Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 997: Kết quả


trướctiếp

Vốn cho rằng khổ luyện ba đến năm năm thì có thể trở thành cao thủ tuyệt thế, sau đó báo thù rửa hận, còn khiến cho nữ thần ngày xưa nhìn với con mắt khác.

Kết quả...

“Cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi, Trạch Vũ đại ca, tôi thật sự không muốn chết.”

Lúc này Tần Hạo Nhiên có thể nói là hận Tư Đồ Tiếu thấu xương.

Nếu như lúc trước không phải tên chó này vẽ bánh nướng tròn như vậy, hắn ta chắc chăn lựa chọn mang theo lượng lớn của cải chạy trốn ra nước ngoài.

Mặc dù không thể so với cuộc sống đại thiếu gia nhà giàu Hoàng Thành, nhưng ít ra không sống mơ màng và không lo áo cơm.

Cũng không đến nỗi lưu lạc tới tình trạng hôm nay.

“Muốn sống à?” Lý Trạch Vũ cười ẩn ý.

Tân Hạo Nhiên mạnh mẽ gật đầu như gà con mổ thóc: “Muốn sống, tôi không muốn chết, tôi còn mấy ngàn vạn tài sản, chỉ cần anh không giết tôi, tôi có thể tặng hết cho anh.”

“Mấy ngàn vạn? Cho ăn mày à?” Lý Trạch Vũ hừ một tiếng, không muốn tốn thời gian cho tên vai phụ đáng chết này, hãn đạp gãy cổ phối phương trong một cước.

'Tần Hạo Nhiên đáng thương đến chết cũng chưa từng nhằm mắt.

Ánh mắt Cung Nghê Thường cách đó không xa nhìn về phía Lý Trạch Vũ đầy phức tạp.



Cô ấy thấy Lý Trạch Vũ có đôi khi cười đùa tí tửng, dáng vẻ rất dễ thân cận, nhưng có đôi khi lại lạnh lẽo giống như cỗ máy giết chóc, khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Tên này... rốt cuộc là người thế nào?

“Nghĩ gì thế? Đi thôi.” Lý Trạch Vũ thúc giục.

“Được, đến đây.” Cung Nghê Thường lấy lại tinh thần, nhanh chóng đuổi theo.

Hai người truy đuổi trên đường thê, hai tiếng, lúc trời sắp tối đen, sau vài khúc quanh co họ đã đến một hồ nước tự nhiên.

Nước hồ rất trong veo, xung quanh là một biển hoa đủ mọi sắc màu.

Nắng ló sông đây, hồng hoa vượt lửa. Xuân về sóng nước, biếc sắc xanh bày.

Cảnh sắc nơi này không hề thua Giang Nam! Cung Nghê Thường chạy tới trước hồ nước rửa mặt, say mê ngắm nhìn.

Lý Trạch Vũ nhìn quanh, đường kẻ bị đứt ở đây, nói cách khác Mạc Trung Đường và Tiêu Cửu Minh cách nơi này không xa.

“Này!” Bỗng nhiên Cung Nghê Thương gọi một tiếng. Lý Trạch Vũ quay đầu nhìn lại: “Sao vậy?”

“Có thể giúp tôi chụp tấm hình không?” Cung Nghê Thường lấy điện thoại mình ra, vẻ mặt chờ mong hỏi.

Lý Đại đương gia không phải người hẹp hòi, sảng khoái chụp giúp đối phương năm tấm.

“Tới chụp chung không?” Cung Nghê Thường đề nghị. Lý Trạch Vũ không nóng không lạnh hỏi: “Làm gì? Muốn lôi kéo làm quen à?”



Nói thẳng, hắn thật sự không có thiện cảm gì với người phụ nữ này, cho dù dáng vẻ đối phương chim sa cá lặn, khuynh quốc khuynh thành.

“Anh đừng chống đối vậy được không?” Cung Nghê Thường trợn mắt.

Từ nhỏ đã không ít người theo đuổi cô ta, hiếm khi chủ động với một người đàn ông nhưng hình như bị ghét bỏ rồi, không khỏi đả kích lòng tự trọng của cô ấy.

“Tách tách tách...

Chụp liên tiếp ba tấm xong.

Cung Nghê Thường cầm điện thoại không ngừng lật xem, xem xong khóe miệng không khỏi nhếch lên một đường cong.

Xoạch. Lý Trạch Vũ vừa lấy thuốc lá vừa nhóm lửa. “Cậu Lý.” Giọng nói quen thuộc truyền đến.

Cách đó không xa, hai bóng người bay tới, chính là hai người Mạc Trung Đường và Tiêu Cửu Minh.

“Thằng nhóc cậu tới lúc nào?” Mạc Trung Đường hỏi một cách bất ngờ.

Lý Trạch Vũ nhún vai: “Vừa tới không lâu, sao các ông lại tới đây?”

“Nơi này là núi Phượng Hoàng.” Mạc Trung Đường nhàn nhạt đáp lại.

Núi Phượng Hoàng?

trướctiếp