Lý Mộng Khiết bị thương khá nặng, phải làm phẫu thuật
lấy đạn ra, hai chân bị bó bột, khuôn mặt, kể cả đầu tóc cũng bị quấn
băng trắng. Nhìn không khác gì xác ướp.
Bác sĩ chuẩn trị dặn dò,
phải nằm viện 3 tháng, không được xuất viện, không được vận động mạnh,
quan trọng nhất là không được ăn hải sản.
Lý Mộng Khiết nghe một loạt chỉ lưu ý một cậu cuối, phồng má: “…” Cá ngon 9 món của cậu, không ăn được!
Khúc Sở Vân ngày nào cũng tới phòng bệnh điểm danh, phát triển đến độ xách
mền vào ngủ cùng, đem quần áo vào thay, một tấc cũng không rời, ngày
ngày chăm mèo.
Ngày đầu nằm viện, Hứa Gia Minh tới, không ngoài ý muốn thì cậu biết mục đích của anh ta là gì.
Hứa Gia Minh nhìn cậu bị quấn thành cái kén, ôm bụng cười to một hồi mới
nghiêm túc nói: “Chuyện của Tưởng Phong và Đỗ Như Hoa, chắc cậu cần phải đi tòa án một chuyến.”
Lý Mộng Khiết gật nhẹ đầu, dù gì thì cậu
cũng là nạn nhân, ra tòa đưa lời chứng cũng hợp lý: “Ba ngày nữa đúng
không, tôi biết rồi.” Phiên tòa sở thẩm, không thể không đi.
Khúc Sở Vân cũng đã trình báo tài liệu cậu điều tra 16 năm trước cho phía
cảnh sát. Lần này Tưởng Phong rớt đài, cấp dưới của ông ta cũng bị cắt
chức điều tra. Vậy là cậu có thể yên lòng buông xuống chuyện cũ, buông
xuống ám ảnh trong lòng.
Hứa Gia Minh vì chuyện này mà cũng bận
rộn mấy ngày nay, bây giờ mới rút ra được một chút thời gian trong giờ
nghỉ trưa đến thăm cậu, cũng đến lúc phải về: “Giữ sức khỏe, gặp lại
sau.”
Lý Mộng Khiết vẫy tay: “Lần sau thăm bệnh, nhớ đem sầu riêng nha.”
Hứa Gia Minh: “…”
Ba ngày sau.
Lý Mộng Khiết ngồi trên xe lăn do Khúc Sở Vân đẩy, toàn thân băng bó, nhìn thê thê thảm thảm, nhìn mà thấy thương.
Ghế dài dành cho người tham dự phiên tòa toàn là người quen của cậu, từ bạn học cho tới nhân viên trong công ty. Bọn họ một đám ánh mắt sáng quắc
nhìn cậu, vẫy tay chào liên tục: “Bọn này đều là nhân chứng sống đấy
nhé, có gì đứng ra làm chứng cho nhóc.”
Lý Mộng Khiết trầm mặc vẫy tay chào lại: “…”
Một vài người quen bên Lý gia cũng đến dự, hết hồn khi nhìn đến một dàn
trai xinh nam đẹp, nuốt nước miếng: “Chưa gì mà tôi thấy bên mình thua
thiệt rồi đó.”
Họ hàng hai nhà Đỗ, Lý: “…”
Lý Mộng Khiết hít sâu vài hơi, điều chỉnh hô hấp, cậu căng thẳng, kẻ xấu
luôn sợ hãi chính nghĩa, nơi thiêng liêng thế này làm cho cậu hô hấp khó khăn. Cậu không phải người tốt, cũng không tin rằng công lý luôn chiến
thắng.
Khúc Sở Vân cúi đầu nhìn cậu, nhoẻn miệng cười: “Em sợ bị
bắt hả?Yên tâm đi, cho dù em ngồi tù, anh cũng sẽ vì em mà thủ thân như
ngọc, chờ ngày tái hợp mà.”
Lý Mộng Khiết rất muốn đấm người: “…” An ủi kiểu gì vậy.
Lý Mộng Khiết tuy không phải người tốt, nhưng hắn biết, mèo nhà hắn cũng
sẽ không tự tiện giết người, cậu có lòng trắc ẩn mà chính bản thân không nhận ra.
Đáng yêu phải biết, người hắn thích ấy.
_____
Phiên tòa diễn ra suông sẻ, nhân chứng vật chứng rành rành, Tưởng Phong và Đỗ Như Hoa có chối bay chối biến thì cũng không làm gì được, phải chịu
pháp luật trừng trị thôi.
Đến lúc này rồi mà Đỗ Như Hoa còn kêu
nhà họ Lý phải cứu bà ta, khóc la om sòm, như người đàn bà điên. Vì ganh ghét nên tự mình hại mình, vác đá nện vào chân, không ai có thể cứu.
Nhà họ Lý và Giang Hành Vân đều tham gia nghe xét xử. Bốn anh em đều buồn
thiu, bàng hoàng, héo rũ cúi đầu. Trong mắt anh em nhà họ Lý, mẹ là một
người tuy hơi gắt gỏng nhưng đáng để kính trọng, là người đã sinh ra bọn họ, yêu thương cả bọn. Ba Lý như có đoán trước, cũng không đau buồn
lắm, trái lại, ông ta còn an ủi các con vài câu. Cả đời sống với mấy đứa nhỏ cũng tốt, nhà họ Lý không cần thêm Lý phu nhân cũng được.
Giang Hành Vân tâm tình phức tạp nhìn Lý Mộng Khiết đã thành xác ướp, hắn
cũng là nghe Đỗ Như Hoa xúi giục, dặm mắm thêm muối nói cậu ức hiếp Lý
Tiểu Bắc nên có địch ý với cậu. Giờ mới nhận ra, hắn bị bà ta nắm đầu
xoay như chong chóng. Hắn cảm thấy hổ thẹn với Lý Mộng Khiết.
Lý
Tiểu Bắc vì còn nhỏ dại nên không thể xem là đồng phạm được, cậu ta ôm
chặt cánh tay của Giang Hành Vân, rớt nước mắt. Cũng vì chuyện này mà
các anh trai dường như không còn thân thiết với cậu ta như trước.
Chắc Lý Tiểu Bắc sẽ mất rất nhiều thời gian để lấy lại lòng tin của những người trong gia đình.
Hai nhóm người gặp nhau ở cửa ra vào, nhìn nhau không nói, bên nhường họ ra trước hay không?
Ba Lý dưới ánh nhìn nghi hoặc của Lý Mộng Khiết, xoa đầu chó của cậu: “Có rảnh thì tới nhà ta chơi, bé con.”
Lý Mộng Khiết ngu ngơ, tròn mắt nhìn: “…Tùy tâm trạng.” Cậu hiểu ánh mắt này, là trìu mến cùng áy náy.
Chuyện Đỗ Như Hoa đã làm, chỉ cần điều tra thì sẽ biết, chắc chắn ông ấy đã
biết tính tình của người bên gối mấy chục năm là như thế nào, nhưng vì
tình nghĩa vợ chồng nên luôn bỏ qua không truy cứu, chính vì vẫn luôn
như vậy nên bà ta càng làm chuyện quá đáng hơn. Lý Mộng Khiết cũng không ghét ba Lý, nhưng cũng không thích.
Nhóm người Lý Mộng Khiết dẫn đầu bước ra ngoài, Khúc Sở Vân bước chân cứng đờ, đẩy xe lăn vào lại bên trong.
Lý Mộng Khiết khó hiểu: “Sao vậy-”
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nói chuyện của quần chúng.
“Lý Mộng Khiết! Không sao chứ!?”
“Khiết chó điên, thế nào rồi hả?!”
“Làm người ta sợ hết hồn luôn hà, tưởng đâu chết rồi á!”
“Bé Lý tổng, mặt cậu là bài mặt của công ty đấy, phải cẩn thận chăm sóc biết chưa!”
“Bình an là tốt!”
“Lý Mộng Khiết, mau khỏi hẳn nhá!”
Lý Mộng Khiết há mồm thở dốc: “…” Cậu livestream là để có nhân chứng, chứ
có đâu ngờ bọn họ thiệt tình quan tâm đến cậu như vậy. Không phải ghét
cậu lắm à?
Khúc Sở Vân cười muốn nội thương, lời nói lại rõ ràng, thanh ngọt: “Ghét bỏ cũng là một dạng yêu trá hình đấy nhé. Giống như
em, lúc ban đầu siêu ghét anh, đúng không?”