Lăng Sơn tự mình dẫn người
đến, khuôn mặt đen kịt dọa người, không hiểu sao trông hơi giống chủ
nhiệm giáo dục, không hổ là người làm giáo viên, “Có nhiệm vụ, hiện tại
phải phong tỏa nông trường tiến hành điều tra, đây là lệnh điều tra.”
Mục Tinh Thần phối hợp, “Mời anh vào.”
Lê Thanh mang đội ngũ đi điều tra ở các nơi trong nông trường trước, Lăng Sơn còn đứng bất động trong phòng khách nhà gỗ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một hồi, Mục Tinh Thần mở miệng
trước, “Đội trường Lăng, nơi này có chuyện gì xảy ra sao?”
“Em
không biết?” Lăng Sơn nhìn kỹ Mục Tinh Thần, “Chủ cũ của nông trường là
thành viên tổ chức tà giáo, từng tiến hành làm thực nghiệm bí mật tại
đây, chúng tôi nghi ngờ vụ việc ô nhiễm nước ở khu mười ba chính là do
anh ta.”
Mục Tinh Thần giật mình, “Cái gì? Tại sao lại như vậy?”
Lăng Sơn thấy vẻ giật mình trên mặt Mục Tinh Thần không có sơ hở gì, “Vì sao mua nông trường ngay lúc này?”
“Bởi vì không còn nhà để về chứ sao.” Mục Tinh Thần nhỏ giọng lẩm bẩm, “Quân bộ các người keo kiệt như vậy, còn không cho phí đền bù di dời…”
Lăng Sơn: “…”
Lăng Sơn hít sâu một hơi, “Vì sao lại chọn nông trường này?”
“Bởi vì rẻ chứ sao.” Trên mặt Mục Tinh Thần mang biểu cảm gian xảo, khôn
khéo, “Anh xem, khu mười ba bị phong tỏa, giá đất khu mười hai sụt, nông trường này gần khu mười ba nhất, chắc chắn là sẽ giảm sâu nhất.”
Tất cả nghe đều hợp tình lý, nhưng Lăng Sơn vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Từ xóm nghèo đến nông trường Hoài Ân, thiếu nữ này đều có liên lụy vào
trong đó, nhưng cụ thể lại không tìm ra được là chỗ nào có vấn đề, chỉ
là sự trùng hợp này khiến anh ta cảnh giác.
Lăng Sơn nói: “Nguyên chủ nhân có hay không lưu lại thứ gì?”
Mục Tinh Thần lộ ra vẻ khẩn trương.
Lăng Sơn híp híp mắt, “Cái gì, nói!”
“Mấy con dê và bò đó.” Mục Tinh Thần bĩu môi, “Nhưng đó là của tôi, quân đội mẫu mực chắc sẽ không bắt chẹt từng đường kim mũi chỉ người dân đâu
đúng không đội trưởng Lăng!”
Thái dương Lăng Sơn nhảy nhảy, “Ngoài dê và bò ra thì sao?”
Mục Tinh Thần: “Không biết, không chú ý, tôi cũng vừa vào nhà, vẫn luôn ở phòng thú con.”
Lời nói còn chưa nói xong, Lê Thanh dắt một nam thanh niên đi đến, “Đội
trưởng Lăng, không phát hiện tầng hầm ngầm hay phòng kép.”
“Nông
trường lớn như vậy, các người lục soát nhanh vậy sao?” Mục Tinh Thần
ngạc nhiên nhìn về phía thanh niên mặc đồ đen kia, “Là dị năng hệ tra
xét sao?”
Lê Thanh liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần một cái, cười cười không nói chuyện, nhưng cũng không phủ nhận.
Lại qua một hồi, một vị đội viên đeo kính đi vào, “Không phát hiện số liệu
hữu dụng, chỉ tìm được một đoạn lệnh tiêu hủy trong cơ sở dữ liệu của
một người máy, đã phục chế lại một bản cơ sở dữ liệu mang đi.”
Lại qua một giờ, Hàn Việt cùng tất cả đội viên đều đã trở lại, sắc mặt
không tốt lắm, lắc đầu với Lăng Sơn, dáng vẻ chắc là không phát hiện
được gì.
Biểu cảm Lăng Sơn không hề biến hóa, hoặc là đã sớm đoán trước được sẽ không tìm được manh mối gì tại đây, “Rút lui đi.”
Trước khi đi, Lăng Sơn gọi riêng Mục Tinh Thần sang một bên nói chuyện.
Mục Tinh Thần: “Đội trường Lăng, còn có chuyện gì?”
Lăng Sơn đột nhiên trầm giọng dạy bảo: “Em không biết là không thể đụng vào khoản vay dị năng giả sao!”
Mục Tinh Thần hoảng sợ.
Lăng Sơn: “Em có biết đã bao nhiêu dị năng giả mất đi tự do chỉ bởi vì không thể trả nợ không? 10 năm sau em mới 25, tuổi thanh xuân tươi đẹp vừa
bắt đầu đã bị chôn vùi như vậy! Em biết cái đám nhà tư bản ăn thịt người không nhả xương trong ngân hàng kia sẽ bóc lột em như thế nào không?”
“Ơ?” Mục Tinh Thần: “Nhưng tôi trả được mà.”
Lăng Sơn tức giận nói: “Những người đó lúc ban đầu cũng đều nghĩ như vậy.”
Nói xong Lăng Sơn hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên, còn nhỏ như vậy chưa nên
bước vào xã hội, khai giảng tháng 9 này nhanh chóng cút đến trường đi
học đi.”
Mục Tinh Thần đột nhiên hỏi câu, “Đội trưởng, bắt được Tiểu Hoài Ân chưa?”
Lăng Sơn: “Làm sao?”
Mục Tinh Thần nói: “Nếu bắt được anh ta, có thể cho tôi 500 vạn không? Nếu
cho tôi, tôi lập tức cút đến trường quân đội đi học, còn có có thể trả
hết nợ nần tích cực hướng về phía trước, thế nào?”
Lăng Sơn liếc cô một cái, “Nằm mơ đi.”
Nói xong Lăng Sơn liền đi rồi.
Mục Tinh Thần còn kêu gào ở phía sau, “Đội trường Lăng, anh suy xét một
chút! Chỉ cần 500 vạn là có thể có được một học sinh như tôi đây!”
Lúc Lăng Sơn lên xe, cả khuôn mặt đều đen sì.
Đóng cửa nông trường, nụ cười trên mặt Mục Tinh Thần biến mất, lộ ra một vẻ
lạnh lùng người sống chớ gần, cô xoay người đi đến phòng nuôi giống, một đám nghé con trông không thu hút chút nào vẫn đang quấn quít lấy dê con số 48.
Tầm mắt Mục Tinh Thần liếc qua sừng nhỏ của nghé con, lại đột nhiên ngạc nhiên. Số 49 này từ đâu ra vậy, lúc trước rõ ràng không
có. Trước tiên là Mục Tinh Thần sợ người phía quân bộ phát hiện con nghé con này không được đánh số mà xuất hiện nghi ngờ, con số này…
“Đây là nghé con nhà chúng ta phải không?” Giọng Mục Xuyên đột nhiên xuất
hiện ở phía sau, “Sao lại không được đánh số, nhỡ đâu bị người bên quân
bộ mang đi thì phải làm sao bây giờ?”
Giọng điệu anh có chút đắc ý, “May mà anh đã nhanh tay nhanh mắt đánh số lên.”
Mục Tinh Thần nhìn Mục Xuyên một cái, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
–
Mục Tinh Thần quan sát số 49 mấy ngày, phát hiện con nghé con nhìn qua ngây ngốc này, trừ lúc ăn ra thì không hề bắt bẻ gì cả, cũng không có chỗ
nào đặc biệt.
À, đương nhiên, đặc biệt đáng yêu thì không tính.
Số 49 kén ăn, chỉ chấp nhận một loại đồ ăn là Tinh Vân Thảo do Mục Tinh Thần dùng dị năng ngưng kết.
Mục Tinh Thần đã thử cho nó uống sữa mà những con nghé con khác thích, cho
ăn dịch dinh dưỡng của nghé con, Tinh Vân Thảo bình thường hoặc cỏ cho
trâu bò loại đắt, nó đều không thèm để ý.
Thậm chí Mục Tinh Thần còn thử dùng dị năng ủ chín hạt giống Tinh Vân Thảo chôn trong đất.
Ngưng kết và ủ chín là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Ngưng kết là dùng
dị năng biến từ trống rỗng ra một cây cỏ, là từ không đến có; ủ chín là
vốn đã có, chỉ giúp nó nhanh chóng lớn lên, lượng dị năng khi ngưng kết
tiêu hao gấp mấy trăm lần so với ủ chín.
Mục Tinh Thần hái một ít Tinh Vân Thảo ủ chín đưa đến bên miệng số 49, số 49 ngửi ngửi, thè lưỡi ra liếm liếm, do dự một hồi mới ăn một miếng, nhai hai cái lại nhè ra.
Nó liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần một cái, hai tai rũ xuống, giống như là
đang giận dỗi vì bị lừa gạt, xoay người sang chỗ khác, chổng mông vào
Mục Tinh Thần không thèm để ý tới cô.
Mục Tinh Thần chọc chọc mông nó, không khống chế được sức lực nên khiến nghé con bị chọc đến ngã về phía trước.
Nghé con rung đùi bò dậy, mắt đều đỏ, không biết là tức giận hay là uất ức.
Mục Tinh Thần ngượng ngùng rụt ngón tay, dùng dị năng ngưng kết ra một ngọn cỏ nhét vào miệng nghé con, xin lỗi, “Tao không cố ý.”
Tính tình số 49 cũng tốt, có ăn nên không tức nữa, vung đuôi nhỏ vùi đầu ăn cơm.
Mục Tinh Thần cũng tò mò, rốt cuộc Tinh Vân Thảo ngưng kết từ dị năng của cô có gì đặc biệt.
Để phân tích cỏ ngưng kết, cỏ ủ chín thảo và cỏ bình thường có gì khác
nhau, Mục Tinh Thần lấy ba phần hàng mẫu mang đến phòng nuôi giống tiến
hành phân tích.
Sau khi nhận được kết quả phân tích, Mục Tinh
Thần so sánh ba phần số liệu, phát hiện ra ba loại cỏ này thật sự có
chút khác nhau.
Hàm lượng một số nguyên tố gây hại hoặc vô dụng
trong cỏ được ủ chín ít hơn cỏ bình thường, hơn nữa còn có thêm một loại “vật chất không biết” chiếm hàm lượng 0.5%.
Mà cỏ được ngưng kết có sự khác biệt rõ ràng hơn cỏ được ủ chín, không hề có nguyên tố gây
hại hoặc vô dụng, mà hàm lượng “vật chất không biết” lại cao tới 50%.
Từ kết quả số liệu suy ra, xu hướng phát triển của thực vật khi được dị
năng can thiệp hiển nhiên là theo hướng hữu ích đối với người hoặc động
vật. Việc đám thú con chỉ dựa theo bản năng cũng hướng tới cỏ ngưng kết
đã nghiệm chứng cách nói này.
Mục Tinh Thần phỏng đoán bước đầu, “vật chất không biết” này rất có thể là năng lượng dị năng.
Bởi vì Mục Tinh Thần phát hiện lượng dị năng tiêu hao sau khi ủ chín hạt
giống Tinh Vân Thảo cũng bằng khoảng 1% so với sau khi ngưng kết.
Trước mắt còn chưa biết năng lượng dị năng sẽ mang đến biến hóa gì cho động
vật, có điều, nếu dựa vào biến hóa trên thân thể của cô sau khi thức
tỉnh dị năng để suy đoán, hẳn là cũng không phải chuyện gì xấu.
Thậm chí lớn mật một chút, Mục Tinh Thần nghĩ, có lẽ cô có thể thông qua
việc cải thiện thức ăn chăn nuôi mà hoàn thành được ý định nuôi giống để thăng cấp loại thịt mà lão Hoài Ân chưa thể hoàn thành.
Giá thịt cấp A cao gấp 10 đến 20 lần giá thịt cấp C, nếu cô có thể dựa vào chăn
nuôi, biến bò con cấp C thành bò trưởng thành cấp A, vậy chẳng phải lợi
nhuận sẽ nhân lên gấp mười mấy hai mươi lần?
Dường như Mục Tinh Thần đã nghe được tiếng tinh tệ rơi từ trên trời xuống.
Mục Tinh Thần nghĩ đến là làm, lập tức đi ra chợ mua một đàn chuột bạch làm đối tượng thực nghiệm.
Cô chia đàn chuột bạch này thành ba nhóm, một nhóm chuột bạch nuôi ăn bằng cỏ bình thường, nhóm chuột bạch thứ hai nuôi ăn bằng hạt giống được ủ
chín, nhóm chuột thứ ba nuôi ăn bằng Tinh Vân Thảo ngưng kết.
Không có cách nào khác, Mục Tinh Thần bị Tinh Vân Thảo cảm nhiễm nên mới đạt
được dị năng, cho nên dị năng của cô chỉ có thể ngưng kết ra Tinh Vân
Thảo.
Mục Tinh Thần luôn có những ý tưởng kỳ kỳ quái quái, Mục Xuyên chưa bao giờ can thiệp, để mặc cô mày mò.
Mục Xuyên: “Trong tay em còn bao nhiêu tinh tệ?”
Mục Tinh Thần thiết kế thời gian biểu cho người máy nuôi giống để nó ghi
lại sự thay đổi mỗi ngày và tình trạng ăn uống của đám chuột bạch xong,
lúc này mới nói: “Khoảng 6 vạn, làm sao vậy”
Mục Xuyên: “Nông trường còn phải dựa vào nhân công, không thể chỉ có mấy con người máy lạnh như băng này được.”
Mục Tinh Thần cũng nghĩ đến cái này, trên thị trường hiện giờ quả thật có
vài loại người máy hình người có công năng không tồi, nhưng loại này
thường chỉ tập trung vào một số lĩnh vực cá biệt quan trọng. Việc khai
phá và nghiên cứu loại người máy hỗ trợ làm nông chăn nuôi này cũng
không quá được quan tâm và tương đối không hoàn thiện. Mấy loại người
máy làm nông chỉ có thể giải quyết một ít vấn đề thường thấy, không thể
thay thế kinh nghiệm của con người.
Mục Tinh Thần gật đầu, “Tuyển người đi, em thấy có 6 bãi săn, tuyển trước năm người.”
Năm người, dựa vào mức tiền lương trên thị trường, mỗi người hai ngàn tinh tệ, một tháng đã là một vạn tinh tệ.
Thức ăn dinh dưỡng cho một con bò mỗi ngày khoảng 2 tinh tệ, nông trường
tổng cộng có 120 con bò, mỗi ngày tốn 240 tinh tệ, mỗi tháng hết khoảng
6800.
Còn có 40 con dê, thức ăn cho một con dê mỗi ngày 1 tinh
tệ, mỗi tháng 1200 tinh tệ, chỉ tính riêng những cái này, thêm lên đã
tốn 8000 tinh tệ. Hơn nữa, phí điện nước và những khoản lặt vặt thượng
vàng hạ cám khác thêm vào cũng khoảng 1200. Tính cả tiền nhân công, phí
tổn mỗi tháng cũng phải đến 3 vạn tinh tệ.
Mục Tinh Thần tính thử trong lòng, hít hà một hơi, toàn bộ số tiền trong quỹ quản lý tài sản
của cô lấy ra cũng chỉ có hơn 6 vạn một chút, chỉ đủ duy trì nông trường vận hành hai tháng.
Có điều, thực phẩm gia súc bán ở tinh tế với giá cực kỳ đắt đỏ, mấy con bò ở nông trường Hoài Ân xem như là loại
thịt cấp C bình thường nhất cũng có thể bán ra thị trường với giá từ 8
đến 10 vạn một con.
Tiêu chuẩn giết mổ ở tinh tế là mười hai
tháng, trước mắt nông trường có ba mươi con bò đã trưởng, hai mươi con
dê ba tháng sau có thể giết mổ. Nếu dựa theo giá một con trâu 9 vạn, một con dê 5 vạn, chờ sau khi đám dê bò này được vào lò mổ sẽ thu được 370
vạn, trừ thuế thu nhập 37 vạn tinh tệ, thực nhận là 333 vạn tinh tệ.
Một con nghé con có giá là 2 vạn, ba mươi con là 60 vạn, một con dê con giá bán 5000, hai mươi con là 10 vạn, dùng 70 vạn mua thú con, đợt tiếp
theo bán sau 3 tháng, chi phí hoạt động trong thời gian này là 9 vạn,
thêm 4 vạn để chi tiêu hằng ngày, dư lại 250 vạn trả nợ.
Mục Tinh Thần tính thử, chỉ cần giết mổ hai đợt, chờ sáu tháng là cô có thể gom đủ 500 vạn trả nợ ngân hàng.
Nhưng tiền đề là có thể sống sau ba tháng đầu.
Mục Tinh Thần đau đầu, xem ra cô còn phải nghĩ cách kiếm thêm chút tiền, ít nhất để chống chọi ba tháng đầu đã rồi tính.