Những sợi mềm mại ẩm ướt như tơ lướt qua mu bàn tay, hình như là tóc của ai đó.
Vảy của sinh vật ẩm ướt nào đó chậm rãi cọ trên làn da trần của anh vương
lại nhiệt độ nóng hổi, tựa như đang có ngọn lửa đang thiêu đốt trên
người. Anh cau chặt mày muốn vùng ra nhưng lại cảm thấy toàn thân cứng
đờ không nhúc nhích được, một đôi tay có móng vuốt sắc nhọn giữ lấy tay
anh, mười ngón đan xen.
Ai vậy?
Miệng chẳng thể phát ra âm thành gì, bị đôi môi nóng rực bị kín, đầu lưỡi len lỏi cạy mở răng anh, run rẩy xâm lược khoang miệng, dữ dội đến mức gần như trở nên điên
cuồng, như thể muốn nuốt chửng anh vào bụng, chất lỏng tanh mặn ngọt đan xen tấm qua từng kẽ răng, hình như là máu, cũng giống nước mắt, mà cũng có thể là cả hai.
Là ai?
Ai đang hôn anh như vậy?
Medusa vùng vẫy mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xóa.
Chẳng có ai trước mắt anh cả, nhưng dường như giữa đôi môi kia vẫn còn vương lại hơi ấm sau nụ hôn mãnh liệt.
Sao ai lại mơ như vậy? Là vì thứ không rõ này sao?
Medusa quẹt quẹt môi, nhìn cổ tay mình, thứ đó vẫn quấn ở đó. Thấy mình đang mặc đồ bệnh nhân anh mới nhìn xung quanh.
Vách tường mềm, dán đầy chất xốp, trong căn phòng sạch sẽ tỏa ra mùi thuốc
khử trùng, toàn là thiết bị tiên tiến cầu kỳ, cái gì nên có đều có, chỉ
không có cửa sổ, không thể xác định mình đang ở đâu. Anh liếc mắt sang
một loạt nút bấm có chức năng khác nhau ở cạnh giường rồi ấn nút gọi.
"Chào, Thượng úy Medusa, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không?"
Màn hình hiển thị trên tường xuất hiện một cô gái trẻ mặc đồ bảo hộ kín
toàn thân màu xám, Medusa nhìn huy hiệu gậy của Asclepius trên ngực trái cô nàng. Quả nhiên anh đoán không sai, đây chính là viện y học Đế quốc
Saint Buren, đây là nơi anh dốc hết công sức muốn vào.
Nhưng rõ
ràng anh không vào đây bằng thân phận người làm việc cho viện y học, vì
nó cần phải trải qua kiểm thi cử nghiêm ngặt, còn anh là...
Thần kinh anh căng thẳng, vạch cổ áo ra nhìn vai mình, ngạc nhiên nhướng mày.
Chỗ đáng lẽ bị thể đột biến đâm vào đã lành rồi, chỉ còn vết sẹo rất mờ,
chứng tỏ nó thật sự tồn tại chứ không phải ảo giác của anh.
Mà
quanh vết thương cũng không có những hoa văn màu đen như mạng nhện xuất
hiện sau khi bị nhiễm bệnh, anh sờ sờ cơ mạch máu và nhiệt độ cơ thể,
nghiêng đầu nhìn về phía gương, đáy mắt không có ứ máu, con ngươi không
giãn to, tất cả đều bình thường.
Chuyện gì vậy?
Anh nhớ, hình như trước khi hôn mê chưa kịp tiêm thuốc phòng ngừa Niga đã đưa cho anh. Chẳng trách...
Celuecus?
Là hắn dùng cách đặc biệt gì đó chỉ có người cá mới biết để cứu anh sao?
Bây giờ hắn đang ở đâu?
Medusa nhớ trong tầng B1 có cửa sổ khoang vỡ, trái tim chợt chùng xuống, nhìn
về phía màn hình: "người cá đâu? Hạm đội của tôi có đưa người cá về
không?"
Cô gái khẽ mỉm cười gật đầu: "Người cá được chúng tôi sắp xếp trong viện y học rồi, Thượng úy Medusa không cần lo, ngài là người
lập được công lớn cho Đế quốc, ngài chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng thương là
được rồi."
Medusa thở phào. Cũng may, chắc lúc đó lính chi viện đến kịp.
Anh cũng cười cười: "Cảm ơn viện y học đã sắp xếp cho tôi ở trong phòng
cách ly tốt như vậy, nhưng, tôi không có triệu chứng nhiễm bệnh, có thể
ra ngoài hoạt động tự do không?"
"Ngài là quân y, chắc cũng rõ
sau khi tiếp xúc với nguồn nhiễm bệnh sẽ quan sát trong vòng bốn mươi
tám tiếng, bây giờ cũng cũng xấp xỉ rồi, ngài có thể ra khỏi đây nhanh
thôi."
Trong phòng tiếp khách quý rộng rãi thoải mái, Niga cúi
đầu nhìn đồng hồ, lộ ra vẻ bực bội, ngước mắt nhìn người phụ nữ mỹ miều
không rõ tuổi tác trước mặt... hoặc có thể nói là đàn ông có xu hướng
mặc đồ khác giới, người nọ đang nhìn một trong những màn hình camera
giám sát đầy thích thú.
Trong màn hình là một người bị lây nhiễm
đã đột biến bổ nhào đến gặm cắn một người biến dị khác chưa có triệu
chứng đột biến như điên. Cảnh tượng đó đẫm máu cực kỳ, đến mức một nô lệ trẻ đang quỳ bên chân Clorokawa sơn móng cho anh ta cũng bị dọa run
rẩy.
Cậu ta biết rõ bối cảnh của cáo già Wakuraba Clorokawa này
từ chỗ cha mình. Hình như trong dòng họ phương Đông có lịch sử lâu đời
này chẳng có ai bình thường. Dù là tiến sĩ Shinichi điên cuồng vì chủ
nghĩa Phát Xít kia hay là vật hy sinh đáng thương bị cha ruột đẩy vào hố lửa, cuối cùng trở thành người cá và chọn tự sát, hay hậu duệ dòng họ
Wakuraba mấy trăm năm sau nam nữ khó phân trước mặt đây, tất cả đều là
những con người quái dị giống như những vai hề nhảy nhót trong gánh xiếc vậy.
"Chắc sắp đến giờ rồi nhỉ, viện trưởng Clorokawa? Bao giờ tôi mới có thể đi đón người của tôi?"
"Kiên nhẫn một chút đi Thiếu tướng Niga, viện y học sẽ không ăn thịt Thượng
úy Medusa." Trên gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Wakuraba Clorokawa lộ ra nụ cười khó đoán, anh ta nhìn ngón tay mình, một gnosn tay bị sơn lem khiến anh ta khẽ cau mày, sẵn tay cầm lấy thanh Nihontō trên bàn
cứa cổ nô lệ nọ. Nô lên cứ thế im lặng ngã xuống sàn kim loại, máu tươi
tung tóe, Clorokawa chỉ cầm khăn nhung tơ bên cạnh tỉ mỉ lau lưỡi kiếm,
nụ cười vẫn vậy, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì: "Tôi nghe nói cậu giống với cha cậu, rất có hứng thú với vũ khí cổ xưa, sao, thanh
Nihontō này có lọt vào mắt xanh của Thiếu tướng chăng?"
Niga hơi
hếch cằm, mắt lộ vẻ bất thiện, giống hệ một con sư tử trẻ ẩn chứa sát ý: "Viện trưởng Clorokawa... thanh Nihontō này không đủ để đổi người của
tôi. Dù viện trưởng có đưa cho tôi cả căn phòng đầy đồ sưu tầm này tôi
cũng sẽ không đồng ý để anh ấy ở lại đây, viện trưởng hiểu ý tôi chứ?"
"Ha ha ha..." Clorokawa che miệng cười: "Thiếu tướng nói đùa gì vậy." Thấy
lửa giận đang bùng lên trong mắt Niga, anh ta không cười nữa, nhẹ nhàng
đẩy thành Nihontō về trước một chút.
"Đương nhiên tôi biết Thiếu
tướng coi trọng Thượng úy Medusa. Nhưng... dù vật gì hay người nào đều
có giá của nó." Đôi mắt đen kiều diễm của anh ta nhìn Niga chăm chú, hơi nghiêng người về trước.
Niga đứng lên khỏi sofa, nhìn người nọ: "Xin lỗi, anh ấy không có biểu giá gì cả."
Clorokawa từ từ ngả người ra sau, dựa vào sofa, gõ gõ giày cao gót lên sàn.
Ánh mắt Thiếu tướng trẻ vững như bàn thạch, chẳng tìm được sơ hở nào.
Anh ta đánh giá phán đoán cậu ta vài giây rồi bật cười: "Tôi không muốn
giành người với cậu, Thiếu tướng Niga, vào viện y học không có nghĩa là
giải ngũ lui khỏi quân đội, cậu ấy vẫn có thể xuất chinh cùng cậu, vì
sao không thể bàn bạc lại? Cậu phải biết răng, viện y học Đế quốc cùng
cấp cho quân đội rất nhiều... rất nhiều vật phẩm cần thiết."
Sắc mặt Niga sa sầm, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười: "Viện trưởng đang uy hiếp tôi?"
"Sao tôi dám uy hiếp con trai của công tước Nier chứ, ông ta là bạn cũ của
tôi mà." Clorokawa híp mắt mỉm cười với vẻ mặt ôn hòa: "Được rồi, cũng
đến lúc rồi, Thiếu tướng đi đón Thượng úy Medusa đi, hôm nay trong sảnh
có tổ chức triển lãm người cá mừng hạm đội các cậu chiến thắng trở về,
cậu ấy không thể vắng mặt được đâu đấy."