Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!

Chương 991: Sau đó


trướctiếp

Là Cung Nghê Thường...

Vì không tìm được Lý Trạch Vũ nên cô gái này cố ý lấy cắp Cốt Cầm của Gutian và tiết lộ tin tức bản thân đã tiến vào Quy Khư.

Sau đó cô ấy bắt đầu ôm cây đợi thỏ, thong thả đợi Lý Trạch Vũ ở lối vào Quy Khư.

Kết quả chứng tỏ cô ấy thật sự rất thông minh!

“Xin lỗi Lý thiếu hiệp.” Cũng Nghê Thường vừa mở miệng đã nói xin lỗi.

Lý Trạch Vũ vốn dĩ định mắng cô ấy là “đồ sói mắt trắng vong ơn bạc nghĩa”, nhưng người ta đã mở miệng xin lỗi rồi nên hắn cũng ngại miệng không mắng nữa.

“Lý thiếu hiệp, xin anh hãy cứu cha tôi!” Cung Nghê Thường khóc lóc cầu xin.

Lý Trạch Vũ khoát tay và nói: “Cô đừng có mà được nước lấn tới, tôi không tính toán chuyện cha con hai người lấy oán báo ơn đã là tốt lắm rồi, cô còn

muốn ông đây cứu Cung Vô Địch ư? Đúng là nằm mơi”

“Xin anh đấy Lý thiếu e, chỉ cần anh cứu cha tôi khỏi tay Gutian, tiểu nữ nguyện làm trâu làm ngựa cho anh!”

“Trước đây tôi cũng đã nói rồi đấy thôi, người muốn làm trâu làm ngựa cho tôi nhiều vô kể, không phải cô muốn là được đâu!”

“Lý thiếu hiệt

“Không cần nói nữa!”

Thái độ của Lý đại đương gia rất cứng rắn hoàn toàn không cho Cung Nghê Thường chút cơ hội nào.



Không bao lâu chưởng môn của các môn phái lớn đã đến đông đủ, cộng thêm đội tiên phong của quân Hổ Khiếu đã tạo ra một đội ngũ khoảng hai nghìn người.

Cánh cửa đá nằm giữa hai cây tuyết tùng bị trường đại học che khuất, Tống Thành Công sai hai tên đệ tử bước tới quét sạch, ông ta tỏ vẻ Tuyết Sơn của bọn họ hằng năm đều bị tuyết đọng nên khá giỏi trong việc làm sạch chúng.

“Bịch!”

Tống Thành Công cố gắng hết sức nhưng không thể làm cánh cửa đá xê dịch dù chỉ một chút.

“Tránh ral”

Hồ Nhất Phong hét lớn một tiếng rồi sử dụng tuyệt chiêu Thất Thương quyền của phái Không Động.

“Rầm rầm!”

Bảy tám cú đấm liên tiếp được tung ra nhưng cánh cửa đá vẫn nằm im khiến Hồ Nhất Phong hơi ngượng nghịu.

'Tống Thành Công đứng bên cạnh chế giễu: “Hồ Huỳnh, không làm được thì đừng cậy mạnh nữa!”

“Ai nói tôi không làm được, tôi nhất định sẽ làm được, nhất định... 123! Mẹ nó, ông đây không được rồi!”

Hồ Nhất Phong hùng hổ tránh sang một bên.

“A di đà phật!”

Trụ trì Thiền Lâm tự định tiến lên thử.

“Tránh ra đi!” Lý Trạch Vũ không muốn lãng phí thời gian nên bước tới đá một cái.



“Ämt” Cánh cửa đá cứng như sắt thép lập tức đổ sập! “Tiến lên!” Nói xong, hắn dẫn đầu đi vào đường hầm.

Cũng Nghê Thường theo sát phía sau, cô ấy bám dính hệt như keo dán chó, gỡ không ra.

Quân tiên phong vác vũ khí đi sau lưng Cung Nghê Thường.

“Đi”

“Mọi người mau đuổi theo...”

Chưởng môn của các môn phái lần lượt dẫn đệ tử của mình đuổi theo.

Lý Trạch Vũ đi phía trước, tốc độ của hắn khá nhanh nên không bao lâu đã nhìn thấy ánh sáng ở cửa ra.

“Ai đó?” “Quái vật lại xuất hiện, mọi người chuẩn bị chiến đấu!”

Đệ tử Chấp Pháp đường đứng ở cửa ra cho rằng lại có người của tộc Bất Tử lén xâm nhập, thế nên tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng tư thế đón địch.

“Hồng lão, chẳng phải đám quái vật đó sợ ánh nắng mặt trời sao? Bây giờ là ban ngày mài!” Một tên đệ tử trẻ nhắc nhở lão giả.

Lão giả đảo mắt: “Đúng rồi, bây giờ là ban ngày, sao đám quái vật đó dám xuất hiện chứ?”

“Vèo!”

Đám người của Chấp Pháp đường còn chưa suy nghĩ xong, Lý Trạch Vũ đã bước ra khỏi đường hầm.

“Cậu là ai?”

trướctiếp