Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 38: Nhát dao này không tàn cũng phế


trướctiếp

Giọng Sở Tuân yếu ớt như chỉ còn chút hơi tàn mà thều thào hỏi hắn, Tần Khanh khi ấy cũng chỉ lạnh nhạt buông câu khinh rẻ

“Ngươi hỏi như vậy là có ý gì?”

“Ha, Tần Khanh ngươi dám làm mà không dám nhận sao?”

Tần Khanh im lặng một hồi chẳng đáp, hắn không tin mọi sự hắn chuẩn bị vẹn toàn như thế là có khe hở để Sở Tuân lần ra manh mối.

Đêm hôm ấy hắn chính là dùng thuật dị âm lẫn cả thuật dị dung mà “hoán cốt thay hình” thành diện mạo của Đại Thống lĩnh Hoàng Đăng doanh - Trương Hạn.

Mọi chuyện khi ấy tuy không như dự tính từ trước của hắn nhưng chẳng thể để lại chút sơ hở nào được. Từ việc giết chết lão già Lương Bân diệt trừ mối hoạ về sau hay đến tấm vải nhỏ từ y phục đều một hơi dồn hết sự chú ý của Sở Tuân về phía Trương Hạn.

Xoay nhẹ quạt một chốc Tần Khanh lại buộc miệng mà hỏi

“Ngươi đoán ra ta từ khi nào?”

Sở Tuân đứng dậy rồi chỉ cười nhạt mà đáp

“Tần Khanh ta và ngươi cùng nhau lớn lên cùng ăn chung ở chung ta có thể không nhận ra ngươi sao?”

Lặng một chút Sở Tuân lại tiếp lời nói “Sấp lụa thượng hạn kia chỉ có ta, ngươi và Trương Hạn. Tần Khanh ngươi biết không nếu ngươi không để lại tấm lệnh bài của Hoàng Đăng doanh kia ta chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì ngươi đâu. Trương Hạn thống lĩnh ba quân binh thư am hiểu không phải hạng người ngu ngốc đến mức lộ cả sơ hở lớn như vậy.”

Từ đầu Tần Khanh vốn chính là muốn thu hẹp phạm vi tìm kiếm của Sở Tuân mà để lộ cả hai lần manh mối. Sau đó mọi bằng chứng mà Mặc Diệp đều do hắn cố ý sắp xếp mà thành.



Mọi mũi tên dường như một lượt mà hướng về phía Trương Hạn bởi lẽ hắn chính là kẻ năm xưa quỳ giữa Dưỡng Tâm điện van xin Hiến Minh Đế tha mạng cho hai trăm nhân khẩu Sở gia.

Nếu đã vậy thì bây giờ hắn bồi táng thay họ cũng không muộn!

Sở Tuân nhìn sâu vào đôi đồng tử đen láy của người trước mặt mà chua chát nói

“Tần Khanh mọi thứ trên đời này dù có hoàn hảo đến đâu vẫn sẽ lộ ra sơ hở. Người của ngươi biết được đêm đó Trương Hạn rời khỏi nhà nhưng có biết hắn đi đâu không? Chính là đến biệt phủ của Lý Trung tướng quân.”

Lời của Sở Tuân nói như gáo nước lạnh mà tạt thẳng và ngọn lửa ngùn ngụn của hắn ban nãy. Ván cờ này rõ ràng là hắn đã chiếm thế thượng phong từng chuyện một đều không lộ ra sơ hở nhưng thật tình việc này là nằm ngoài suy tính của hắn.

“Nếu ngươi đã sớm biết hết mọi chuyện từ trước vậy tại sao không báo lên hoàng đế mà sớm để trừng trị ta?”

“Vì ta xem ngươi là huynh đệ! Vì tình nghĩa bao nhiêu năm qua mà ta tự dối lòng không dám tin ngươi là người đã hại Sở gia. Nay tay nghe mắt thấy, Tần Khanh ngươi thắng ta rồi. Đêm đó ngươi không giết được ta nhưng bảy năm về trước ngươi đã đâm ta đến mức tâm tàn tâm phế rồi.”

Trăm tính vạn suy Sở Tuân cũng chẳng ngờ được kẻ thù mình ngày đêm truy lùng lại là kẻ thân tín mà hắn tin tưởng nhất.

Nỗi đau mất đi gia đình người thân ngày xưa dường như lần nữa trổi dậy hoà với sự đau thương tột cùng từ nhát dao chí mạng của Tần Khanh thật khiến tâm Sở Tuân nát tan từng chút một.

Hắn ngẩn đầu ra sau hít thật sâu lại tránh để nước mắt tuôn xuống. Nắng vàng xuyên qua khe ô cửa nhỏ rọi vào mí mắt nhắm hờ của chàng thiếu niên như muốn dịu dàng an ủi hắn.

Tần Khanh cũng chẳng nói gì nữa để lại một khoảng không gian tĩnh lặng. Nhưng âm thầm bên dưới tâm tư của mỗi người lại dường như có cơn cuồng phong bão tố quét qua để lại bao hồi sóng dữ.

Tâm Sở Tuân giờ đây là một thoáng chênh vênh vô định, phải làm sao với Tần Khanh đây?

Hắn là kẻ hại chết phụ thân y khiến Sở gia nhà tan cửa nát. Là người mà y hận thấu xương tủy nhưng cũng là người huynh đệ chí cốt suốt mười bảy năm qua.



Hơn nữa việc Sở Hàn Trung giết chết Tần bá phụ rốt cuộc là sao? Từ khi y hiểu chuyện thì đã thấy được hai người họ cùng Lý Trung tướng quân cũng một vị nữa tình thân như thủ túc kề vai sát cánh suốt hao năm chinh chiến.

Điều Tần Khanh nói sao có thể xảy ra được chứ!

Chợt dường như có ai đó xuất hiện mà che khuất đi ánh sáng từ cửa chính chính điện, Tân Khanh vừa quay qua chỉ thấy bóng người quen thuộc bị nắng sáng hắc đi mà một thoáng chẳng nhìn rõ được dung mạo.

Sở Tuân lúc ấy chỉ chầm chậm nâng nhẹ mí mắng miệng chua chát lại nhàn nhạt bảo rằng:

“Người đến rồi.”



Góc nhỏ giải thích:

Trong chương này tôi có kể đến việc 3 người huynh đệ của Sở Hàn Trung khi xưa [ Bao gồm cả Tần Đình, cha của Tần Khanh]. Đến đây lại phải quay về chương 1 có một đoạn nhắc đến “Ba vị thống lĩnh thúc ngựa ngày đêm từ biên ải trở về.”

Vậy ba người họ là ai?

1 người là Lý Trung tướng quân.

1 Người là Trương Hạn.

1 Người là vị cố hữu đã mất.

trướctiếp