Cánh cửa ở trước mặt nàng thình lình bị dùng sức đóng lại
cùng cái mũi của nàng gặp thoáng qua, thiếu chút nữa đem cái mũi cao
thẳng của nàng cho đi chỉnh dung.
Cánh tay chợt bị người dùng lực đạo nho nhỏ lôi kéo, nàng chậm rãi quay đầu, chống lại ánh mắt nóng
bỏng của chủ nhà: "Cô mua giùm tôi một cái quần lót chữ "T" có được hay
không, tôi một cái cũng chưa bán được nữa! Rõ ràng tôi đã bán giá rất
tiện nghi rồi, vì sao không ai muốn mua hết trơn vậy, nếu không có đơn
hàng tôi thật sự sẽ không còn tiền ăn cơm đâu!".
"...... Được rồi." Tôn An Na tưởng, dù sao cũng chỉ có mấy đồng tiền, mua liền mua đi.
Kết quả chủ nhà lại cứng rắn muốn nàng chụp hình gửi feedback cho mớ đồ của bả, "Sao phải phiền toái như vậy, chỉ có mấy đồng tiền, hiện tại tôi
đưa cho cô không phải đủ rồi sao!"
"Cô không hiểu, tôi muốn được
khen ngợi, khen ngợi và khen ngợi cơ, An Na thân mến, cầu cô cho tôi một cái khen ngợi được không! Tôi tặng cô thêm cái quần da beo nga!"
Trong làn nước chảy xuống có chứa những mảnh tóc nhỏ vụn, thật giống như
những mảnh nhỏ từ trên thân thể nàng theo từng mảng bong tróc ra vậy,
nhưng nàng không biết sau khi bong ra rồi sẽ lộ ra miệng vết thương dữ
tợn hay là da thịt mới tinh.
Hà Hi đem từ đầu đến chân của mình
chà rửa một lần, tẩy bỏ đi một tầng da, tựa như một sinh mệnh mới, mang
theo phần đau đớn này từ bồn tắm đi ra.
Lau khô bọt nước trên
người, tay nàng đặt ở trên quần áo của mình một lát, như là đang đấu
tranh tư tưởng, sau mới hạ thủ bắt lấy mặc vào.
Phòng khách, Tôn
An Na vùi đầu trong một đống quần lót chữ "T" mỏng manh tùy thời có thể
bị gió thổi đi, chính là đang hưng trí bừng bừng lựa mấy cái nàng cảm
thấy không tệ.
Nàng lấy ra hơn phân nửa, ở bên cạnh xếp thành núi nhỏ, Hà Hi tưởng chính nàng ấy muốn mặc, thật sâu bị rung động đến.
"Hi, cô tắm xong rồi hả, đã đói bụng chưa, có muốn ăn cơm hay không?" Tôn An Na ngẩng đầu, hỏi xong lại cúi đầu.
"Không cần, tôi còn chưa đói bụng, hiện tại tôi hy vọng có một chỗ để ngủ một giấc."
"À." Tôn An Na vươn tay chỉ hướng bên trái, "Cô có thể ngủ trên giường của tôi."
Chờ nói xong, Tôn An Na giống như nhớ tới cái gì, bùm bùm đứng lên, vọt vào phòng của mình đem cửa khóa lại.
"Cô ấy......" Hà Hi kinh ngạc đến không nói nên lời.
Chủ nhà tủm tỉm cười nói: "Chuyện nhỏ ấy mà, cổ chính là có chút bí mật
không nghĩ bị cô nhìn đến mà thôi. Lại nói cô tính ở trong này bao lâu?
Cô tính ngủ giường Tôn An Na hay tính thuê một phòng khác? Nơi này của
tôi còn có một phòng ngủ trống, mới trang hoàng xong, giường lớn king
size, tủ quần áo cũng lớn siêu cấp luôn, một tháng tiền thuê là 1000,
nếu cô thích liền lập tức giao tiền cọc!" Bất tri bất giác cất cao giọng nói tiết lộ nàng ta đang rất mong chờ.
"Ngượng ngùng, phải để
cho cô thất vọng rồi, cổ sẽ ở phòng tôi, cùng ngủ chung với tôi." Tôn An Na thay Hà Hi trả lời, nàng kéo tay Hà Hi hướng về phía phòng mình đi.
Hà Hi thấp giọng nói: "Tôi nghĩ......".
Đóng cửa lại, Tôn An Na nói: "Phòng kia có điềm xấu."
"Nói như thế nào?"
"Tôi có một người bạn, cô ấy lúc trước cũng ở đó, rồi có một ngày, cổ luẩn
quẩn trong lòng tự sát...... Sau đó, tôi lại có một người bạn khác cũng
đi vào ở, cũng luẩn quẩn trong lòng theo, kết quả biết được cổ bị bệnh
kén ăn. Cho nên tôi đưa ra kết luận, phòng kia có điềm xấu."
Rõ
ràng là khá gượng ép nhưng hiện tại Hà Hi cũng không có chủ ý gì, thời
điểm ra cửa, trên người nàng không hề mang theo thứ gì, trừ bỏ nghe Tôn
An Na an bài cũng không có con đường thứ hai để đi.
"Cô có thể
ngủ trên giường của tôi." Giường Tôn An Na dư sức chứa thêm một người
nằm ngủ, một cái giường thật lớn chiếm cứ diện tích hơn nửa căn phòng.
Chăn gối trên giường toàn bộ đều được đổi qua rồi, còn lại được sửa sang thêm nữa trông rất chỉnh tề sạch sẽ, nhìn không ra một miếng nếp uốn.
Tuyệt đối không phải bộ dáng của giường bình thường hay nằm.
"Cám ơn cô đã giúp tôi."
Thời điểm nghèo túng nhất để cho nàng gặp được Tôn An Na người này, là vận khí của nàng.
"Ai biểu tôi làm đảng viên chi." Tôn An Na nói xong, nhìn biểu tình trên mặt Hà Hi, nói: "Cô không tin tôi là đảng viên à?"
"Cô nói thiệt?" Hà Hi kinh ngạc hỏi lại, cùng ở chung với Tôn An Na tới
nay, lúc nào Tôn An Na cũng đều có thể cho nàng kinh hỉ, từng phương
diện khiến nàng nhận ra rằng, hiểu biết của nàng về Tôn An Na đã ít lại
càng ít hơn.
Nguyên tưởng rằng chỉ là gặp nhau vài lần ngắn ngủi
rồi lướt qua ngay, ai ngờ 'cơ duyên xảo hợp', Tôn An Na thế nhưng đã trở thành người duy nhất mà hiện tại nàng có thể tin tưởng được.
...
Tôn An Na nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng đứng ở cửa, mặt mày đang mỉm cười,
nhìn kỹ sẽ thấy đôi mắt nàng đã mất đi tiêu điểm, hồn không biết đang
bay tới đâu.
Lại nhìn kỹ hơn, tươi cười trên mặt nàng trộn lẫn
thỏa mãn cùng vui sướng, nếu người nào quen thuộc nàng sẽ biết loại tươi cười này chỉ xuất hiện trong hai loại tình huống, một là Tôn An Na
ngoài ý muốn được một số tiền rất lớn, hai là khi nàng mua được một món
hàng hiệu mà mình rất muốn.
Bàn tay chủ nhà ở trước mặt nàng lung lay một phút đồng hồ, nếu là lúc bình thường, Tôn An Na đã sớm trừng
mắt lại đây, nhưng hiện tại nàng ta lại như đứa ngốc, vẫn đứng không
nhúc nhích.
"Tôn An Na, cô không bình thường nha." Chủ nhà quyết đoán chốt ý, hơn nữa còn đem kết luận này báo cho Tôn An Na biết.
Tôn An Na chẳng những không tức giận, ngược lại còn thêm phát ra vui vẻ, "Thật sự rất cao hứng nga."
"Cô lại không phát tài, cao hứng cái rắm a." Nàng ta khẳng định là đầu óc
có vấn đề, chủ nhà còn dỗi chuyện tiền thuê nhà trả không đủ, hung hăng
nhéo cánh tay Tôn An Na một cái.
Tôn An Na giống như hoàn toàn không có cảm giác đau, tươi cười đầy mặt hỏi lại: "Cô có đói bụng không tôi làm mì cho cô ăn nha?"
"Mì?"
Thấy qua ngu ngốc não tàn chưa?
"Đúng vậy ~ tôi làm mì cho cô ăn nha ~" Tôn An Na nhẹ phiêu phiêu từ trước
mặt nàng thoảng qua, nhìn kỹ còn có thể nhìn đến chân nàng ta căn bản
đang giẫm trên không trung.
Phòng bếp truyền đến tiếng ca đứt
quãng của Tôn An Na, nàng ta hết hát nhạc pop tới hát dân ca, hát tiếng
Trung xong rảnh rỗi lại nhét thêm vài câu 'oh baby baby'. (Ed: tưởng hát nhạc Britney Spears không:v)
Chỉ chốc lát sau, một bát mì lớn nóng hổi được bưng đến trước mặt chủ nhà,
chủ nhà nhìn với ánh mắt đăm đăm, bát mì kia bự ngang ngửa một cái chậu
rửa mặt, mình chỉ cần cúi đầu xuống là có thể rửa mặt được luôn.
=))))))))
"Cô trúng gió gì vậy hả? Không phải cô chỉ mang 'Nữ'
bằng hữu về ngủ một giấc thôi sao, cô liền như bị trúng tà vậy." Thoạt
nhìn cũng khá ngon miệng, chủ nhà nhịn không được mỹ thực dụ hoặc, cầm
lấy đũa, gắp một cọng cho vào miệng. Sợi mì mười phần mềm dẻo, nấu lửa
vừa đúng, càng đừng nói nước canh kia cũng dạng mỹ vị mười phần, toàn bộ hỏa lực của nàng đã 'bùm bùm' khai hỏa, bắt đầu hưởng dụng.
"Hiện tại tâm tình của tôi, thực phức tạp, một lời khó nói hết."
"Nói...... Tiếng...... Người...... 'Rột rột' "[ nói tiếng người đê ].
"Tôi nói còn không phải tiếng người sao! Cô không có thần tượng à? Cô chưa
bao giờ làm qua chuyện đem thần tượng mang về nhà, rồi để cho nàng ấy
ngủ trên giường của mình làm mộng đẹp thì sao hiểu được?"
"Thần
tượng của tôi là Ngô Ngạn Tổ, tôi cũng có nghĩ qua nha, còn không phải
suy nghĩ bình thường, tôi còn biết được cái loại mộng này gọi là xuân –
mộng nữa kìa!"
Chủ nhà thiếu chút nữa bị một sợi mì làm cho sặc
chết. Nàng lau đi nước mũi cùng nước mắt trên mặt do ho mà chảy ra, nói: "Cô thật sự có vấn đề."
Nàng lấy ngón tay khoa chân múa tay
trước mặt Tôn An Na, nói: "Thu hồi nụ cười dâm-đãng đó của cô lại, tôi
xem không nổi nữa, tôi về phòng mình ăn mì. Nhân tiện một câu, mì ăn
ngon lắm".
.......................
...........
"Người đẹp à, bồ gần nhất thế nào? Bồ mua cái bao 215 hào thiệt á! Hâm mộ ghê, tui vẫn luôn muốn mua nhưng mà không có tiền nga, giống như người có
tiền như bồ vậy a! Cục cưng à, gần đây tui đang làm nhân viên bán hàng
đồ tình thú nè, bồ mua cái gì hong? Bồ đoán xem! Mấy loại này kia kia nọ đó, bồ hiểu được, hiện tại tui vẫn không có đơn hàng, bồ muốn mua hay
không a! Tui đang đẩy mạnh tiêu thụ đây, bình thường bồ đi ra ngoài mua
cũng nhiều ngượng ngùng a, nhưng lại lo lắng tiết lộ thông tin cá nhân,
hỏi tui mua nè, sẽ không sao đâu, chúng ta là chị em tốt thì sợ cái gì,
bồ còn đang ở pijama party sao! Tui mang qua được không! Đến lúc đó lại
phiền toái bồ tiếp, bồ chơi vui vẻ nga......".
Ba.
Đặt điện thoại lên bàn, Tôn An Na lấy bút ra ghi nhớ lại đơn hàng thứ năm hôm nay của nàng lên vở.
"Mình quả nhiên là có thiên phú buôn bán mừ." Tôn An Na khép lại vở cười ha
ha. Từ khi nàng cùng chủ nhà nói chuyện trích phần trăm hoa hồng, tháng
này nói không chừng nàng có thể tiết kiệm được mấy ngàn đồng.
"Cô tỉnh?" Lúc này mới nhìn thấy Hà Hi đang đứng ở bên bàn, nàng bèn cùng nàng ấy chào hỏi.
"Ừ." Hà Hi ngượng ngùng nói ra nàng là bị Tôn An Na đánh thức.
Ánh mắt nàng dần dần chuyển qua trên mặt Tôn An Na,"Cô bề bộn nhiều việc lắm sao?"
"Vội vàng kiếm tiền." Tôn An Na kích động nói.
"Có thể kiếm rất nhiều sao?"
"Những thứ còn không có bán đi thì không biết bao nhiêu. Một tháng 2, 3 ngàn hẳn là có."
Hà Hi rất khó đối với con số này có phản ứng, 2, 3 ngàn ư, 2, 3 ngàn có
thể mua cái gì. Nàng cũng không phải giàu có đến mức có thể không xem
giá liền mua, chính là trong điều kiện cho phép, nàng sẽ chỉ chọn những
thứ mình thích, sẽ không bởi vì giá cả mà lùi bước, 'cửu nhi cửu chi',
nàng nghĩ đến những thương phẩm, nếu chỉ cần mình muốn chắc chắn sẽ có
thể tới tay.
"À." Hà Hi nhẹ giọng nói.
Buổi tối, đèn trong phòng khách toàn bộ được mở ra, cho dù không có người xem TV, TV vẫn
được mở, có thanh âm tràn ngập như thế thì phòng mới có vẻ náo nhiệt.
Tôn An Na thêm chút tâm tư, nấu đồ ăn so với bình thường cũng nhiều hơn mấy món. Đồ ăn lượng mỗi món đều giống nhau được đem lên bàn, chủ nhà bưng
một cái bát thật lớn lại đây, mỗi món đồ ăn đều sẽ gắp đi một chút, lại
cầm bát trở về phòng mình.