"Chỉ mong đừng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn." Mặt Tiểu Hoài Ân âm u bước lên phi thuyền tư nhân, "Xử lý hết bao lâu?"
"Đại khái hai mươi phút." bí thư cơ bản là không coi quân bộ ra gì, thấy
dáng vẻ thiếu kiên nhẫn của Tiểu Hoài Ân chỉ cảm thấy thật sự hèn nhát,
trong lòng rất chướng mắt anh ta, "Đám ngu ngốc bên quân bộ kia còn
không phải bị chúng ta chơi đùa chán rồi, cũng đáng để anh sợ như vậy
à?"
"Sợ?" Tiểu Hoài Ân tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, "Đến
bây giờ cô cũng chưa ý thức được sự không cẩn thận của cô ngu xuẩn lỗ
mãng đến mức nào à?"
"Nếu không phải cô chấp hành nhiệm vụ thất
bại, làm rơi vỡ bình thuốc thực nghiệm X-Ⅳ vào đập chứa nước, gây ra sự
cố lớn như vậy, tôi cũng không cần từ bỏ căn cứ tôi đã kinh doanh ba
năm, rút lui chật vật như con chuột cống thế này."
"Vậy anh cẩn
thận anh chu toàn à? Còn không phải là căn cứ của anh có kẻ phản bội,
trộm mất thuốc thử?" Bí thư cũng rất tức giận, "Nếu anh có thể khống chế được căn cứ của mình không có vấn đề thì đã không làm sao? Giờ đổi
thành tôi sai hết?"
Tiểu Hoài Ân nhắm mắt, không muốn nói chuyện với cô.
"Tích tích tích ~"
Đột nhiên một hồi tiếng máy móc dồn dập vang lên, hai người giật mình, tìm kiếm khắp nơi nguồn gốc của tiếng kêu, "Cái gì vậy?"
Bí thư giật mình, "Hình như ở trong cặp công văn của anh."
Hai người nhanh chóng đổ hết đồ trong cặp công văn ra, cuối cùng phát hiện
âm thanh phát ra từ một tấm card, mặt sau của tấm card lại dính một mảnh giấy dán màu đen.
Tiểu Hoài Ân lấy tấm card ra nhìn nhìn, anh ta thậm chí còn không biết tấm card này xuất hiện trong cặp công văn của
anh từ bao giờ, "Đây là cái gì?"
Sắc mặt bí thư trắng nhợt, "Đây
là phương thức liên hệ của Mục Tinh Thần cho tôi, cô ta nói có việc gì
thì liên hệ đến dãy số này."
Trên miếng giấy dán màu đen có một màn hình nho nhỏ, biểu hiện con số 00:03.
Bí thư khó hiểu, "Mảnh giấy dán này là cái gì?"
Tiểu Hoài Ân phản ứng lại thì sắc mặt biến đổi, ngay lập tức muốn ném văng tấm card trên tay ra, đáng tiếc không còn kịp rồi.
"Bùm!"
Tiếng nổ mạnh vang vọng toàn bộ bến tàu.
-
"Leng keng ~" Cái trí não đểu second-hand của Mục Tinh Thần phát ra âm thanh
nhắc nhở đầy vui sướng, ngày hôm qua lúc ở doanh địa, Mục Tinh Thần đã
mượn công cụ của chị gái Lê Thanh để sửa lại cái trí não đểu này, khiến
cho nó có thể sống lâu thêm một thời gian nữa.
Trên màn hình trí
não cũng không có tin nhắn gì, chỉ là một đoạn hoạt hình pháo hoa nở rộ, ở góc độ mà Mục Xuyên không nhìn tới, khóe miệng Mục Tinh Thần cong lên một độ cung lạnh lùng.
Mục Xuyên nghe được tiếng thông báo, hỏi
một câu, "Là thông báo của phòng làm việc sao? Thủ tục sang tên của nông trường đã xong rồi à?"
"Không phải, tin nhắn rác thôi."
Mục Tinh Thần tùy tay gạt gạt trên trí não, lại click mở một văn kiện, ấn gửi đi.
Mục Xuyên: "Không phải thì em còn xem làm cái gì?"
Đồng thời, hộp thư của quân bộ thu được một bưu kiện nặc danh.
Lê Thanh vừa click mở bưu kiện đã bị nội dung bên trong dọa đến rồi, vội vàng chạy đi tìm Lăng Sơn, "Đội trưởng Lăng!"
"Hình như chúng ta tìm được... nguyên nhân ô nhiễm nguồn nước tại khu mười ba rồi! Hơn nữa, chúng ta nhận được một danh sách!"
-
Từ hai năm trước, lần đầu tiên Mục Tinh Thần nhìn thấy Tiểu Hoài Ân đã
nhận ra anh ta, dù sao loại ký ức như vậy, cả đời này cô cũng không thể
quên nổi.
Đại khái là đời trước sau khi chết uống ít canh Mạnh bà quá, từ khi sinh ra, Mục Tinh Thần đã có ý thức và một ít ký ức mơ hồ.
Lúc mới sinh ra, tuy mắt không nhìn rõ được nhưng tai vẫn có thể nghe được
âm thanh, Mục Tinh Thần mơ hồ biết mình sinh ra ở một gia tộc lớn, lúc
vừa sinh ra, xung quanh có rất nhiều người hầu chăm sóc cô.
Sau đó, một màn hài kịch đã xảy ra, bảo mẫu dùng một bé gái mới sinh khác đổi cô đi.
Nhưng lại không thành công, bảo mẫu bị phát hiện.
Sự việc còn hài kịch hơn nữa đã xảy ra, gia tộc kiểm tra tinh thần lực cho cô, cô bị giám định là một phế vật không có tinh thần lực.
Lúc ấy Mục Tinh Thần còn chưa biết việc này có ý nghĩa gì, mãi cho đến khi nhóm người lớn đó bắt đầu cãi nhau.
"Cấp bậc tinh thần lực sẽ quyết định cấp bậc dị năng, không có tinh thần lực có ý nghĩa là đời này đều không thể trở thành dị năng giả! Cho dù gia
tộc cung cấp thuốc cải tạo gien, con bé cũng không thể trở thành một dị
năng giả. Nhà của chúng ta tuyệt đối không thể để một đứa phế vật làm
mất mặt xấu hổ!"
Trùng hợp thay, lúc này, một người lớn nào đó đột nhiên kiểm tra tinh thần lực của con gái bảo mẫu, người ta là cấp S.
Mục Tinh Thần đường hoàng nghe xong hoàn chỉnh buổi hội nghị tên là 'vinh
quang gia tộc cần mỗi một người đều hy sinh, trẻ con cũng không ngoại
lệ' trong khi nội dung thật sự là 'cái thứ phế vật này quá mất mặt nhà
chúng ta không thể giữ lại'.
Chỉ hận lúc trước tứ chi của cô không phối hợp, nếu không cô thật sự muốn vỗ tay cho bọn họ.
Việc xảy ra phía sau chính là cô lấy danh nghĩa con gái của bảo mẫu, bị trục xuất đến tinh cầu hoang xa xôi, bị đưa cho một nhà không có con nhận
nuôi.
Hai năm đầu người nhà này đối xử với cô cũng không tệ lắm,
nhưng rất nhanh sau đó người ta cũng có con của chính mình, Mục Tinh
Thần ba tuổi đã bị vứt bỏ.
Tất cả đều đã có dấu hiệu trước, Mục
Tinh Thần còn nhớ đó là một buổi chiều, sau khi cha mẹ nuôi ghé sát vào
nhau khe khẽ nói nhỏ một hồi, liền mặc quần áo vào cho cô, đưa cô cầm
một chai dịch dinh dưỡng. Cha nuôi bế cô lên nói muốn đưa cô đi mua kẹo
que, sau đó mang cô đến một con phố ở rất xa. Cha nuôi bảo cô chờ ở cửa, ông ta vào cửa hàng mua kẹo que, sau đó, ông ta không bao giờ trở lại
nữa.
Ký ức lúc trước đều đã trở nên mơ hồ, trí lực của cô khi đó
vẫn là của một đứa nhỏ, Tiểu Mục Tinh Thần lưu lạc một mình rất lâu, đói đến bụng kêu vang, nhìn thức ăn trên đường, lại bị đuổi đi vì không có
tiền, khái niệm có tiền là có cơm ăn đã khắc sâu vào trong đầu Mục Tinh
Thần từ khi đó.
Sau lại, cô bất hạnh bị bọn buôn người lừa bán
vào viện nghiên cứu, gặp phải đãi ngộ không giống người, Mục Tinh Thần
muốn quên cũng không thể quên được.
Mục Tinh Thần vẫn nhớ rõ mỗi
một nghiên cứu viên trong viện nghiên cứu. Tiểu Hoài Ân chính là một
trong số những nghiên cứu viên đó.
Tiểu Hoài Ân tuyệt đối là một
trong các nghiên cứu viên mà nhóm thực nghiệm thể nhỏ ghét nhất và sợ
hãi nhất. Anh ta thích tiêm quá liều thuốc cường hóa gien, sau đó ném
thực nghiệm thể nhỏ vào lồng giam dị thú, xem thực nghiệm thể nhỏ có thể kích phát tiềm lực trong khoảnh khắc sống chết hay không.
Nếu có thể kích phát tiềm lực, anh ta liền vớt những thực nghiệm thể thoi thóp mang vết thương chồng chất đó ra, đưa một chai dịch dinh dưỡng rồi nói
một câu, "Bé ngoan."
Nếu không thể kích phát tiềm lực, anh ta chỉ thất vọng mà mắng một câu phế vật, sau đó mặt không cảm xúc mà nhìn
thực nghiệm thể nhỏ tuổi bị dị thú ăn tươi nuốt sống.
Mục Tinh Thần bị anh ta ném vào lồng nhốt dị thú ba lần, gần như mỗi lần đều sắp chết ở trong.
Hai năm trước, lần đầu tiên Mục Tinh Thần nhìn thấy Tiểu Hoài Ân đã nhận ra anh ta, chỉ là đại khái bởi vì cô nẩy nở, hoặc có lẽ là vì thời gian đã trôi qua lâu lắm, Tiểu Hoài Ân không nhận ra cô chính là một trong
những thực nghiệm thể chạy trốn năm đó.
Tiểu Hoài Ân xuất hiện ở
chỗ này, chắc chắn là đang tiến hành nghiên cứu cái gì phi pháp, anh ta
đuổi tất cả công nhân nông trường, mua rất nhiều máy móc. Dưới quyết
định của anh ta, nông trường từ từ trở nên vắng vẻ, tình huống như vậy
càng giúp cho Mục Tinh Thần xác định, anh ta nhất định đang làm thực
nghiệm.
Đã rất nhiều lần Mục Tinh Thần muốn lẻn vào nông trường
Hoài Ân tìm hiểu đến cùng, đáng tiếc tính cảnh giác chả Tiểu Hoài Ân quá mạnh. Bên trong bên ngoài nông trường đều là thiết bị cảnh báo tiên
tiến nhất, Mục Tinh Thần căn bản là không thể lẻn vào, chỉ có thể trộm
đứng ngoài quan sát.
Thậm chí Mục Tinh Thần vì muốn tránh né
những thiết bị cảnh báo đó mà chọn học lớp máy móc thông minh, cuối cùng nhận được điểm S, còn đăng một bài luận văn SCI, chỉ là trước nay vẫn
không có cơ hội trà trộn vào.
Mục Tinh Thần muốn giết chết Tiểu
Hoài Ân, có một vạn phương pháp, nhưng mục tiêu của cô không chỉ là Tiểu Hoài Ân, mà là tổ chức sau lưng Tiểu Hoài Ân.
Mục Tinh Thần
không biết mục đích đằng sau của tổ chức khổng lồ kia đến cùng là gì,
nhưng cô có thể xác định tuyệt đối không phải việc tốt. Nếu có thể một
lưới bắt hết là tốt nhất, bởi vậy cô cần phải tìm hiểu được càng nhiều
thứ, vẫn luôn đang âm thầm điều tra, cũng nắm giữ một phần danh sách
nhân viên và cứ điểm của tổ chức này. Vừa rồi Mục Tinh Thần đã gửi danh
sách đó đến hộp thư của quân bộ.
Lần này vừa xuất hiện thông tin ô nhiễm nước, Mục Tinh Thần trước tiên đã nghi ngờ Tiểu Hoài Ân, mà cùng
ngày Tiểu Hoài Ân cũng vội vàng treo biển bán nông trường, điều này càng chứng thực suy đoán của Mục Tinh Thần.
Chỉ là Mục Tinh Thần
không ngờ việc ô nhiễm nước này sẽ náo loạn lớn như vậy, có lẽ Tiểu Hoài Ân cũng không ngờ, nếu không cũng sẽ không từ bỏ căn cứ để vội vàng
trốn đi.
Đương nhiên Mục Tinh Thần sẽ không mặc kệ Tiểu Hoài Ân
chạy trốn, vốn cô định mua nông trường cũng là để tìm cơ hội giết Tiểu
Hoài Ân. Đáng tiếc bên người Tiểu Hoài Ân vẫn luôn có người, lúc ở chung cư Mục Tinh Thần đã phát hiện có một người trốn ở phòng ngủ quan sát
bọn họ nói chuyện. Lúc sau đến toà thị chính xử lý thủ tục, người trốn
trong phòng ngủ liền xuất hiện, ngụy trang thành bí thư của Tiểu Hoài
Ân.
Mục Tinh Thần xác định, người bí thư kia là dị năng giả, hơi
thở quanh thân cô ta khiến Mục Tinh Thần cảm thấy rất nguy hiểm, giác
quan thứ sáu nói cho cô, cấp bậc người bí thư chỉ sợ là không thấp.
Mục Tinh Thần không dám tùy tiện hành động, vì thế Mục Tinh Thần chọn cách
càng an toàn và thoả đáng hơn, nhân lúc hai người chưa chuẩn bị, gắn một quả bom mini hẹn giờ lên tấm card ghi phương thức liên hệ của mình, đưa cho người bí thư nhìn qua không có nhiều cảnh giác.
Bí thư quả
nhiên tùy tay nhét tấm card cô đưa vào cặp công văn của Tiểu Hoài Ân.
Lúc sau, tất cả diễn ra theo đúng kế hoạch, giây phút phi thuyền cất
cánh, kíp nổ bom.
-
"Đội trưởng! Mọi người trên danh sách đều đã bắt được, cứ điểm cũng đã bị niêm phong, chúng tôi phát hiện rất nhiều số liệu và hàng mẫu thực nghiệm trái pháp luật, chỉ là người hiềm nghi của vụ ô nhiễm nước lần này lại không biết tung tích."
"Đội trưởng! Hai giờ trước, bến tàu chở hàng hóa số 3 có một vụ nổ phát
sinh, một con thuyền hàng bị nổ tung, khiến cho hai người tử vong. Trước mắt không thể xác nhận thân phận người chết, nhưng chúng tôi hoài nghi, rất có khả năng bọn họ chính là hai tên thủ phạm chính trong danh sách
kia."
"Tiếp tục tra." Lăng Sơn cảm thấy sự việc rất kỳ quặc, lại
hỏi Lê Thanh: "Vẫn không thể xác định địa chỉ IP của người gửi bưu kiện
sao?"
Lê Thanh thật khó xử, "Xin lỗi, đội trưởng."
Một vị
đội viên khác cũng có chút khó xử, "Đội trưởng, Cục cảnh sát điều tra đã tiếp nhận hiện trường vụ nổ mạnh ở bến tàu số 3, e là chúng ta không
tiện nhúng tay vào nữa."
Lăng Sơn nhíu mày, "Không phải còn có cái nông trường sao? Đi tra xét chưa?"
Đội viên nói: "Đội trưởng, nông trường kia ba ngày trước đã treo biển bán
ra, hôm nay mới vừa bán xong, chỉ sợ bên trong đã sớm được dọn dẹp sạch
sẽ."
"Đi tra." Lăng Sơn nói xong, hỏi một câu, "Bán cho người nào?"
Biểu cảm của đội viên có chút vi diệu, "Người quen, cô bé Mục Tinh Thần kia."
Lăng Sơn không tin, "Cô ấy lấy đâu ra tiền mua nông trường?"
Đội viên nhỏ giọng nói: "Không phải cô mới vừa thức tỉnh dị năng sao? Sau
đó quay đầu liền đi ngân hàng, thế chấp thân phận dị năng giả xin vay
500 vạn."
Lăng Sơn: "Cái gì?!"
Cô không biết dịch vụ cho
vay này sinh ra chuyên để lừa dị năng giả sao? Cô còn chưa thành niên,
sao ngân hàng lại cho cô vay cơ chứ?
Lăng Sơn cả giận nói: "Ai
huấn luyện về dị năng giả cho cô bé? Không thể đụng vào khoản vay dị
năng giả, không ai nói cái này cho cô ấy sao!"
Lê Thanh trướng đầu, vẻ mặt đưa đám nói: "Thật xin lỗi đội trưởng, tôi thật sự không ngờ lá gan cô bé lớn như vậy..."