay áo ra.
" Đây là...."
Kỷ Uyển Diễm chỉ chỉ cây đàn đang đặt trên bàn nhỏ cạnh đầu giường, ôn nhu nói:
" Hôm nay ta tới chỗ của Lưu lão tiên sinh, lão tiên sinh đưa cho ta cây
đàn khi trước mẫu thân gửi lại chỗ ông ấy, lúc trở về, ta cảm thấy cây
đàn kia quá quý giá, liền đem đến cầm hành bán đi, sau đó lại mua một
cây khác đơn giản chút, bạc còn lại khá nhiều, bà giữ đi."
Từ ma
ma nhìn thoáng qua cây cầm kia, có chút kinh ngạc nhưng nàng vốn là nha
hoàn hồi môn của Lâm Thị, tất nhiên biết Lâm thị là đệ tử của Lưu lão
tiên sinh, chuyện đàn của bà ấy để nơi đó cũng không có gì lạ, nhìn
khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của cô nương, Từ ma ma lại than nhẹ một tiếng,
cô nương đáng thương, nhỏ như vậy đã phải nhọc lòng mà kiếm tiền, hiếm
có là nàng còn có thể hiểu chuyện như vậy.
Mở túi tiền ta, bên
trong có ba mươi lượng bạc vụn, còn có hai tấm ngân phiếu năm mươi
lượng, lập tức trong tay bọn họ đã có hơn hai trăm hai, lúc này mới
khiến Từ ma ma nín khóc mà nở nụ cười, thật cẩn thận dùng khăn bọc túi
bạc lại thật tốt, cất vào trong tủ quần áo trong phòng.
Kỷ Uyển
Diễm không đưa tất cả bạc mà Kỷ Hành cho nàng cho Từ ma ma giữ, trước
tiên là sợ doạ bà ấy vì số bạc Kỷ Hành cho nàng ước chừng cũng tới ba
trăm lượng ngân phiếu, hiện tại đưa Từ ma ma một trăm lượng còn có thể
lấy cớ bán đàn mà có, nếu nhiều hơn sẽ khiến Từ ma ma hoà nghi.
Bên ngoài truyền tới chút động tĩnh,Tiếng của Lục Hoàn bên ngoài liền truyền tới:
"Tam cô nương, người không thể vào, chờ ta đi thông truyền một tiếng đã "
Tiếng của Kỷ Uyển Thanh cũng truyền tới: " Cái gì? Ta vào gặp nàng mà còn phải thông báo? Tránh ra!"
Kỷ Uyển Diễm nhìn Từ ma ma, Bà liền tới cửa thông báo ra ngoài:
" Lục Hoàn, để tam cô nương vào đi."
" Hừ." Kỷ Uyển Thanh hừ mạnh một tiếng.
Sau đó liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân tới cửa, nhìn vào trong
phòng liền thấy Kỷ Uyển Diễm từ bên trong bước ra, xinh đẹp yêu kiều,
khoé miệng còn nở một nụ cười động lòng người. Kỷ Uyển Thanh thẳng
người, hôm nay nàng mặc một bộ áo bông tơ lụa màu lam, trên tay đeo một
bộ vòng tơ vàng tinh xảo, búi tóc đơn giản nhưng mang toàn đồ quý giá,
quý nhất là phát tâm nhỏ khảm đầu đá quý đủ màu, mỗi viên đều lớn bằng
đầu ngón tay trỏ, trông quý khí bức người.
Thấy Kỷ Uyển Thanh
được hai nha hoàn của nàng ta là Phấn Đào và Phấn Bích đỡ, làm bộ làm
tịch đi vào phòng Kỷ Uyển Diễm. Từ ngày đầu gặp Kỷ Uyển Diễm nàng đã
chán ghét. Bởi vì vốn nàng tự cho rằng mình xinh đẹp ở cái phủ này không ai bằng, nhưng tự nhiên lại nhảy ra một Kỷ Uyển Diễm, ngoài ý muốn thứ
này ngày càng giống người rồi. Mấy ngày nay trong phủ ai cũng bàn tán
nói Kỷ Uyển Diễm sinh ra xinh đẹp thế nào, những kẻ này trước đây đều
khen nàng, kêu nàng nuốt cục tức này sao nổi.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, Kỷ Uyển Thanh mới nói ra lý do tới cửa.
" Nghe nói ngươi có được một cây đàn tốt? Đâu rồi? Mau cho ta nhìn một cái."
Kỷ Uyển Diễm cười cười, cố ý không để ý tới biểu tình khinh miệt trên mặt
Kỷ Uyển Thanh, làm dấu mời nàng vào trong. Kỷ Uyển Thanh thấy cây đàn
đặt ở đầu giường, không đợi Kỷ Uyển Diễm đón tiếp liền bước lên phía
trước đem cây đàn lăn qua lăn lại nhìn xem, lúc này mới nhếch miệng nói:
" Hừ, ta còn tưởng cây đàn gì tốt, chẳng qua chỉ là cây đàn vô danh tầm
thường". Đem đàn bỏ xuống, ngón tay lại vỗ mấy cái lên trên cây đàn, âm
sắc như nước chảy mây trôi vang lên, thật là khiến người ta một phen
kinh diễm.
Kỷ Uyển Thanh cũng họ qua đàn nhưng sở trường của nàng là tấu tỳ bà, nhưng cũng không ảnh hưởng tới sự hiểu biết của nàng về
thanh âm, biết cây đàn của Kỷ Uyển Diễm là đàn tốt, tròng mắt vừa đảo
liền quay người nói với Kỷ Uyển Diễm:
" Loại đàn này mà ngươi
cũng không biết xấu hổ mà đặt trong phòng? Chỗ ta có cây đàn so với đàn
này của ngươi tốt hơn nhiều. Chờ lát ta cho người mang qua, mau ném cây
đàn này đi, ta nhìn đã thấy chán ghét."
Nói xong liền ra hiệu cho Phấn Bích, Phấn Bích đi theo hầu hạ Kỷ Uyển Thanh đã nhiều năm, sao lại không hiểu ý của cô nương nhà mình, liền tiến lên ôm lấy đàn. Lại không ngờ bị Kỷ Uyển Diễm chắn ở giữa.
"Tam tỷ tỷ cầm thấy nó là đàn
hỏng, ta lại thấy nó là đàn tốt, lại nói, đồ trong phòng ta tam tỷ nhìn
thấy phiền lòng thì đâu có liên quan tới ta, nếu là thật sự phiền chán,
vậy sau này tỷ tỷ không cần tới phòng ta không phải được rồi sao? Lục
Hoàn, tiễn khách."
Kỷ Uyển Diễm tuy rằng ở trước mặt lão thái
quân và tam phu nhân vô cùng nghe lời, nhưng đó là ngày xưa, vị tỷ tỷ
trước mặt còn muốn nàng giống như khi đó nhẫn nhục chịu đựng vì duy trì
tình tỷ muội hài hước kia mà ở đây ân nhẫn thì không có khả năng.
Huống chi, nàng cũng không tính cùng đám tỷ muội này hàn gắn tình nghĩa chị em, không đáng.
Kỷ Uyển Thanh mặt đỏ một trận, trong phủ nhiều cô nương như vậy nhưng
không ai giống Kỷ Uyển Diễm một chút mặt mũi cũng không cho nàng. Nàng
ta tức giận dậm chân chỉ vào Kỷ Uyển Diễm nói:
" Được, người là
đồ ăn cây táo dào cây sung, lãng phí trước đây ta còn tặng ngươi một bộ
vòng tay, ngươi lại muốn báo đáp ta như vậy? Đồ vật trong phòng ngươi ta chán ghét thì thế nào? Đàn này ta thấy liền chán ghét, ngươi tin hay
không hôm nay ta sẽ đập nó ngươi cũng không làm gì được ta.Để xem là lão thái quân đứng về phía ta hay là ngươi."
Kỷ Uyển Diễm không tính cùng nàng ta làm chuyện vô nghĩa, hô lên một tiếng:
"Lục Hoàn, Hương Cẩm còn chờ cái gì nữa? " Từ ma ma vẫn luôn ở bên cạnh ra
hiệu Kỷ Uyển Diễm không cần vì vậy mà tranh chấp, nhưng Kỷ Uyển Diễm lại coi như không thấy còn ngẩng đầu ra ngoài kêu to
Hương cẩm ở
ngay ngoài cửa trông thấy không giám đi vào, Lục Hoàn muốn vào lại bị
nàng ta giữ lại, Hương Cẩm liên tục lắc đầu nhỏ giọng nói:
" Kia chính là tam cô nương, so với cô nương nhà chúng ta còn lớn hơn."
Lục Hoàn nghĩ nghĩ lại rút tay mình về nói với Hương Cẩm:
" Ngươi là nô tỳ của tam cô nương hay tứ cô nương? Ngươi không đi ta đi."
Từ nhỏ đều ở phòng tạp dịch làm việc, tuổi của Lục Hoàn tuy không lớn
nhưng tay chân vẫn có chút sức lực, huống chi Kỷ Uyển Thanh không đoán
được Kỷ Uyển Diễm lại tuyệt tình như vậy, nha hoàn của nàng ta còn ngốc
như vậy. Mắt thấy các nàng bị đẩy ra khỏi cửa, Kỷ Uyển Thanh chỉ cảm
thấy giận sôi máu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia của Kỷ Uyển Diễm trong
mắt liền loé lên vẻ âm trầm lạnh lùng, giống như chỉ cần Kỷ Uyển Thanh
giám động vào đàn của nàng, nàng liền nhào lên cắn đứt yết hầu của Kỷ
Uyển Thanh.
Kỷ Uyển Thanh có chút lui bước,hơn nữa hai nha hoàn
của nàng bị đẩy ra khỏi cửa, nếu nàng còn ở lại khẳng định không phải
chuyện tốt.
Ra tới cạnh cửa, càng nghĩ càng không phục, trông
thấy bên cửa đặt một bình sứ Thanh Hoa lớn, suy nghĩ một hồi liền nhấc
chân đá một cái, bình hoa đổ trên mặt đất tan nát....