Ảnh Hậu Này Có Chút Phiền
Niếp Trúc Ảnh thuộc phái hành động, nói ở lại liền ở lại, đến việc chuẩn bị tâm lý cũng không để hai anh em nhà họ Hạ kịp chuẩn bị.
Trái
lại ba mẹ Niếp rất vui vẻ, rất nhanh chóng đem một loạt đồ dùng sinh
hoạt của Niếp Trúc Ảnh đến, còn dặn dò Hạ Ngạn Bác và Niếp Trúc Ảnh
trong khoảng thời gian này phải bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Hạ
Thanh Dạ đứng một bên che mặt xấu hổ, tính là sống chung nữa sao? Tốc độ quả thực còn nhanh hơn so với những người đi xem mắt, mấy ngày trước là lần đầu tiên gặp nhau, cô ước chừng Niếp Trúc Ảnh và anh trai cô nói
với nhau nhiều nhất không quá hai mươi câu, chẳng lẽ chỉ có một mình cô
nhìn ra trên mặt hai người này viết bốn chữ 'Tôi không bằng lòng' sao?
Đợi đến sau khi hai người lớn rời đi, Hạ Ngạn Bác bảo Hạ Thanh Dạ sắp xếp
lại một phòng khách để Niếp Trúc Ảnh ở, "Niếp tiểu thư cô cứ xem đây như nhà mình, có bất kỳ yêu cầu gì thì có thể đến tìm Thanh Dạ."
"Thanh Dạ, Niếp tiểu thư giao lại cho xem chăm sóc đó, ở công ty còn có việc cần anh giải quyết, buổi tối gặp lại."
"..."
Hạ Ngạn Bác dặn dò xong, liền dùng tốc độ nhanh nhất chạy cứu lấy người,
nhìn từ phía sau giống như bị một con sói xám lớn đuổi theo vậy, để lại
hai người phụ nữ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Hạ Thanh Dạ không nghĩ anh trai lại vô sỉ như vậy, thế mà bỏ chạy.
"Hạ gia các người đều là thỏ à?"
"Cái gì?"
"Tốc độ chạy trốn rất nhanh."
Niếp Trúc Ảnh như có như không cười nhìn Hạ Thanh Dạ, ám chỉ ngày hôm đó đối phương ở khách sạn thừa dịp cô ấy nghe điện thoại cũng bỏ chạy như thế.
Hạ Thanh Dạ cười gượng, lập tức xách vali bên cạnh đi lên lầu, chuẩn bị phòng khách cho Niếp đại ảnh hậu vào ở.
Niếp Trúc Ảnh giống một vị lãnh đạo đi tuần tra nơi cô ấy sắp ở lại mấy
ngày, đi dạo hai vòng, mày hơi nhíu lại, "Căn phòng này trang trí quá
đơn điệu, tết này tôi có một buổi livestream, đến lúc đó các fans nhìn
thấy bối cảnh trong phòng này đại khái sẽ nghi ngờ tôi đang ở khách
sạn."
Tết đến, hot search với chủ đề 'Niếp ảnh hậu ở khách sạn' tuyệt đối sẽ leo lên top.
Khóe miệng Hạ Thanh Dạ run rẩy, anh trai cô thật sự biết đẩy vấn đề nan giải cho cô, đại ảnh hậu rõ ràng chính là đang ép buộc hai anh em cô đây mà, cô nghĩ nghĩ, "Bằng không phòng của tôi nhường lại cho cô?"
"Phòng của cô?"
"Đúng, cô có muốn tham quan một chút không?"
Hạ Thanh Dạ rất nhanh hối hận với lời đề nghị vừa rồi, phòng của cô chỉ
cách căn phòng này một vách tường, có thể nói bước hai bước liền đến
cửa, cô mở cửa mời đối phương đi vào, ở trong phòng một hồi, chợt nghe
Niếp Trúc Ảnh nói, "Phong cách trang trí phòng này quá hỗn tạp, có chút
âm u, quá ít ánh sáng."
Niếp Trúc Ảnh đồng thời cũng cầm một bộ
xương khô màu đen mà nguyên thân đặc biệt yêu thích, rồi lại nói thêm
một câu, "Chứng tỏ trong lòng cô rõ ràng là vô cùng u ám nha."
Hạ Thanh Dạ: "..."
Hạ Thanh Dạ trực tiếp đem người này đuổi ra ngoài, "Nếu cô không thích,
vậyntôi đưa cô đi ra ngoài mua mấy món đồ cô thích, trang trí lại phòng
khách bên kia một chút."
Vẻ mặt Niếp Trúc Ảnh đầy gian kế đem bộ
xương trong tay trả lại cho Hạ Thanh Dạ, vỗ vỗ tay, "Được thôi, chẳng
qua không nghĩ tới cô thích mấy thứ đồ này, khẩu vị cũng thật độc lạ.
Tôi đi thay đồ trước."
Hạ Thanh Dạ bị lời nói khiêu khích này của Niếp Trúc Ảnh làm cho bật cười, tùy ý đặc bộ xương mô hình lên bàn trà, sau khi chờ người rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Hạ Ngạn Bác, "Anh, người là vì anh mà đến đây, anh ném người cho em, sao anh có thể độc ác như vậy?"
Hạ Ngạn Bác ho khan hai tiếng, cũng cảm thấy mình có
chút độc ác thật, nhưng anh còn có cách nào khác đâu, đối với hôn ước từ trên trời rơi xuống này, anh cũng tuyệt vọng y như em gái mà, "Em và
Niếp tiểu thư có quen biết nhau, lại cùng là người trong giới, hai người trò chuyện hẳn là có rất nhiều đề tài tán gẫu, nếu thật sự nhàm chán
thì em cứ dẫn cô ấy ra ngoài ăn cơm xem phim, dù sao cô ấy cũng chỉ có
mấy ngày tết rồi rời đi ngay thôi, bên này anh còn rất nhiều công việc
cần giải quyết, thôi không nói với em nữa."
Ăn cơm, đi dạo phố và xem phim?
Lời này nghe thế nào cũng cảm thấy không đúng?
Còn không chờ cô cẩn thận suy xét lại lời nói vừa rồi của Hạ Ngạn Bác, Niếp Trúc Ảnh đã đi xuống, trùm kín mít cả người, mặc một chiếc áo bông màu
bánh mì rất lớn, thoạt nhìn đặc biệt giống nhân vật hoạt hình bọt biển
SpongeBob, đeo khẩu trang, áo khoác có mũ, còn có khăn quàng cổ, đúng là võ trang toàn diện.
"Nhìn cái gì, đi."
"Ò."
Hạ
Thanh Dạ lái xe, nghĩ đến đồ tết còn chưa kịp mua, nên trước hết cô rẽ
vào một siêu thị gần nhà, siêu thị tấp nập người, người đẩy người chen,
cảnh tượng này làm Hạ Thanh Dạ nhìn thôi mà da đầu cũng run lên, chứ
càng đừng nói đến Niếp Trúc Ảnh chưa bao giờ đi siêu thị.
Niếp Trúc Ảnh giữ chặt cô, "Này này, đừng nói với tôi là cô muốn đi vào đó nha."
Hạ Thanh Dạ kiên nhẫn giải thích cho cô ấy nghe, "Chỉ còn hai ngày nữa là
đến tết, trong nhà một chút đồ ăn dự trữ cũng không có, đồ trang trí tết cũng chưa chuẩn bị, dì Phương khoảng đến mùng tám mới có thể quay lại
làm việc, mấy ngày này chúng ta chỉ có thể tự lực cánh sinh."
Người ngồi chung trên một chiếc thuyền - Niếp Trúc Ảnh không nói nên lời, đang định tìm cớ để bỏ trốn cho xong.
Hạ Thanh Dạ nắm lấy cổ tay cô ấy, "Nếu cô muốn cùng chúng tôi ăn tết,
giống như một thành viên trong gia đình, hôm nay cần mua rất nhiều đồ cô phải giúp tôi bưng bê."
Niếp Trúc Ảnh trừng to mắt không dám tin, "Cô bảo tôi giúp cô xách đồ?"
Hạ Thanh Dạ không chút cố kỵ hào quang ảnh hậu, cười tủm tỉm nói, "Không
phải cô đã nói ảnh hậu cũng là người sao? Hôm nay đi siêu thị xong thì
mới có thể mua đồ cô thích, nếu giờ tôi phải tự mình xách từng chuyến
từng chuyến một, thì đến khi nào mới xong? Đừng lãng phí thời gian nữa,
đi thôi."
Hạ Thanh Dạ đi trước, tay còn nắm lấy tay áo Niếp Trúc Ảnh, giống như người lớn dắt theo đứa trẻ nhỏ vậy.
Niếp Trúc Ảnh cảm giác đặc biệt không được tự nhiên, không vui vung tay
nhưng không thể tránh thoát, giống như một đứa trẻ cáu kỉnh, "Buông ra,
tôi tự biết đi."
Hạ Thanh Dạ nhịn cười, còn dặn dò hai câu, "Hôm nay siêu thị đông người, theo sát tôi, đừng thất thần."
Niếp Trúc Ảnh tự nhiên không để tâm, đem tay đút vào trong túi, cứ như vậy
đi theo sau Hạ Thanh Dạ, nhìn cô lấy rất nhiều đồ ăn từ các kệ hàng,
siêu thị mở điều hòa, người lại nhiều, vô cùng ngột ngạt, một hồi cô ấy
liền thấy nóng, cúi đầu tháo lỏng khăn quàng cổ, lại ngẩng đầu lên thì
không còn nhìn thấy bóng dáng Hạ Thanh Dạ nữa, "Này."
Một tiếng 'này' tựa như đá chìm xuống đáy biển, trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt này không thể khơi dậy bất kỳ gợn sóng nào.
Hạ Thanh Dạ bị người đẩy một phen, theo đám người như từng đợt sóng vỗ
chen chúc đi về phía trước, chờ đến khi cô tìm được chỗ dừng lại, quay
đầu mới phát hiện Niếp Trúc Ảnh không theo kịp. Cô lại chen chúc quay
về, rất nhanh đã phát hiện ra Đại Bảo Bảo bọt biển đặc biệt chói mắt
đang đứng yên tại chỗ hết nhìn đông lại nhìn tây, trong nháy mắt cô cảm
thấy người kia giống như một đứa trẻ bị vứt bỏ, mờ mịt vô tội đang chờ
người thân quay lại dẫn mình về nhà.
"Này."
Niếp Trúc Ảnh
cảm giác được lòng bàn tay ấm áp, cúi đầu liền thấy Hạ Thanh Dạ đang nắm tay cô ấy, mềm mềm, còn có chút mát mẻ, so với tay cô ấy ấm hơn rất
nhiều, bàn tay cũng nhỏ hơn tay cô ấy.
"Tôi vừa nhìn thấy phía trước có hạch đào, chúng ta đi qua đi."
"Ờ."
Niếp Trúc Ảnh mặc cho Hạ Thanh Dạ nắm tay của mình, một tay khác đút vào
trong túi còn cầm điện thoại, vừa rồi cô ấy đã lấy điện thoại ra chuẩn
bị gọi, lúc này mới phát hiện cô ấy căn bản không có phương thức liên
lạc của anh em nhà họ Hạ, cách duy nhất chỉ có thể đứng tại chỗ chờ,
cũng may người này còn biết quay trở lại tìm cô ấy, cũng không quá ngu,
tâm trạng vui vẻ làm cô ấy cong khóe miệng.
Hạ Thanh Dạ kéo người chen chúc trong đám đông, có vài lần hai bàn tay bị trượt mất, sau đó
lại nắm chặt lấy nhau lần nữa, cảm giác tiếp xúc thân mật chạm vào đầu
ngón tay khiến cô có chút không yên, cô có chút hối hận vừa rồi lại quá
kích động mà nắm lấy tay người này, biết rõ đối phương như cột điện, căn bản không hiểu điều này, cô lại có chút tâm phiền ý loạn, quả thực
chính là tự chuốc lấy cực khổ.
Niếp Trúc Ảnh bị chen vài lần, có
chút tức giận, nhìn giữa hai người luôn chen vào một người, cô dứt khoát giật giật tay, đem năm ngón tay của mình đan chặt vào tay Hạ Thanh Dạ,
vô cùng tự nhiên.
Hạ Thanh Dạ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt của đối phương còn chưa kịp thu lại ý cười, tim liền đập loạn nhịp, "Cô, làm gì vậy?"
Niếp Trúc Ảnh nào biết động tác này rất 'nguy
hiểm', còn đắc ý giơ tay lên, "Tôi không tin làm thế này rồi thì còn ai
có thể chen vào giữa chúng ta."
Hạ Thanh Dạ nghe lời nói mập mờ
này, hai tai đều đỏ lên, cô làm bộ không thèm để ý, không dám nhúc nhích đi về phía trước, cố gắng nhắc nhở chính mình, đây là chị dâu tương
lai, sau này có khả năng sẽ trở thành người một nhà.
Hai người
nhanh chóng đi một vòng siêu thị, mua sắm ước chừng đã đủ, cuối cùng, Hạ Thanh Dạ trực tiếp nhờ nhân viên hỗ trợ xách lên xe.
Niếp Trúc Ảnh nhìn người nọ đứng ngoài xe trả tiền boa cho nhân viên, mới biết được mình bị đùa bỡn.
"Danh sách mua hàng của cô đâu, đưa cho tôi xem."
"Trong túi, tự lấy đi."
Hạ Thanh Dạ thấy hai tay cô ấy vòng trước ngực, làm ra bộ dáng 'tôi không
thèm để ý đến cô', nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, lần nữa
xác nhận, "Tôi lấy?"
Niếp Trúc Ảnh miễn cưỡng nâng khuỷu tay lên một chút, làm thế để chứng minh cho cô thấy quyết tâm của mình.
Hạ Thanh Dạ chịu thua, thật sự vươn tay đút vào trong túi Niếp Trúc Ảnh,
trong túi gần nhất không lấy được, cô lại nhích đến gần hơn một chút đưa tay mò vào túi còn lại.
Niếp Trúc Ảnh vốn đã muốn chửi tục, kết
quả có một móng vuốt nhỏ ở trong túi chọc tới chọc lui, cô ấy dịch thân
thể, cảm giác đầu đối phương ở sau lưng mình nhích tới nhích lui, có
chút ngứa.
"Đừng nhúc nhích nữa."
"Cô rốt cuộc có được không thế?"
Hạ Thanh Dạ cũng có chút xấu hổ, hai người chen chúc cùng nhau ở ghế lái
phụ, một tay cô ấn lên bả vai đối phương, một tay mang theo tờ giấy
chống đỡ thân người lên, trở lại chỗ ngồi nhình nhìn, sau đó liền trợn
tròn mắt, lải nhải nhắc, "Chậu hoa, bể cá, ba con cá phong thủy, còn có
cái này này này... Cô định nuôi cá trong nhà tôi à?"
Niếp Trúc Ảnh không nói lời nào, tặng cho cô một ánh mắt sắc lạnh, giống như đang nói, cô có ý kiến gì?
Hạ Thanh Dạ đương nhiên không có ý kiến, dù sao khách là lớn nhất, hơn nữa vị khách này còn có khả năng trở thành một thành viên trong gia đình
cô, "Được rồi, vậy chúng ta đi xem chợ hoa trước, hy vọng còn kịp."
Lúc các cô đến, chợ hoa người đến người đi, không khác gì bầu không khí ở
siêu thị, hai người đứng ngoài cửa lớn nhìn, đều là bộ dáng không thích, Hạ Thanh Dạ hỏi, "Còn muốn đi không?"
Niếp Trúc Ảnh vừa nghĩ đến chuyện phải livestream, kiên trì nói, "Đương nhiên đi, hôm nay phải mua đầy đủ đồ tết, trở về còn phải sắp xếp, hy vọng có thể livestream."
Hạ Thanh Dạ mới vừa đi vài bước, tay liền bị nắm lấy.
Niếp Trúc Ảnh chặt chẽ đan năm ngón tay vào tay cô, ánh mắt nhìn về phía
trước, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Người nhiều lắm, đừng đi lạc."
Hạ Thanh Dạ dở khóc dở cười, hôm nay rốt cuộc ai đi lạc vậy nhỉ. Cô lắc
lắc tay, lòng bàn tay nóng hầm hập như trói buộc, không thể rút ra,
ngược lại còn bị đối phương dắt đi chọn hoa cỏ, sau khi đi vào cửa hàng, cơ hồ mỗi một chậu đều nhìn xem qua một lần.
"Cô muốn lựa chậu hoa kiểu nào?"
"Đẹp một chút là được."
"..."
Đúng là người yêu thích cái đẹp!
Hạ Thanh Dạ nhìn khuôn mặt chuyên chú của Niếp Trúc Ảnh, nhìn chằm chằm
vào từng chậu hoa xinh đẹp đang nở rộ, những cái khác đều không nhìn,
giống như đang tuyển tú, trong đầu cô chợt lóe lên một nghi hoặc, thốt
ra thành lời, "Cô sẽ không phải là vì muốn ở trước mặt fan bày ra chút
đẹp mắt nên mới mua đó chứ?"
Niếp Trúc Ảnh nửa ngồi xổm xuống, thân thể cứng đờ, thẹn quá hóa giận phản bác, "Cô bớt đoán lung tung lại đi."
Trong tay đột nhiên trống không, bàn tay ấm áp vừa rồi còn nắm chặt tay cô
hiện giờ đã theo chủ nhân đi xa, Hạ Thanh Dạ cúi đầu nhìn thoáng qua tay mình, đắn đo cọ xát các ngón tay, đầu ngón tay phảng phất còn lưu lại
chút ấm áp của đối phương, cô dùng sức véo tỉnh bản thân, cảnh cáo mình
đừng suy nghĩ lung tung.
Đối phương chỉ là một người phụ nữ thẳng như ống tuýp.
"Ông chủ, tôi muốn một chậu hoa lan nở."
Hạ Thanh Dạ đi theo phía sau cô không nhịn được xì cười một tiếng.
Ông chủ đứng một bên cũng nở nụ cười, "Cô gái, mùa này bình thường hoa lan
đều không nở hoa, hơn nữa năm nay khí hậu không tốt lắm, rất nhiều hoa
lan chỉ có thể trồng trong nhà kính, tỷ lệ sống không cao, hoa lan rất
mềm mại, không dễ trồng, bằng không cô xem qua các loại hoa khác của
chúng tôi đi, là muốn dùng để trang trí, hay là..."
Niếp Trúc Ảnh thẹn đến đỏ mặt, cũng may cả khuôn mặt cô ấy đều vùi trong khăn quàng
cổ nên không nhìn ra chút thay đổi này, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài liếc
xéo Hạ Thanh Dạ.
Hạ Thanh Dạ mím môi cười, chỉ có thể đứng ra
giảng hòa, "Tôi cảm thấy mùa này hoa thủy tiên còn rất đẹp, ông chủ, cửa hàng của ông hoa thủy tiên như thế nào?"
Cứ như vậy, nhờ sự giật dây của Hạ Thanh Dạ và những lời khen liên tiếp của ông chủ, Niếp Trúc
Ảnh mang theo một chậu hoa thủy tiên cùng mấy chậu cây nhỏ rời đi.
Tiếp đến hai người đi đến cửa hàng cá cảnh, chọn ba con cá xinh đẹp cùng với một bể cá không lớn, vừa vặn đủ không gian sống thoải mái cho ba con cá này. Hạ Thanh Dạ nhìn thấy Niếp Trúc Ảnh đưa ngón tay vào trong bể cá
của chủ tiệm, đuổi theo, chơi đùa cùng những chú cá, khóe mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, rất khác so với một Niếp Trúc Ảnh mà bình thường
cô nhìn thấy. Hạ Thanh Dạ nhất thời nhìn đến ngây ngẩn cả người, tiếp đó cô liền lắc lắc đầu, muốn đem ý niệm không nên xóa ra khỏi đầu, "Đồ hơi nhiều một chút, tôi mang ra xe trước, cô đi cùng tôi, hay là ở đây chờ
tôi?"
Niếp Trúc Ảnh cũng không quay đầu lại khoát khoát tay, "Cô đi đi, tôi ở đây chờ cô."
Hạ Thanh Dạ hơi chần chờ một chút, liền nhờ nhân viên cửa hàng mang bể cá, cá, thức ăn của chúng và mấy chậu chậu hoa mang ra xe trước, cốp xe có
quá nhiều đồ, cô mang đồ mua được từ siêu thị trước đó di chuyển một
phần ra sau ghế lái, lúc này mới trống chỗ.
Hạ Thanh Dạ vốn tưởng rằng Niếp Trúc Ảnh sẽ ở yên một chỗ chờ mình, kết quả chờ đến khi cô
quay lại, cô mới phát hiện mình thật sự đánh giá quá cao đối phương, nếu không làm trò, thật sự nghe lời, vậy thì đó không phải là Niếp Trúc
Ảnh!
Cô vô cùng lo lắng quay trở lại cửa hàng cá, "Ông chủ, cô gái mặc áo vàng đứng ở đây đi đâu rồi?"
"Vừa rồi cô ấy đi về phía bên kia, cô đi theo hướng đó tìm thử xem, hẳn có thể tìm được cô ấy đó."
"Cảm ơn."
Đi đến đầu đường rẽ qua chính là chợ chim, Hạ Thanh Dạ chần chờ một chút,
rẽ qua, đầu tiên là ngửi được một mùi hôi thối hỗn tạp, rất khó ngửi.
Sau đó cô lại nhìn thấy rất nhiều chim đang bị nhốt trong lồng sắt, kiểu dáng nào cũng đều có, còn có thể ngửi được mùi phân chim, cô khó có thể tin được Niếp Trúc Ảnh sẽ chọn lựa con đường này, cô nhanh chóng bước
đi, mỗi một cửa hàng cô đều liếc nhìn thử một chút, rồi lại rời ra, mười phút sau, cô liền nhìn thấy một cục màu vàng đang ngồi xổm nhìn từng
hàng từng hàng lồng sắt trước mặt.
"Cô chạy đến đây làm gì thế?"
"Qua đây, nhìn xem con cún nhỏ này có phải rất đáng yêu không?" Niếp Trúc
Ảnh bỗng nhiên đứng lên, ôm một con chó con đưa đến trước mặt Hạ Thanh
Dạ.
Hạ Thanh Dạ thiếu chút nữa có một nụ hôn thân mật với con cún nhỏ, chờ đến khi cô phản ứng lại, người đã theo bản năng lui về sau vài bước, hoảng sợ trừng mắt với Niếp Trúc Ảnh, không, trong tay cô ấy còn
có con cún nhỏ đang buồn ngủ, "Cô, cô mau di chuyển nó ra xa một chút."
Niếp Trúc Ảnh lấy tay đùa giỡn với tiểu gia hỏa thoạt nhìn như vừa mới cai
sữa, đùa một hồi, lại bất ngờ đưa tới trước mặt Hạ Thanh Dạ, xấu xa hù
dọa cô, "Thế nào, cô không thích à?"
Hạ Thanh Dạ liên tục tránh
né, cô đúng thật là không thích, đối với loài động vật lông xù này từ
trước đến nay cô luôn giữ khoảng cách, vẻ mặt cô ghét bỏ, duy trì một
khoảng cách an toàn với Niếp Trúc Ảnh, "Nó sẽ cắn người, cô mau đặt nó
xuống đi."
Niếp Trúc Ảnh lắc đầu, yêu thích không buông tay sờ sờ cằm con cún nhỏ, thấy nó thoải mái nheo mắt lại, lại vuốt vuốt bộ lông
trắng của nó, "Tôi muốn mang nó về nuôi."
Hạ Thanh Dạ trước giờ đều nghe theo lời cô ấy nói, lần này cự tuyệt rất nhanh, "Không được!"
"Tôi nhất định phải mang nó trở về!"
"..."
Hạ Thanh Dạ đau đầu xoa xoa thái dương, nghĩ thầm, cô còn có thể làm gì
bây giờ, bất đắc dĩ nói, "Nuôi thú cưng thì phải chịu trách nhiệm, hơn
nữa cần phải chăm sóc nó rất tỉ mỉ, không khác gì chăm sóc một người, cô bận rộn như vậy, chắc chắn không rảnh chăm sóc nó, có phải không?"
Niếp Trúc Ảnh suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý, "Cô nói rất đúng, chẳng qua tôi vẫn sẽ mang nó về, tôi không rảnh, có thể tìm một người có rảnh rỗi chăm sóc nó."
Hạ Thanh Dạ cố gắng đấu tranh, "Không bằng cứ để
nó ở đây thêm vài ngày nữa, đợi đến khi cô trở về nhà của mình thì quay
lại đón nó, cô thấy thế nào?"
Niếp Trúc Ảnh nhướng mày, tiến thêm một bước đến gần, "Cô nói thế có nghĩa là cô không xem tôi là một thành viên trong gia đình, lúc nãy đi siêu thị, sao cô có thể dùng lời như
vậy để lừa gạt tôi?"
Được, Niếp Ảnh Hậu lại bắt đầu tính sổ.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Niếp ảnh hậu, ba phút sau, Hạ Thanh Dạ giơ hai tay đầu hàng, "Được được được, cô muốn mang về thì cứ mang về,
chẳng qua nó không thể vào trong nhà."
Vì tránh để đối phương lại nói thêm mấy lời kỳ quái, Hạ Thanh Dạ trực tiếp thông báo, "Tôi và anh
trai đều không thích động vật."
Vẻ mặt Niếp Trúc Ảnh bừng tỉnh,
đợi lúc Hạ Thanh Dạ đi trả tiền, khóe miệng cong lên nở một nụ cười đắc
ý, cô trêu chọc tiểu gia hỏa trong lòng, "Bé con, thay chị trêu chọc
người kia nhá."
Hạ Thanh Dạ hoàn toàn không còn cách nào khác
đành phải thỏa hiệp, chẳng qua... việc này làm cho cô và anh trai rơi
vào tình trạng quẫn bách.
Sau đó, hai người lại dựa theo danh
sách đi mua thêm đồ trang trí phòng, chờ đến khi lái xe về đến nhà, trời cũng đã tối, đem đồ đạc chuyển lên phòng xong Hạ Thanh Dạ cũng không
muốn nhúc nhích nữa.
Hai người mỗi người một ngả, quay về phòng riêng của mình, tự nghỉ ngơi.
========================
Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
27/03/2024