Khoảng sân rộng trước dinh thự đang vô cùng náo nhiệt, bữa tiệc này chủ
yếu có sự góp mặt của những nhân vật máu mặt ở thành phố.
Lục gia cũng là một trong những ông lớn của bữa tiệc này, gia chủ nhà họ Lục
còn dẫn Lục Nghiêu theo nhằm giới thiệu con trai ông với các đối tác
đang cùng làm ăn với nhà họ, mở rộng các mối quan hệ cho nhóc con lai...
Thực ra Lục Nghiêu chẳng muốn đến bữa tiệc do nhà họ Giang tổ chức chút nào, vì nhóc vốn chẳng ưa gì tên thiếu gia ngỗ nghịch đó. Nhưng cha nhóc một mực lôi nhóc đi, chẳng còn cách nào khác.
Dù sao nhóc cũng có thứ muốn trả lại cho tiểu thiếu gia...
Lục Nghiêu xin phép cha rồi rời khỏi bữa tiệc, đi đến cầu thang nối giữa
tầng một và tầng hai, lạc lõng giữa hành lang rộng lớn vô vàn phòng ốc
khác nhau.
Nhóc không biết đâu là phòng của tên ngang ngược kia.
Đột nhiên tiếng cửa phòng va chạm truyền đến tai nhóc, Lục Nghiêu xoay
người nhìn căn phòng phía cuối hành lang, liền thấy một nữ hầu bưng bát
cháo ấm đã dùng chút ít rời khỏi phòng.
Đột nhiên xuất hiện một
bé trai tóc vàng mắt xanh, nữ hầu đơn thuần nghĩ nhóc là bạn của thiếu
gia nên cũng không nghi ngờ gì, nhanh chóng bưng khay sứ trên tay xuống
lầu.
Đợi nữ hầu đó đi được một quãng xa, Lục Nghiêu mới chậm rãi
tiến về căn phòng phía cuối hành lang. Nhóc chắc chắn đây chính là phòng của Giang Dực, vươn tay đẩy cửa vào.
Trong phòng tịch mịch tối
đen, trong lúc Lục Nghiêu còn đang ngơ ngác thì một mùi hương thơm ngào
ngạt xộc thẳng vào mũi hắn. Hắn được dự đoán sẽ phân hóa thành Alpha
chất lượng cao nên đối với mùi hương đầy dụ hoặc này, vừa ngửi đã biết
của một Omega.
Ánh sáng từ ngoài hàng lang đột ngột tràn vào
khiến người bên trong giật mình kêu lên một tiếng yếu ớt, có tiếng sột
soạt của vải vóc khi ma sát vang lên.
Lục Nghiêu lấy tay che mũi, bị pheromone của Omega hun cho đỏ bừng mặt, lúng túng bật công tắc
điện, rất nhanh căn phòng liền sáng đèn.
Một Omega với thân hình
nhỏ nhắn đang nằm nghỉ trên giường, có lẽ vừa phân hóa giới tính thứ hai nên không kiểm soát được pheromone, làm căn phòng tràn ngập hương sữa
ngọt ngào.
Giang Tịch nằm trên giường, bên trên đắp một chiếc chăn mỏng, khuôn mặt xinh đẹp nhưng có vẻ nhợt nhạt, khó khăn lên tiếng.
"Khụ, cậu là ai vậy?"
Khuôn mặt Lục Nghiêu đỏ bừng, lý trí mách bảo hắn mau chóng cách Omega này
một khoảng xa nhưng con tim lại thôi thúc bước chân tiến lại gần. Nhóc
con lai bịt mũi, không dám nhìn thẳng mỹ nhân yếu ớt đang nằm trên
giường.
"... Tôi là bạn cùng lớp với Giang Dực, phòng hắn ta không phải ở đây sao?"
Giang Tịch gương mắt nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt đỏ bừng ướt át vì ho nhiều
càng khiến ngũ quan xinh đẹp trở nên tuyệt sắc hơn. Cậu khẽ lắc đầu chán nản, cất giọng nói yếu ớt.
"Bạn của em ấy sao?... Có vẻ sẽ chơi rất vui..."
Thời khắc nghe những lời này, Lục Nghiêu dường như cảm nhận được chút ghen
tị trong lời nói của Omega... Hắn lắc đầu phủ nhận, chơi với tên nhóc
ngang bướng ấy có gì vui, thà rằng hắn tự chơi một mình còn hơn.
Đợi một lúc, Giang Tịch yếu ớt nằm trên giường bệnh không biết ho liên tục
bao nhiêu lần, lồng ngực nhỏ rung lên liên hồi. Nhìn cảnh này, Lục
Nghiêu có chút xót xa, vội vã chạy tới vuốt lưng thuận khí cho cậu.
Khoảng cách cả hai hiện tại đang rất gần nhau, pheromone của Omega càng lúc
càng nồng đậm hơn, Lục Nghiêu dần dần không thể tự làm chủ bản thân. Bàn tay nhỏ đang vuốt lưng người kia liền cứng đờ, đỏ mặt bối rối rời tầm
mắt khi thấy tuyến thể sưng vù lấp ló sau cổ áo rộng.
Thật sự quyến rũ đến chết người mà...
Giang Tịch ho liên hồi mấy cái, vì bệnh tật suốt ngày nên chỉ có thể nằm thoi thóp trên giường, cậu rất sợ bản thân sẽ khiến người khác bị lây bệnh,
khẽ đẩy cậu nhóc cạnh mình ra xa vài bước.
"Phòng của Tiểu Dực ở cuối hành lang bên tay trái, cậu mau qua đó đi, chắc thằng bé đang chờ cậu đấy..."
Lục Nghiêu nghe vậy có chút mất mát, ánh mắt bối rối nhìn khoảng không
trước mặt, đôi chân nhỏ ngập ngừng đứng đó, lưu luyến không muốn rời đi.
Nhưng có vẻ Omega này không thích hắn cho lắm, còn lạnh nhạt muốn đuổi hắn
đi. Lục Nghiêu mặc dù rất muốn ở lại nhưng không còn sự lựa chọn nào
khác, hắn bước đến gần cửa, trước khi rời đi còn cố gắng nói vọng lại.
"Tôi... Mấy ngày sau nữa sẽ đến chơi với cậu tiếp, được chứ?"
Rõ ràng đấy là một câu hỏi, ấy vậy Lục Nghiêu không chờ đối phương đồng ý đã nhanh chóng rời đi, muốn tự quyết định.
Giang Tịch nhợt nhạt nằm trên giường, cậu đưa mắt ra nhìn khung cảnh đêm qua ô cửa kính, từng bông pháo hoa lộng lẫy nở rộ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ
chói mắt giữa trời đêm thăm thẳm.
Trong phòng vang lên tiếng nói rất nhẹ, vừa uất hận vừa tủi thân...
"Chơi sao? Đã bao lâu mình không được nghe câu này rồi nhỉ..." Bởi chưa từng một ai nói...