"Người phụ nữ dám cả gan làm khinh thường thiếu gia nhà họ Úc chúng ta
thì nên nhận trừng trị thích đáng, cậu thấy có đúng không, cậu chủ?"
Từng câu châm chọc cứa vào tâm trí Úc Nam Doanh đẩy hắn rơi vào trầm mặc một hồi lâu, đợi đến khi hoàn toàn trấn tĩnh lại, đầu dây bên kia đã im
bặt, quản gia Lý cúp máy, loa điện thoại cũng chỉ còn truyền tới tiếng
tút thật dài.
Đèn đường hắt vào cửa kính xe, in lên khuôn mặt
không chút huyết sắc của hắn, ánh mắt nhìn chằm chằm túi thuốc cứ thế
dại ra giống như không còn tiêu cự nữa. Một khắc ấy, Úc Nam Doanh ngoại
trừ mơ mơ hồ hồ đợi chờ thời gian yên lặng trôi, cái gì hắn cũng không
làm cả. Không rõ thời gian đã qua bao lâu, không rõ đêm dài đằng đẵng
này tới lúc nào mới kết thúc... Chỉ biết khi lái xe về được đến nhà,
kiệt sức nằm xuống ghế sofa đối diện với màn đêm dày đặc bủa vây lấy tâm can lẫn thể xác hắn, đồng hồ đã điểm một giờ sáng rồi.
Úc Nam
Doanh bây giờ mới lờ mờ nhận ra chỉ vì một cuộc điện thoại hết sức vô
nghĩa, một vài câu nói khiêu khích từ phía người phụ nữ đáng lẽ không có tư cách gì để ảnh hưởng tới tâm trạng của hắn này... Hắn lại bần thần
đến tận nửa đêm.
Bà ta nói gì?
Bà ta nói cuộc giao dịch
của Tống Tuyên Nhung và Thẩm Nguy đã kết thúc, đến lúc Úc gia của bọn
họ, hay nói đúng hơn là Úc gia trong lòng bàn tay người phụ nữ mang danh phận phu nhân cao quý nhà họ Úc kia phải thu lại những gì vốn thuộc về
bọn họ... Mà nguyên nhân do đâu, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể suy
nghĩ được.
Nếu không phải bởi vì hôn nhân của hai người đã kết
thúc kể từ khi chữ ký của Thẩm Nguy nằm trên tờ đơn ly hôn, từ khi Thẩm
Nguy gọi điện cho hắn, nói với hắn cô chấp nhận buông tay hắn rồi... Thì có thể là gì đây?
Úc Nam Doanh chôn mặt vào lòng bàn tay, hắn
không biết đằng sau cuộc sống hôn nhân nhạt nhẽo vô vị của họ còn có
loại giao dịch bí mật này. Ban đầu hắn vốn tưởng Thẩm Nguy là người bên
phía Tống Tuyên Nhung, cô nghe những lời mật ngọt từ cửa miệng bà ta,
mục đích cô đến với hắn chỉ đơn thuần là ham muốn thứ vật chất và thân
phận thiếu phu nhân rẻ tiền, mong cầu loại phù phiếm xa hoa đó có thể
phần nào vớt vát chút danh dự khi tập đoàn Thẩm thị đã đi tới bước đường táng gia bại sản...
Đáng tiếc, bên cạnh nhau hơn bốn năm dài
đằng đẵng dưới danh nghĩa hôn nhân không tình yêu, mỗi ngày hắn đối diện với cảm giác đã kết hôn cùng loại phụ nữ hắn căm ghét nhất trên đời,
mỗi đêm cô một mình chống chọi với đơn độc và chơi vơi... Sau khi hoàn
toàn chấm dứt quan hệ, mang tình cảm nhạt nhoà của họ đi chôn sâu dưới
tầng tầng lớp lớp đất sỏi khô cứng cằn cỗi... Úc Nam Doanh mới bất chợt
phát giác hoá ra sự thật căn bản không phải như thế, hoá ra Thẩm Nguy
vẫn cần một số tiền lớn đến mức không thể tưởng tượng nổi, nhưng mục
đích cô đến bên cạnh hắn là vì tính mạng của anh trai...
Có người đem ánh sáng chữa lành trái tim tới cho Thẩm Nguy vào khoảnh khắc cô
tuyệt vọng nhất trên đời, có người dùng nó làm con dao kề vào cổ, nói
với cô ngoại trừ con đường này ra thì cô không còn bất kì lựa chọn nào
cả, có người bức cô trở thành kẻ chen vào cuộc đời tĩnh lặng của người
đàn ông cô từng yêu, khiến người nọ không còn hạnh phúc, cũng không thể
hạnh phúc được nữa... Người đó không phải Tống Tuyên Nhung thì có thể là ai?
Hoá ra ngay từ đầu Tống Tuyên Nhung đã muốn dùng cái dằm trong tim Úc Nam Doanh để khơi dậy nỗi hận che mờ tâm trí hắn...
Hoá ra, bọn họ chỉ là một màn kịch mua vui trước mặt bà ta mà thôi...
Úc Nam Doanh áp tay lên lồng ngực mình, cố gắng ra sao cũng không nhịn
được xúc cảm bức bối đến tột cùng đang thiêu đốt tâm trí, cuối cùng hắn
siết chặt lòng bàn tay lại thành quyền, ngón tay ghim vào da thịt cứ thế đấm mạnh lên mặt bàn, đấm đến mức rỉ ra máu tươi.
Cứ thế... Đợi
cho tới khi màn hình điện thoại sáng lên, bên trên hiển thị một dòng tin nhắn quen thuộc thì Úc Nam Doanh mới dần dần bình tĩnh trở lại, hắn
vươn bàn tay run rẩy ra cầm lấy nó, tin nhắn chẳng màng đến, không suy
nghĩ nhiều liền ấn gọi cho số máy kia...
"Tin nhắn của tôi, cậu cũng không thèm đọc. Sao thế? Đêm rồi còn không mau ngủ đi?"
"Tôi... Không ngủ được."
"Hiện giờ tôi đang dự hội thảo ở Ba Lan, không có thời gian nói chuyện phiếm
với cậu đâu... Nếu không có việc gấp tôi cúp máy đây."
"Là... Bệnh cũ. Tôi không có cách nào áp chế được... Tôi..."
"Sao lại thành ra nông nỗi đó???"
Hắn ấp úng không trả lời được câu hỏi của cô. Người phụ nữ ở đầu dây bên
kia như không tin vào những gì mình nghe được, cô lặng im một hồi mới
bất chợt nhớ ra điều gì đó quan trọng, cẩn thận dặn dò hắn, lời nói ra
cũng đã gấp đến mức lúng túng.
"Đừng để kết quả trị liệu của tôi
với cậu thành công cốc, bình tĩnh lại một chút. Phải bình tĩnh lại. Có
nhớ túi thuốc ở nhà cậu không? Vẫn còn chứ? Được rồi... Hôm trước tôi
nhìn thấy một vỉ thuốc an thần gây ngủ liều cao... Là vỉ thuốc đã bị
uống sắp hết ấy. Sau khi bình tĩnh lại cậu uống một viên đi, chỉ một
viên thôi. Ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ ổn."