Cô nói xong liền quay người rời đi, Tôn Cảnh Ân thấy vậy hốt hoảng chạy
tới chắn trước mặt cô, không biết dùng lời lẽ gì để thuyết phục người
phụ nữ khó tính này, chỉ đành ngập ngừng nói ra vài lý do. Gã đã gấp rút đến độ ngập ngừng ấp úng, không giỏi viện cớ nên thật sự rất khó
khăn...
"Bắt taxi sẽ... Sẽ tốn tiền đó. Tôi ở đây rồi... Đi với
tôi không tốn tiền đâu. Lỡ như gặp phải loại tài xế không đứng đắn,
người ta thét giá trên trời thì sao? Bao nhiêu công sức làm việc của cô
liền thành công cốc. Kiếm được việc cũng không dễ mà..."
"Trước nay tôi bắt taxi đều may mắn không gặp được loại người như anh nói."
"Nhưng mà... Lỡ... Lỡ như... Thì sao?"
Cuộc trò chuyện ngu ngốc rơi vào trầm mặc, Thẩm Nguy nhìn gã, mặc dù không
hiểu vì sao gã làm như vậy nhưng trong lòng vẫn âm thầm cảm kích ý tốt
của gã. Gặp được một người tình nguyện giúp mình không phải rất vui sao? Tuy kẻ đó có hơi kì lạ một chút. Thẩm Nguy lạnh lùng xa cách với người
khác, mà cũng không phải dạng không biết điều, thẳng tay vứt bỏ tâm ý
của người ta sang một bên, huống chi gã đàn ông đứng trước mặt lại là
người vừa đãi cô ăn một bữa vào tối hôm qua. Vì vậy sau một hồi ồn ào
náo nhiệt trong khuôn viên bệnh viện thu hút không ít ánh mắt của những
bệnh nhân đi tập thể dục ở xung quanh, cô cuối cùng cũng đồng ý đi cùng
gã ta đến chỗ làm.
"Rốt cục anh còn thuận đường bao nhiêu lần nữa đây? Tôn thiếu cũng thật là rảnh rỗi..."
"Ha ha..."
Trên đường đi, biết cô thích không gian yên tĩnh im lặng để tập trung ánh
mắt quan sát cảnh vật bên ngoài cửa sổ, Tôn Cảnh Ân hay lải nhải lại
không nói câu nào chuyên tâm lái xe, chốc chốc phát hiện đoạn đường phía trước có thứ gì thú vị sẽ quay sang nói với cô một tiếng, lâu lâu trông thấy một cửa hàng hoa ven đường trưng bày một loạt các loại hoa đẹp đến mê hồn sẽ không quên nhỏ giọng nhắc nhở cô. Gã nói đúng những thứ cô
thích, rất chú ý mà để tâm những cái nhỏ nhặt kia, cho nên Thẩm Nguy
cũng không thấy khó chịu vì có người xen vào đương lúc cô đang ngơ ngẩn
ngẩn ngơ.
Cứ thế bọn họ đi một lúc đã tới nơi. Xe dừng chân trước cổng một khách sạn to lớn xa hoa, Tôn Cảnh Ân bước xuống xe, cũng nhanh chân chạy tới mở cửa cho cô... Bọn họ tạm biệt nhau ở đây, gã không
khỏi lưu luyến mà đưa mắt nhìn vào bên trong, lúc nãy chỉ cầu mong đoạn
đường dài hơn một chút, thời gian trò chuyện cùng cô lại lâu hơn một
chút nữa, vậy mà không ngờ chỉ thoáng chốc thôi đã tới nơi, hiện thực
kéo tâm trạng đang vui tươi hớn hở của Tôn Cảnh Ân xuống vũng bùn thất
vọng vô bờ bến... Gã không biết làm sao, đứng đó bơ phờ một hồi rồi chỉ
đành rời đi, tìm chỗ chơi bời cùng đám hồ bằng cẩu hữu để gi.ết thời
gian một ngày dài đằng đẵng.
oOo
"Mày còn nhớ Kim Nhã Oanh ở làng du lịch lần đó bọn mình đi không?"
"Là cô gái mang nước ép việt quất lên cho mày, bị mày giữ lại chào hỏi một
hồi lâu hay người ở quầy lễ tân mà mày nói hợp gu... Hầy, ai cũng được,
nói chung tao không có hứng thú."
Tôn Cảnh Ân hớp một ngụm rượu
vang, tự hỏi lại tự mình trả lời, mấy câu hỏi như gã có nhớ người này,
gã có ấn tượng với người kia không, Tôn Cảnh Ân căn bản đều không thấy
thú vị hay tò mò gì cả. Cái gã quan tâm chỉ là bao giờ quán bar phía đối diện mới mở cửa mà thôi. Không phải vì gã mong ngóng được chơi bời một
đêm cho thoả thích, mà Tôn Cảnh Ân đang trông chờ màn đêm buông xuống
thành phố này, giây phút mọi người được tan ca, khi đó gã có thể đợi
được người mình đang đợi rồi.
Cái quán bar đó là dấu hiệu chính xác nhất.
Bởi vì nó chỉ mở cửa vào đúng giờ tan ca, đúng giờ cao điểm buổi chiều, khi người người bắt đầu trở về nhà sau cả ngày làm việc mỏi mệt vất vả,
chuẩn bị tham gia những cuộc vui mới.
"Kim Nhã Oanh ngồi bên cạnh mày đó!!! Cô ấy xin địa chỉ liên lạc của mày, bảo là vừa gặp đã mến mộ
mày, chỉ muốn được trò chuyện với mày nhiều hơn một chút thôi. Hay là... Tao cho cô ấy số điện thoại của mày nha?"
"Vậy là... Khi muốn được trò chuyện với người kia nhiều hơn một chút thì đó gọi là... Có tình cảm với người kia sao?"