Đuổi xong Lưu Kim Bảo, Tống Hi đi vào phòng nhỏ của vợ chồng Lý Kỳ bên cạnh nhà ấm, dứt khoát nói:
- Thúc, chú đem ba mẫu còn lại của chú cho tôi thuê bao đi, tôi tiếp tục xây một nhà ấm, cho chú hai thành lương thực.
Lý Kỳ đương nhiên không có gì không đồng ý. Hắn cũng nhìn thấy sản lượng
của nhà ấm, một mẫu lương thực khoảng một ngàn cân, một năm trồng hai
đợt, cũng hơn một ngàn năm trăm cân. Một mẫu hắn có được hơn ba trăm cân lương, ba mẫu chính là một ngàn cân, bỏ ra đồ ăn của hai vợ chồng bọn
họ vẫn còn dư lại không ít.
Lý Kỳ cũng biết tại sao Tống Hi không xây nhà ấm trên bốn mẫu đất khác, đó là sợ ngày sau xảy ra trạng huống
gì bị mặt trên lấy trở lại. Ba mẫu nhà hắn thì khác, chỉ cần hai vợ
chồng bọn họ còn sống thì chính là của bọn họ, tiểu Tống có thể an ổn
gieo trồng. Cho dù sau này xảy ra trạng huống gì, bị mặt trên nhất định
thu trở về một bộ phận, hai vợ chồng bọn họ vẫn còn lại bốn mẫu ruộng,
tệ lắm cũng phải có ít nhất một mẫu gieo trồng. Tiểu Tống là một nhi
đồng nhân nghĩa hòa nhã, sẽ không bạc đãi hai vợ chồng già như bọn họ.
Văn kiện thuê bao rất nhanh làm xong, hiện tại Tống Hi chỉ cần đợi thu xong số hoa màu cuối cùng thì có thể mời người xây dựng thêm nhà ấm thủy
tinh mới.
Cả tháng bảy đều là nhiệt độ thấp cùng trung trôi qua,
sau buổi trưa nhiệt độ cao nhất vẫn chưa tới 25 độ, càng nhiều đều đảo
quanh 20 độ. Trên mạng đều đồn đãi đây là khúc nhạc dạo của thời kỳ tiểu Băng Hà, cũng đều thời khắc chú ý băng xuyên Bắc Cực vẫn đang trôi về
hướng nam.
Người đánh cá dùng cơm ở ven biển trực tiếp gặp tai
ương. Nuôi dưỡng cá tôm cua tảng lớn tảng lớn tử vong, ngư dân phải ra
biển càng xa, thu hoạch ngày càng ít, thường thường ở trên biển phiêu
vài ngày lúc về khoang thuyền vẫn trống rỗng.
Hiện tại Tống Hi không còn khí lực thở dài.
Trên dưới cả nước, không, phải nói là toàn bộ thế giới đều bị giày vò. Quốc
nội còn đỡ, tối thiểu còn có chính phủ điều tiết khống chế mạnh mẽ, bên
ngoài có một ít quốc gia đã sớm rối loạn, trên mạng truyền bá thậm chí
có địa phương đã nhặt lên phong tục ăn thịt người như thời nguyên thủy
đã sớm bị vứt bỏ từ lâu.
Tình trạng không ổn định trong quốc nội
ngày càng nhiều hơn, nhất là trong thành. Ăn cắp, cướp bóc. Đã đói bụng
quá lâu, lễ nghĩa liêm sỉ của rất nhiều người đều chầm chậm chết mòn.
Hoa màu không chín, nhà ấm cũng toàn bộ trồng vụ thu, trong nhà không có người bệnh cần quan tâm, Tống Hi liền rảnh rỗi.
Vì thế liền muốn vào núi.
Hai người một con chó, còn dẫn theo Lý Tam Pháo cùng Lý Bảo Cương.
Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo đều vác theo giỏ lớn nhất trong nhà, trong giỏ còn đút nhiều gói to.
Năm nay nhiệt độ tuy rằng thấp, nhưng mưa không nhiều không ít, thảm thực
vật trong núi bộ dạng cũng không tệ lắm. Nhất là mùa xuân trong núi còn
có con beo, không ai dám vào núi. Ngọn núi an tĩnh lại, dã vật lá gan
càng lớn, cũng dám đi ra tới bìa rừng.
Bốn người một con chó,
trong rừng có không ít lối mòn, lại dẫn theo người không có kinh nghiệm
nên đi có chút chậm. Tống Tiểu Đa đi phía trước dò đường, Tống Hi đi
đầu, Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo đi giữa, Mục Duẫn Tranh đi sau cùng.
Lý Tam Pháo nhìn thấy chim trĩ thỏ hoang dọc theo đường đi mê tít mắt, hận không thể lập tức nhào lên bắt lấy.
Lý Bảo Cương buồn bực cúi đầu đi theo phía sau Tống Hi, rất ít nhìn lung tung xung quanh.
Tống Hi nói:
- Pháo ca đừng nóng vội, đó đều là vật nhỏ, lúc trở lại bắt vài con là
được. Hiện tại chúng ta đi tìm bầy dê, lần trước tôi nhìn thấy một đàn
dê núi thật lớn. Nếu gặp được đàn heo rừng không tệ, sẽ có nhiều thịt
ăn.
Lý Tam Pháo gãi đầu, cũng không nóng nảy. Nhớ tới lần trước
heo rừng xuống núi Tống Hi hành động thật lưu loát, trong lòng càng thêm khát vọng. Hiện tại xưởng đậu hủ nhà hắn đã sớm ngừng, trong đất trồng
hoa màu, trong tay không có tiền mặt, trong nhà mỗi lần muốn mua thịt
đều phải tính toán từng ngày, mua về đều bị cha hắn lưu lại cho Lý Tiểu
Pháo, con gái cũng không được ăn một ngụm, vợ hắn đều đau lòng khóc
không biết bao nhiêu lần.
Đi tới đi tới, Tống Tiểu Đa dừng lại,
Tống Hi cũng dừng lại, thoáng do dự, kêu lên mọi người đổi phương hướng. Ai, bên kia có một đám hươu, nhưng thịt đều được bảo hộ!
Mục
Duẫn Tranh đi theo sau nhìn thoáng qua, thoáng nhếch miệng. Đây là mắt
không thấy lòng không thèm sao, Tống bác sĩ thật đáng yêu!
Ba
ngày sau bên cạnh bốn người buộc ba con dê núi, trói hai đầu heo rừng
choai choai, trong sọt đựng hai con dê con, một sọt đựng hai con hoẵng.
Ngoài ra còn có một túi rắn, cùng với một túi nấm, một con đại heo rừng
bị tiểu Đa không cẩn thận cắn chết.
Lý Tam Pháo cùng Lý Bảo Cương đều hài lòng.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Nhiều đồ vật như vậy, làm sao mang trở về?
Tống Hi:
- !
Đừng hi vọng hắn, hắn cũng không chịu khó như thế.
Đem nấm bỏ vào túi da rắn, buộc lại cùng hoa quả khô bỏ vào sọt, Lý Bảo
Cương cùng Lý Tam Pháo vác lên. Mỗi người còn kéo chân heo đem con heo
rừng mới tắt thở không bao lâu xách lên.
Tống Hi bất đắc dĩ nói:
- Muốn đi ra ngoài còn cần hai ba ngày, heo chết sẽ bị hỏng.
Lý Tam Pháo nói:
- Không sao, tôi có mang theo muối, buổi tối lúc nghỉ ngơi cắt mấy khối
thịt ướp muối, vẫn tốt hơn là bỏ không, hơn hai trăm cân đâu!
Mục Duẫn Tranh trầm mặc đem hai con heo rừng nhỏ hơn khiêng lên.
Tống Hi đem ba con dê núi buộc lại cùng một chỗ nắm đi.
Lý Tam Pháo cảm khái nói:
- Tiểu Tống, quan quân nhà cậu khí lực ghê gớm thật!
Hai con heo rừng mỗi con nặng trăm cân, còn sống không ngừng giãy dụa, quan quân lại dễ dàng xách lên. Không phải cõng, cũng không phải ôm!