(LT: Nói thật là đọc truyền của tác thì lúc nào tôi cũng thấp thỏm, tôi sợ
giây trước hạnh phúc, giây sau tác lại phang nhét drama thủy tinh vào
mồm tôi. Lúc nào tôi cũng có dự cảm không lành hết.:v)
- --
Keto thoáng sững sờ, dường như cảm thấy bóng đen từ đầu chí cuối vẫn luôn
che phủ trên đỉnh đầu tộc người cá đang được Castor từ từ vén lên.
Người cá sáng thế... chẳng lẽ người cá sáng thế và chủng tộc tà ác bao phủ
hắc ám và khiến người ta không thể xác định được này có quan hệ bí ẩn
khó bề phân biệt gì sao?
Castor này muốn làm gì?
"Castor,
người nói với ta những điều này vì mục đích gì?" Keto lạnh lùng hỏi:
"Không phải muốn tìm ta trò chuyện giải sầu đấy chứ?"
"Ta... muốn bóng tối đang từng bước ăn mòn ta, cũng muốn từng bước ăn mòn cả tộc
người cá, muốn kết thúc tất cả những thứ này." Hai mắt tăm tối nhìn anh
chăm chú, dường như dần phủ đầy bi thương: "Người cá đuôi vàng đó muốn
lấy thuốc từ chỗ ta, mà ngươi cũng đang điều chế thuốc có thể chống lại
và giết chết sóng ngầm đúng không? Nguyện vọng của ta cũng giống các
ngươi."
Keto cười giễu: "Ngươi nói lung tung gì vậy? Lời nói dối
vô lý vậy ta sẽ tin sao? Nếu ngươi hy vọng chủng tộc của ngươi biến mất, vì sao phải gieo nghiệp chướng ở Sirentis, biến họ thành nô lệ của
ngươi?"
"Là một Ám Hãi... ta không thể chống lại bản năng cắn
nuốt và sinh sôi, đây là dục vọng tà ác trong bản thân chúng ta, cũng là lời nguyền không thể hủy diệt. Dù ta dần khôi phục ý thức bản thân
trong chục nghìn năm phong ấn trong băng, cũng không thể khống chế được
cơ thể mình, có phải rất buồn cười, rất bi thương không? Tỉnh táo để
chịu giày vò thế này, đây là thù hận của y, trừng phạt của y.
"Trừng phạt của y? Y... là ai?" Keto truy hỏi, trong lòng đã lờ mờ đoán được đáp án.
"Người cá sáng thế trước... Erebus. Ta không mong mình có thể được cứu, nhưng
ta hy vọng y có thể được giải thoát. Keto, cùng là người cá sáng thế như ngươi mới có năng lực làm được."
Quả nhiên... Những ký ức sứa chúc phúc truyền sang cho anh dần hiện ra trước mắt, tim Keto thắt lại: "Erebus... còn sống không?"
"Không hẳn là sống, cũng không phải chết. Cả tộc sóng ngầm... đều chịu tải ý
chí của y, y là cốt lõi của sóng ngầm, mẫu sào của sóng ngầm, nguồn gốc
của sóng ngầm."
Bí ẩn lại được vén lên một góc rồi, càng nhiều
nghi vấn hiện lên trong lòng anh: "Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?
Castor, chẳng phải ngươi đã đẩy ý vào vực sâu sao, khiến y trầm luân
thành vật độc chiếm của Vương thất người cá sao? Vì sao y lại trở thành
khởi nguồn của sóng ngầm, hại y thành như thế, sao ngươi còn muốn cứu
y?"
"Những câu hỏi này ngươi sẽ có được đáp án khi ngươi gặp được Erebus. Đến sao Diêm Vương đi, Erebus đang ở trong lõi hành tinh đó,
chỉ có ngươi mới có thể lọc sạch y, cũng chỉ khi tịnh lọc y mới có thể
diệt sóng ngầm hoàn toàn, nếu không chúng nó sẽ sinh ra không ngừng
nghỉ, mãi mãi bao phủ tinh hệ này."
Keto thoáng sững sờ, không
khỏi nghĩ đến vấn đề anh chưa từng nghĩ đến... có kháng thể chống lại
sóng ngầm trong cơ thể người cá sáng thế, đây là điều sứa trật tự đã nói cho anh biết từ lâu, nhưng vì sao?
"Vì sao chỉ có ta có thể lọc sạch y, Castor?"
"Chẳng lẽ ngươi không tò mò bản thân sinh ra thế nào sao, Keto? Lần đầu ta
nhìn thấy ngươi, ta đã nghi ngờ rồi... ngươi thánh khiết thế này, chẳng
vương hạt bụi, khiến lời nguyền trong cơ thể ta cũng kiêng dè, trên
người ngươi có sức mạnh chúc phúc... ngươi chính là một tia hy vọng
Erebus giữ lại bên bờ tuyệt vọng của tận cùng đau khổ, là hậu duệ cuối
cùng y sinh ra, vì thể chất yếu ớt không thể lớn lên được mà luôn được
sứa chúc phúc giữ lại trong cơ thể. 'Hủy diệt và cứu chuộc cộng sinh',
câu cuối cùng Erebus để lại... cuối cùng ta cũng hiểu ra lúc thấy
ngươi."
Keto sửng sốt nhìn bóng đen trong lớp băng, nhớ đến câu
sứa chúc phúc từng nói. Nó nói anh cũng do nó noãn hóa ra... đúng rồi,
sứa không thể tự dưng tạo ra sinh mệnh, chắc chắn bào tử nó noãn hóa có
nguồn gốc, trước đó anh chưa từng nghĩ đến nguồn gốc bào từ này là của
ai.
Nên... người cá sáng thế trước có vận mệnh bi thảm là bào phụ của anh?
Bi ai chợt tràn dâng từ sâu trong xương tủy, lúc này anh cũng cảnh giác.
Không phải Castor nói gì anh cũng tin được, kẻ lây nhiễm cấp cao trong
sóng ngầm sẽ vì săn con mồi mà dù đầu loại âm mưu, nếu hắn ta nói thật
thì đương nhiên có thể giúp ích được, nhưng nếu hắn ta lừa anh thì sao?
Mục đích thật sự sau đó là gì?
"Đến sao Diêm Vương... Keto, ngươi không còn nhiều thời gian nữa, ngươi cũng không biết tộc người cá và tộc Siren có bao nhiên người đang ủ bệnh,
sau ba mươi ngày lịch sao Hải Vương, lúc cực dạ ập đến, bọn họ sẽ thành
nô lệ của Erebus, ngươi là tồn tại duy nhất không thể bị ăn mòn, tốt
nhất là hành động một mình."
"Một mình đến hình tinh khác? Xì!"
Sứa Minh Hà nổi lên trên lớp băng, mũ ô chắn tầm mắt Keto: "Ngươi vẫn
mang thai, tuyệt đối không thể nghe lời hắn! Với lại, nếu ngươi lại xảy
ra chuyện gì thì Celuecus sẽ điên nữa đấy!"
"Ta không tin lời
ngươi nói." Keto kéo sứa Minh Hà ra, cười lạnh lùng: "Mục đích thật sự
của ngươi là Celuecus nhỉ? Muốn dụ ta rời khỏi Celuecus, muốn hắn rơi
vào bóng tối lần nữa? Ta sẽ không mắc lừa ngươi đâu."
"Thế ngươi
mở mắt đợi cả tộc người cá bị diệt đi. Ngươi sẽ tận mắt chứng kiến tất
cả tồn tại ngươi yêu thương bị cắn nuốt từng chút một. Với lại, ta vẫn
cảm ứng được, một Ám Hãi khác đã bắt được một người cá sáng thế nhỏ,
nhóc con đuôi bạc đó, chắc là hậu duệ của ngươi nhỉ?"
Chẳng lẽ là Gadelan?
Trái tim Keto chợt chùng xuống, Gadelan cũng là người cá sáng thế sao? Anh
nện mạnh lên vách băng: "Các ngươi bắt nhóc con đó là muốn làm gì?"
"Không phải chúng ta... là chúng nó. Ta đến giúp ngươi." Bóng đen trong lớp
băng lắc lắc cái đầu dị dạng: "Ta không biết chúng nó bắt đứa nhỏ kia
làm gì, nó không có sức mạnh thanh lọc như ngươi, có lẽ, chúng nó muốn
nuôi nó lớn, khiến nó mang thai, sinh ra nô lệ hùng mạnh."
Nói
rồi, trong mặt băng truyền đến tiếng thút thít của trẻ con, cùng lúc
này, anh cũng thấy hình ảnh xuất hiện trên mặt băng... trong một kẽ hở
của vật thể hình túi nang chất keo dính màu đen, người cá đuôi bạc nhỏ
nhắn cuộn tròn cơ thể, bị sợi tơ mảnh dính quấn bên trong, giống như con mồi bị tơ nhện quấn thành kén, rõ ràng nó cực kỳ sợ hãi, đôi mắt xanh
lam trong mái tóc đen ầng ậng nước mắt, cơ thể run rẩy dữ dội... đó thật sự là Gadelan.
Toàn thân Keto lạnh lẽo.
Dù là Castor hay Isis, bọn họ đều chưa từng thấy hậu duệ này của AJATI, chắc chắn hình ảnh này là thật.
Anh không dám nghĩ nếu như AJATI và bạn đời của hắn thấy được cảnh này sẽ
thế nào. Anh hít sâu một hơi, cố giữ bản thân bình tĩnh, đột nhiên thấy
trong vật hình nang màu đen kia lộ ra bàn tay có màng lớn, bịt lấy miệng Gadelan, một cái đuôi cá trắng quấn lấy cơ thể nó.
"Suỵt, muốn
sống thì chớ lên tiếng, không được khóc. Mỏng mạnh đến mức này à, bào
phụ ngươi dạy ngươi kiểu gì vậy? Một giọng nói lạnh lùng khẽ vang lên.
Đó là... chẳng lẽ ngươi ở cùng với Gadelan là...
Là hậu duệ đuôi trắng vây đuôi bị khuyết mất tích từ lâu kia sao?
Nếu là hắn ta, sao hắn ta sẽ ở cùng với Gadelan?
Keto nhìn cái đuôi màu trắng kia, muốn phân biệt nhiều đặc điểm hơn để xác nhận, nhưng hình ảnh trước mắt đã biến mất.
"Ta chỉ có thể rình trộm được bao nhiêu thôi. Mạng lưới tinh thần trung khu sóng ngầm bị khống chế nghiêm ngặt... chỉ có tồn tại cấp bậc cao hơn
mới có tư cách vào. Keto, ta không lừa ngươi. Ta khuyên ngươi nên hành
động một mình, cũng tuyệt đối không muốn hại ngươi, một khi bị lây
nhiễm, đồng bào của ngươi sẽ trở thành kẻ địch của ngươi."
"Câm miệng!" Keto quát.
"Keto!" Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ phía sau, sau đó eo anh bị siết chặt, bị kéo vào vòng ôm nóng rực.
"Quái vật gớm ghiếc này nói gì với ngươi?" Giọng điệu Celuecus lộ vẻ lo lắng, bàn tay có màng dày rộng nắm cằm anh, khiến anh phải quay đầu nhìn
thẳng vào đôi mắt xanh lục u ám ấy: "Ta không hiểu, nói ta nghe."
"Vừa luyện binh xong đã vội đến rồi sao? Chẳng phải bảo ngươi không cần ngày nào cũng đến rồi sao?" Keto ngửi thấy mùi vị phong trần mệt mỏi trên
người, mấy ngày nay, đêm nào Celuecus cũng đến một lần, từ cực bắc sao
Hải Vương đến Vương đình trung tâm là quãng đường rất xa, để có thể gặp
anh, không biết nhóc con này không nghỉ ngơi rồi tử tế bao nhiêu đêm
rồi, mà ban ngày, ngoài việc luyện tập cùng với AJATI còn phải xử lý
chính sự của sao Hải Vương, không biết vất vả cỡ nào. Anh đau lòng gần
chết: "Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng chúng ta rời khỏi nơi quỷ quái
này rồi tính, được không?"
Celuecus bế ngang anh lên, bơi ra khỏi ngục băng đáy biển lạnh lẽo, bơi vào phương tiện vận chuyển dừng ngoài sông băng.
Nếu không phải chiến sự đến gần, hắn phải luyện binh cùng với AJATI để
chuẩn bị khai chiến, phải phân thân ra, nếu không hắn không nỡ rời khỏi
Keto một giây. Ôn Keto ngồi trong tổ ngọc trai trong phương tiện vận
chuyển, hắn nhìn anh: "Keto, sắc mặt ngươi rất không ổn. Vấn đề vừa nãy
ngươi vẫn chưa trả lời ta."
"Thứ trong đó đã không phải Isis nữa. Tinh thần hắn ta đã bị một sóng ngầm khác chiếm, chính là kẻ bị lây
nhiễm ở dưới đất nước Sirentis, tên là Castor." Keto nhìn hắn, không hề
do dự nói tất cả những lời Castor nói và những gì anh biết về người cá
sáng thế cho hắn nghe.
Nghe anh nói xong, đôi mắt xanh lục vốn
phủ mây đen như bị mữa rửa sạch, lóe lên ánh sáng, ôm anh chăt hơn:
"Keto, ta rất vui... ngươi không giấu ta tự đưa ra quyết định, không vứt ta lại một mình."
Ý thức được gì đó, trong lòng Keto thoáng suy
nghĩ, dùng mâu Pontus nâng cằm đường nét mạnh mẽ của hậu duệ lên: "Ngươi vốn nghe hiểu được bí hành tinh cổ, đúng không? Sợ ta không nói gì với
ngươi mà mạo hiểm một mình, vờ không biết để thăm dò ta? Nếu ta không
nói cho ngươi biết, ngươi định làm gì?"
Celuecus trầm mặc, đôi
mắt xanh lục hơi híp lại, đáy mắt lóe tiên âm u như thủy triều dâng. Hắn không đáp lời nhưng Keto đã biết đáp án rồi.
Hậu duệ của anh,
con thú dữ bị tình yêu của anh trói chặt, nguyện làm chó săn trước mặt
anh, ngoan ngoãn thu lại móng vuốt chiếm hữu, nhưng nếu anh lừa hắn trốn tránh hắn, chắc chắn hắn sẽ không hề ngần ngại vùng thoát khỏi gông cùm cắn chuẩn vào cổ họng anh, nhốt anh bên cạnh hắn, không cho anh có cơ
hội chạy trốn.
- -
(LT: Má ơi tôi lo cho bé Lan quá à huhu.
Lúc đọc đến đoạn Keto kể hết cho Celuecus nghe tôi đã thở phào nhẹ nhõm á, tôi cứ sợ Keto sợ làm hại đến Celuecus nên giấu...
Đọc đoạn cúi tôi vỗ đùi đen đét luôn á. Kiểu như gu của tôi gói trọn trong đoạn này của tác giả. Mlemmmmmmm)