- Sợ hãi thì ngoan ngoãn ở yên trong nhà,
lần sau tôi sẽ mang theo Bảo Cương ca. Lần trước gặp được bầy sói Bảo
Cương ca cũng không đến nỗi chân mềm.
Còn biết chạy về thôn mang người tới cứu hắn.
Lý Bảo Điền muốn phản bác, nhưng làm sao cũng nói không nên lời chính mình sẽ không sợ hãi không chân mềm, bởi vì đứng không vững nên bị tiểu Tống ca kẹp vào nách chạy một ngày, hắn còn chưa có mặt lớn như vậy.
Tống Hi nói:
- Kêu Bảo Cương ca qua đây nấu thịt rắn, cậu muốn ăn thì đi nhà Pháo ca
mua hai khối đậu hủ, thuận tiện hỏi hắn có muốn tới đây ăn một chén hay
không.
Vừa nói vừa bắt con rắn sống đi ra, lấy độc, lấy mật, lột
da, cắt từng mảnh thịt rắn, ngâm xương rắn. Động tác cực kỳ thuần thục,
một con rắn chưa đầy hai phút đã xử lý xong.
Mặt của Lý Bảo Điền càng trắng, vội vàng cõng lên giỏ của mình nhanh chân bỏ chạy.
Tống Hi ở phía sau kêu:
- Cậu quên cầm con hoẵng!
Lý Bảo Điền chạy trốn nhanh hơn, thanh âm đứt quãng truyền tới:
- Để cho anh tôi lấy, tôi không ăn cơm, đừng làm phần của tôi!
Trước kia lại không phát hiện tiểu Tống ca đáng! Sợ! Như! Vậy!
Tống Hi thu thập xong một túi rắn, mật rắn đem vào tầng hầm bảo tồn, xương
rắn lưu trữ một nửa ngâm rượu, một nửa lấy ra cùng thịt rắn cùng nhau
nấu.
Lý Bảo Cương cùng Lý Tam Pháo tới rất nhanh. Lý Tam Pháo
trực tiếp lấy tới nửa khay đậu hủ, còn mang luôn con trai mình là Lý
Tiểu Pháo. Lý Tiểu Pháo còn cầm một bát lớn, chuẩn bị ăn xong rồi mang
về cho ông nội.
Lý Bảo Cương vừa nhìn thấy nấu thịt rắn, Lý Tam Pháo cầm hai con thỏ cùng hai chim trĩ mà Tống Hi thu thập xong chậm rãi nướng.
Tống Hi mở tủ lạnh lấy ra một khối thịt đùi heo chuẩn bị băm nhuyễn làm heo
viên, Lý Tiểu Pháo gặm một mảnh dưa hấu ngồi bên cạnh Tống Hi nhìn thấy.
Tống Hi nói:
- Lý Tiểu Pháo a..
Lý Tiểu Pháo vỗ ngực mặc kệ:
- Cháu không gọi Lý Tiểu Pháo, cháu gọi là Lý Kim Triêu!
Lý Tam Pháo ở bên cạnh cạc cạc cười, cười xong hỏi:
- Tiểu Tống biết tên của tôi là gì không?
Tống Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, thật là không biết, nói:
- Điều đó không trọng yếu, dù sao vừa gọi Tam Pháo toàn bộ thôn đều biết là anh.
Người nào không biết lão gia tử nhà anh lúc trước được con trai hưng phấn đi
trộm pháo của đội sản xuất đốt a, đốt tới viên pháo thứ ba thì bị bắt
được, bị phạt ba ngày công điểm. Kết quả đứa con vừa ra đời liền có
ngoại hiệu Lý Tam Pháo, còn vang hơn cả tên thật trên giấy tờ.
Lý Tam Pháo nói:
- Mặt trên xuống từng nhà thu thuế lương nông nghiệp, ở Trương gia kênh
rạch bị vây, vài người đều bị đánh, kéo theo một xe phân hóa học đều bị
đoạt.
Động tác trên tay Tống Hi dừng một chút, không nói chuyện, tiếp theo chặt thịt.
Lý Tam Pháo còn nói:
- Vì hơn trăm cân lương thực, tội gì đâu, được lám, lập tức bị bắt vào hơn hai ba mươi người, nói cần tạm giữ, còn bị phạt tiền.
Tống Hi nói:
- Bọn hắn xuống tay quá đen, đoạt phân hóa học không tính, còn đánh trọng thương người ta, chân của tài xế đều bị đánh gãy, người dẫn đội bị chém một đao trên cánh tay.
Thu thuế nông nghiệp là điều không thể
không tiến hành, cũng là cưỡng chế. Trương gia kênh rạch dám mãnh liệt
như vậy, nhất định sẽ bị xem thành điển hình xử lý.
Trương gia
kênh rạch vừa xảy ra chuyện, mấy gia đình của Lý gia kênh rạch chết cũng không chịu nộp thuế lập tức đem thuế lương của mình đưa tới đại đội,
còn lôi kéo thôn trưởng nói rất nhiều lời hay.
Thịt nấu xong, mấy người thống khoái ăn một bữa, Tống Hi còn múc một phần cho Lý Tam Pháo cùng Lý Bảo Cương mang về nhà.
Lý Tiểu Pháo so đo bát nước nhà mình, phát hiện chậu còn lớn hơn một vòng, liền ném bát cướp bưng chậu thịt.
Tống Hi cười không ngừng:
- Lý Tiểu Pháo a, chậu còn lớn hơn đầu của cậu, cậu bưng nổi sao, đừng nửa đường ném xuống a!
Lý Tiểu Pháo thật cẩn thận nhìn đường, còn tranh thủ trả lời một câu:
- Cháu không gọi Lý Tiểu Pháo, cháu tên Lý Kim Triêu! Cháu bưng nổi!
Lý Tam Pháo đi theo con trai chậm rãi đi về nhà, nói:
- Đừng động hắn, đang đợi về nhà đưa cho ông nội hắn, kiếm tiền mua kem ăn đâu!
Tống Hi cười cười. Lý Tam Pháo cùng cha hắn cũng tốt, thái độ làm người
trượng nghĩa, nhưng có chút trọng nam khinh nữ. Cấp tiền tiêu vặt, con
trai cho năm đồng, con gái chỉ có hai đồng. Đến nhà Tống Hi ăn thịt, chỉ mang con trai không mang theo con gái. Hai đứa nhỏ là long phượng thai
(thai sinh đôi), con trai còn lớn hơn con gái nửa giờ đâu. Nói bọn hắn
đối xử không tốt với nữ hài, nhưng những gia đình khác đừng nói là con
gái một ngày không có hai đồng tiêu vặt, nam hài cũng rất ít được cho
tiền. Con gái nhà bọn họ, so sánh với những gia đình khác trong thôn, ăn ngon mặc đẹp còn được quà vặt, nhưng nếu đứng trước anh trai song sinh
thì liền biến thành cải thìa.
Trời càng ngày càng nóng, trận mưa
to liên tục mười ngày tháng trước lưu lại hàm lượng nước cơ hồ đều bốc
hơi. Mặt đất ngày càng nứt nẻ, hoa màu mới gieo không bao lâu đều cuốn
lá, thôn dân lại xếp hàng đi sớm về tối tưới ruộng vườn.
Tống Hi vẫn nấu thuốc hàng ngày đưa tới quầy bán quà vặt.
Lần này bệnh dịch muỗi làm cho mặt trên thật xem trọng, thuốc trị liệu được đưa tới khắp các cấp bệnh viện, vaccine dự phòng đều được phát theo đầu người. Nhưng ở nông thôn muỗi nhiều lắm, nhất là nông dân đều thức đêm
tưới ruộng vườn, mỗi lần về nhà toàn thân đều sưng lên.
Tống Hi
đưa ra ngoài không ít thuốc đuổi muỗi, nhưng những người lớn cũng không
mấy người chịu đeo lên người, cơ hồ đều lưu cho nhi đồng trong nhà,
trong nhà không có nhi đồng thì nhà bà con có. Tống Hi không có biện
pháp, hắn quản được thôn dân Lý thôn, nhưng không quản được thân thích
của họ. Người ngoài cần thì đưa tiền mà mua, một bao thuốc 98 đồng. Gia
đình nông dân, ai bỏ được tiêu một trăm đồng mua thuốc đuổi muỗi!