Vùng Đất Tự Do

Chương 385


trướctiếp

Trong khoảng thời gian kéo dài một tuần sau khi gửi bức thư đi, Marley không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Ngay cả Ron Harper cũng không tìm cách liên lạc với cô.

Bầu không khí im lặng đáng ngạc nhiên, nếu xét đến mức độ nghiêm trọng của nội dung bức thư.

Mặc dù là người ưa thích các hoạt động xã giao và tiệc tùng, trong suốt một tuần đó Marley một mực nhốt mình trong nhà, không dám bước chân ra đường.

Ngoài Victoria được Tài cử đến bảo vệ kiêm luôn nhiệm vụ theo dõi, đội ngũ vệ sĩ cho Marley có cả thảy năm người, tất cả đều thuộc về một công ty an ninh tư nhân rất lớn và giàu thành tích đã được thành lập từ thời Mc Alister. Marley tự bỏ tiền túi ra thuê năm người này.

Sau khi bị tước bỏ chức vụ Siêu Thần Tài, Marley không còn nằm trong danh sách được hưởng các chế độ bảo vệ của Lữ Đoàn Đỏ nữa.

Vào một buổi tối của ngày thứ tám, lúc đó đã mười một giờ đêm, Marley nhận được tin báo khẩn của Ron yêu cầu gặp mặt tại một quán bar nằm bên rìa khu vực trước đây được gọi là trụ sở Liên Minh, nay có tên mới là quận hành chính Liên Minh. Quận hành chính Liên Minh là một quận của thủ đô Phoenix, bên trong quận hành chính có các tòa nhà chính phủ và phủ Tổng thống.

Thời điểm gặp nhau quá muộn, giờ hẹn quá gấp, lại đúng vào ngày nghỉ của Victoria. Marley cân nhắc một lúc rồi vẫn quyết định đến chỗ hẹn. Trước khi đi, cô gửi một tin nhắn đến điện thoại của Tài và một tin nhắn khác cho Victoria.

Marley biết rõ quán bar này. Quán mở đến sáng, lúc nào cũng đông đúc và có nhiều binh sĩ Lữ Đoàn Đỏ đến vui chơi giải trí.

Cô cảm thấy nếu Ron muốn gây chuyện thì tất đã không chọn quán bar này.

Đội ngũ của Marley đi trên hai chiếc xe ô tô. Đường phố Liên Minh mười một giờ vẫn còn đông đúc, người và xe cộ qua lại tấp nập.

Chiếc xe rẽ vào một cung đường mà Marley biết rằng sẽ không dẫn tới quán bar.

Marley liền nói với tài xế:



- Anh nhầm đường rồi.

Tay tài xế im lặng không đáp.

Marley thốt nhiên hiểu ra. Không phải chúng nhầm mà là cô nhầm.

Những tên này làm việc cho Ron. Bất kể chúng định đưa cô đi đâu thì Tài cũng sẽ mất thời gian vô ích để lục soát quán bar mà cô đã gửi địa chỉ cho hắn.

Tên vệ sĩ ngồi cùng xe với cô giằng lấy cái túi xách chứa điện thoại của Marley, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để sửa sai.

- Cho dù Ron trả cho các anh bao nhiêu tiền, tôi cũng sẽ trả nhiều hơn gấp mười.

Lời đề nghị của Marley rơi vào khoảng không.

Chiếc xe phóng rất nhanh, cửa kính dày và dán kính chống nắng màu đen, từ bên ngoài không nhìn được vào bên trong, cho dù la hét hay ra dấu hiệu đi nữa cũng chẳng ai nhận ra được.

Marley ngồi yên trên xe, biết rằng điều tốt nhất cô có thể làm lúc này là giữ bình tĩnh. Cô không nghĩ là Ron muốn giết mình, có lẽ gã chỉ tức giận và muốn kiểm soát cô mà thôi. Chỉ cần gã không nung nấu ý định giết người thì cô vẫn có cơ hội thoát thân. Marley tự tin rằng mình có thể khiến cho bất kỳ người đàn ông đang tức giận nào trở nên mềm yếu.

Hai chiếc xe chạy thẳng lên hướng biên giới phía Bắc.

Lúc nhận ra chi tiết này, Marley sợ tái người.

Cô vùng lên, hét lớn:



- Dừng xe lại ngay.

Tay vệ sĩ, hay đúng hơn kẻ được cô thuê làm vệ sĩ, ấn Marley xuống ghế và quát vào mặt cô:

- Ngồi yên nào, cô Valencia. Đừng bắt chúng tôi phải đánh cô.

Marley trừng mắt nhìn gã. Những tên này quá chuyên nghiệp và lại làm việc theo nhóm đông, cô không thể thao túng chúng được.

Chiếc xe chạy một mạch năm giờ đồng hồ thì tới một thị trấn hẻo lánh nằm gần biên giới với Vương quốc Pedius. Lúc ấy trời vẫn còn tối, ngoài đường vắng vẻ hiu quạnh để ý mãi không thấy bóng người. Chiếc xe rẽ vào một khu đất rộng lớn dẫn tới một căn nhà hai tầng nằm tách biệt hoàn toàn với khu dân cư.

Căn nhà có tầng hầm, bên dưới tầng hầm chứa đến mười chiếc xe ô tô khác nhau. Marley hiểu ngay rằng đây là căn nhà bình phong cho các điệp viên Vương quốc Pedius. Phen này chắc hẳn khó thoát.

Vừa xuống tầng hầm, đã có một nhóm khác thay thế năm tên vệ sĩ của Marley dẫn cô lên tầng một của tòa nhà.

Ở đó cô nhìn thấy Ron Harper đang đứng yên như một bức tượng đá.

Marley cười khanh khách:

- Ôi, ông Harper. Chỉ vì để gặp tôi mà ông phải vất vả như vậy ư?

Đằng sau lưng Ron, một giọng nói quen thuộc cất lên:

- Marley, người muốn gặp cô là tôi.

Marley rùng mình. Cô nhận ra người vừa nói câu ấy chính là Tom Dixon.

trướctiếp