Từ lúc Hà Hi tiến vào buồng vệ sinh đến bây giờ đã qua một giờ, còn chưa trở ra, trong phòng vệ sinh không có âm thanh nào truyền ra ngoài, im
lặng đến bất thường.
Tôn An Na sợ nghe thấy tiếng nàng khóc, cho
nên bật âm lượng TV ở mức lớn nhất, nàng không biết người ở bên trong
thế nào, đợi đến phiền lòng buồn bực, từ tủ lạnh lấy ra một hũ kem ra
ăn.
Nàng lặng lẽ mở ra cửa buồng vệ sinh một cái khe hở.
Hà Hi khóc đã đủ, mở ra vòi nước rửa mặt, vốn ánh mắt đang đau đớn một khi bị vào nước giống như là đang rắt hạt tiêu lên vậy.
Lúc này bỗng có người đem khăn mặt nhét vào trong tay nàng, nàng nói câu cám ơn, lau khô mặt mày.
Tóc của nàng cũng là một vấn đề.
Mái tóc hỗn độn kia làm cho nàng nhớ tới tình huống lúc đó. Lúc đó bỗng
nhiên chuông cửa nhà nàng không ngừng vang lên, nàng từ bên cạnh cửa sổ
nhìn xuống liền thấy một, hai người đang ở bên ngoài, đeo máy ảnh, thậm
chí khiêng cả máy quay phim, bọn họ giống như thợ săn đang chờ đợi con
mồi chui đầu vô lưới, không đạt mục đích quyết không dừng tay.
Nàng xem đến hệ thống bảo an ở trong phòng đang lóe lên, mở lên liền nghe
thấy bảo an của tiểu khu nhắc nhở là ở cửa tiểu khu có vài đoàn người tự xưng là phóng viên muốn tiến vào, nhưng đều bị ngăn lại.
Bọn họ là tới tìm nàng!
Không ai nói cho nàng biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, những người đó
như thế nào từ trong bụi bậm phát hiện ra nàng, nếu sớm đã không còn ai
nhớ tới nàng thì cớ sao nàng vẫn còn có gì hấp dẫn bọn họ đây?
Nhưng nàng biết được một điều, nếu có động tĩnh gì đó khiến bọn họ tìm tới đây, thì khẳng định không phải là tin tức tốt gì.
Chuyện tới nước này rồi, nàng cũng chẳng kịp nghĩ ngợi, nàng cầm lấy kéo ở
trong tay, xuống tay với mái tóc của mình, cắt tóc rất vội vàng, nàng
thậm chí còn không có thời gian thu dọn, không kịp tu bổ chỉnh tề lại
tóc của mình, nàng vội vàng thay vào bộ quần áo này, hai tay trống trơn
từ cửa sau đi ra, lại theo đại lộ đi xuống, vậy mà trên đường vẫn còn có người đuổi theo hướng bên này. Cửa tiểu khu lúc này tràn ngập khói
thuốc súng, có người ý đồ xâm nhập, bảo an phụ trách đuổi ra......
Nàng từ cửa nhỏ đi ra, từ trước mặt vài phóng viên đi ngang qua, bọn họ chỉ
lo duỗi dài cổ hướng vào trong xem, sẽ không chú ý một người bình thường cùng bọn họ gặp thoáng qua.
Nàng từ tiểu khu đi ra rồi bỗng thấy thật mờ mịt, cứ đi tới không mục đích cũng không có phương hướng, bất
tri bất giác đã đi thật lâu, sau đó phát hiện ra mình đang đứng ở một
nơi hoàn toàn xa lạ, đột nhiên cảm thấy, thế giới này to lớn làm sao,
lại không có chỗ nào thật sự để cho nàng dung thân.
Nàng ngăn lại xe taxi cùng mình gặp thoáng qua, báo địa chỉ, khi lấy lại tinh thần thì nàng đã đứng trước cửa nhà của Tôn An Na.
Như nàng sở liệu, ở nơi này sẽ không tìm thấy những tay phóng viên muốn hút cạn máu nàng, tưởng gặm nhắm xương cốt của nàng, sẽ không có ai biết
chuyện hoặc chế nhạo hoặc là dùng ánh mắt phỏng đoán nhìn nàng......
Nàng có thể ở trong này thành thật mà khóc, khóc đủ rồi lại rửa cái mặt, không có người đối đãi với nàng như quái vật.
Tôn An Na đưa cho Hà Hi một ly nước ấm.
"Cám ơn." Hà Hi cần không nước nóng làm ấm thân mình, mà là phần quan tâm vừa đúng lúc kia.
"Cô có khỏe không?"
Tôn An Na đang quan sát nàng. Hà Hi biết giờ phút này mình là bộ dáng gì,
nhưng hiện tại có chật vật cũng không tính là cái gì, một khi bộ phim
của nàng ra mắt, đến lúc đó...... lúc ba người có tiếng rồi, lời đồn đãi sẽ có thể bức chết người.
Tương lai thật sự là việc nàng không nên chạm đến.
"Cũng còn ổn đi, với tôi mà nói cũng không tính là gì, đến bây giờ tôi còn
không có ý niệm tự sát trong đầu, cho nên cô cứ yên tâm đi." Có lẽ nhờ
vừa rồi khóc rống một hồi nên hiện tại tâm tình cũng rộng mở trong sáng
không ít.
"Cô nói như vậy tôi càng lo lắng hơn thì có. Vài năm
trước tôi có một người bạn tốt, cô ấy nói với tôi ngày mai sẽ bắt đầu
học nấu cơm để nấu cho tôi ăn, nhưng vào ban đêm tôi liền phát hiện cổ ở trong bồn tắm cắt cổ tay tự sát."
Tay Hà Hi run lên, "Bạn cô đã chết, vì sao nhìn cô cũng không giống như đang khổ sở vậy?"
"Cổ không có chết thành công a, chính là chỗ cổ tay sẽ có một vết sẹo. Bất
quá, sau khi cô ấy chết qua một lần về sau đã suy nghĩ cởi mở hơn, từ
bệnh viện đi ra xong cô ấy liền quay đầu đi tìm bác sĩ chỉnh dung, đem
mặt mình chỉnh thành cô."
"Cô đang muốn nói gì thế?"
"À, tôi cũng quên vừa rồi tôi đang định nói cái gì, tóm lại, tôi cảm thấy đây là một câu chuyện xưa dùng để trải lòng."
"Cô sẽ để ý tôi đi tự sát sao?" Hà Hi nói giỡn hỏi.
Nàng có lẽ không sợ chết như mình tưởng, nàng chỉ cảm thấy trước mắt khó
khăn còn không đến nỗi đi tìm cái chết, chính là người ở trước mắt này,
giờ phút này còn có thể để cho nàng nói đùa được.
"Cần tôi hỗ trợ sao?" Tôn An Na cầm lấy cổ tay Hà Hi, lạnh như băng, không lâu trước đó nàng ấy còn ôm hũ kem không buông, hiện tại bàn tay này lại đặt ở trên
mu bàn tay của nàng, phần lạnh lẽo kia giống như một khối băng đột nhiên dán trên da thịt nàng, làm cho thần kinh toàn thân nàng đều sinh động
lên, làn da buộc chặt, mạch máu dưới da thịt rất nhanh lưu động......
"Cô định giúp tôi như thế nào?"
"Tôi nghe nói có một loại kiểu chết kêu là cao...... triều......". (Ed: ai cũng biết cao triều là gì đúng hem=))))
"Cô chính là tưởng gạt tôi lên giường với cô phải không?"
Tôn An Na thu hồi tay, mỉm cười nói: "Bị cô phát hiện."
Hà Hi nhịn không được cười rộ lên.
Nàng hẳn là nên thường xuyên cười hơn, thời điểm cười lên, cả người đều thực xinh đẹp. Không phải có người đã từng nói rằng, nữ nhân yêu cười, vận
khí sẽ không quá kém. Tôn An Na tưởng.
Cúi đầu, nàng lại thấy mái tóc hỗn độn của Hà Hi. Cảm giác được Tôn An Na đang nhìn tóc mình, Hà
Hi cũng bất giác đem bàn tay sờ lên, nguyên lai thói quen là đáng sợ như vậy, một bộ phận trên thân thể 'vô thanh vô tức' rời đi, không đau,
nhưng lại làm cả người không được thoải mái.
"Ở chỗ tôi có kéo, tôi giúp cô sửa lại ở phía sau đi." Tôn An Na xung phong nhận việc nói.
"Được." Hà Hi không chút do dự đem phía sau lưng để lại cho nàng.
Nhìn tấm lưng gầy yếu của nữ nhân này, kéo trong tay Tôn An Na chợt nặng nề
vô cùng, nàng vừa rồi là quá nhiệt huyết đi, có kéo thì thế nào, nàng
chẳng lẽ không biết nói bản thân chưa từng cắt tóc sao?
Nghĩ đến
Hà Hi có lẽ cũng biết nàng không có bản sự này, lại vẫn vô điều kiện tin tưởng nàng, điều này làm cho nàng lần nữa cảm thấy áp lực.
"Tóc
này của cô dưỡng không tệ." Tôn An Na lung tung nhấc lên tóc ngắn của
nàng, thủy chung vẫn không hạ thủ được, tìm đề tài phân tán lực chú ý.
"Tôi thực dụng tâm chiếu cố bản thân mình."
"Nghe nói sau khi cô lập gia đình cơ hồ không hề lộ mặt ra ngoài, là hắn không cho cô xuất đầu lộ diện sao?"
Tấm lưng kia rõ ràng cứng ngắc.
Tôn An Na hoài nghi chính mình vừa chọc đến nỗi đau của Hà Hi.
Hà Hi nhẹ nói: "Kết hôn khi đó tôi đã nói quyết tuyệt như vậy, ai cũng đều biết tôi sẽ không hề xuất đầu lộ diện, tôi đây còn hiện ra trước mặt
người khác làm cái gì?"
"Cô cam tâm sao?"
"Không cam lòng
thì phải làm thế nào đây? Đoạn thời gian ban đầu, cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, nhưng thật ra để tôi bớt lo, đó là những ngày thanh
tịnh mà trước kia tôi vẫn luôn ngóng trông, vì phải thật vất vả mới có
được. Sau lại, mỗi ngày trở nên gian nan hơn, mỗi ngày thức dậy không
biết muốn làm cái gì, không biết làm sao. Lại đi tiếp qua một đoạn thời
gian, tôi cũng dần thích ứng với cuộc sống tĩnh lặng này."
"Ừm.
Tôi thật sự cắt xuống đó nha, tôi nhắc nhở cô trước rồi nha, tôi chỉ
từng cắt lông cho con chó nhà tôi thôi đó. Ngày hôm sau đừng tự ti muốn
sống muốn chết, núp ở dưới cái bàn không chịu đi ra đi nghen."
Hà Hi cười rộ lên, "Cô nói thật khoa trương."
"Tôi một chút cũng chưa lừa cô. Là sự thật." Trong lúc đối thoại qua lại,
Tôn An Na đã muốn buông xuống gánh nặng trong lòng, lớn mật không kiêng
nể gì đối với mái tóc của Hà Hi tiến hành sáng tạo lần thứ hai, linh cảm tựa như mang thai vậy đó, có một số người trăm phương nghìn kế đoán
được nhưng không chiếm được, lại có một số người, tùy tiện một chút liền có thể toát ra ngoài. Tôn An Na càng phát ra tận hứng, tóc bị kéo cắt
gọn, nhẹ phiêu phiêu rơi xuống.
Tôn An Na cong eo chuyên chú cân
nhắc chiều dài tóc chỗ lỗ tai trái phải, răng rắc, cuối cùng một ít tóc
rơi xuống đất, cục khí nghẹn kia của nàng rốt cục cũng có thể thở ra.
Tôn An Na ở các góc độ từ trước sau xem lại tác phẩm của mình phi thường
vừa lòng, kiểu tóc ngắn xinh đẹp này vừa đúng lúc xông ra ngũ quan của
Hà Hi, cư nhiên hiện ra một mặt trung tính mà nàng ấy chưa từng bộc
lộ...... Vô nghĩa, người đã có gương mặt đẹp thì cho dù có khoác lên
mình một cái giẻ lau thì vẫn là mỹ nhân thôi. Tôn An Na không thể không
thừa nhận tác phẩm này có thể thành công không ở tay nghề của nàng mà
chính là bản thân Hà Hi.
"OK, tuyệt đối bao cô vừa lòng!" Tôn An
Na từ túi quần rút ra một cái gương, chiếu cho Hà Hi xem, Hà Hi đảo mắt
qua một cái, nói: "Cám ơn."
"Không hài lòng?" Tôn An Na hai tay chống nạnh, hùng hổ chất vấn.
"Hài lòng."
"Ngoan. Cô đi gội đầu tắm rửa đi, mớ tóc này lưu cho người cơ khổ là tôi đây
tới thu thập." Tôn An Na giúp nàng tiến vào phòng tắm, Hà Hi lòng bàn
chân căn bản còn chưa tiếp đất, đã bị đẩy mạnh vào phòng tắm, Tôn An Na
còn ở trước mặt của nàng đem cửa thủy tinh trong phòng tắm đóng sập lại.
Bên ngoài là Tôn An Na đứt quãng tiếng ca: "Cúc hoa tàn đầy đất thương......".
Hà Hi cúi đầu thở dài, đối với người bên ngoài nói: "Tôi tới thực vội vàng, không mang theo quần áo."
"Quần áo của tôi cho cô mặc." Tôn An Na đầu tham tiến vào phòng tắm.
Hà Hi nói: "Ý của tôi là...... Bên trong."
"Cái gì bên trong?"
"Ngu ngốc, đương nhiên là quần lót a." Rõ ràng không phải tiếng nói của hai
người bọn họ, là người thứ ba từ sau lưng Tôn An Na toát ra đến một câu. (Ed: bà nội chủ nhà này lại tới nữa =))))))
"Cô biết rồi chứ?"
Làm nữ nhân Tôn An Na sẽ không biết ý của Hà Hi sao? Nàng chính là...... Chính là muốn nghe Hà Hi tự mình nói ra mà thôi.
Chủ nhà biến mất vài giây sau đó ôm một đống đồ màu sắc rực rỡ trở về, nàng ta đem một cặp đồ vật không biết là cái gì nhét vào lòng Tôn An Na, Tôn An Na ôm đầy cõi lòng. Cảm giác kia, sức nặng kia, trừ bỏ quần lót chữ
"T" thì có thể là cái gì. Chủ nhà nhiệt tình ở trước mặt hai người triển lãm ra thương phẩm của mình, "Chỗ đặc biệt của quần lót chữ "T" này là
nằm ở chỗ nó làm bằng tơ tằm nga, bộ dáng của cô xem ra rất có tiền, cô
khẳng định biết thương hiệu này, Weiduoliya's Secrite! Đây là hàng nhập
nước ngoài đó nhen, tôi thật vất vả mới lấy về được đó. Chất lượng không cần tôi nói, cô sờ sờ sẽ biết, thời điểm cô mặc trên người, cô sẽ cảm
giác chính mình được ôn nhu che chở......".
(Ed: Vãi nồi. Từ Victoria's Secret nhái thành Weiduoliya's Secrite:v)
Thấy hai người đều trầm mặc không nói, chủ nhà lại lấy ra một cái khác, là quần lót chữ "T" màu sắc thuần trắng gắn nơ con bướm.
"Cái quần này có một chỗ đặc biệt, cái nơ con bướm nhỏ xinh này có thể tháo
ra nga, hơn nữa tính chất mỏng nhẹ, chỉ cần mở ra nút thắt, quần lót sẽ
chậm rãi chảy xuống dưới, cô hiểu rồi đó......".
"Tôi không hiểu!"
"Tôi bán 10 đồng một cái cho cô! Cô mua 5 cái tôi tặng cho cô thêm cái nữa!" Chủ nhà lớn tiếng nói.
"Tôi không cần!" Tôn An Na dùng tiếng hét lấn át tiếng nói của nàng ta.
"Cô không cần là chuyện của cô, không biết chừng cổ lại cần đây!"
"Cổ cũng không cần!" Tôn An Na thay Hà Hi trả lời.
"Làm sao cô biết, cô là gì của cô ấy, cô làm sao biết cổ sẽ không mặc quần lót chữ "T"!"
"Tôi......" Tôi từng cởi quần của người ta chẳng lẽ tôi không biết! =)))))))
Tôn An Na đột nhiên nhớ tới một việc, nàng đem hai cái quần lót chữ "T"
đang nằm ở trong lòng toàn bộ trả về, sau đó chạy về phòng mình, lần
trước Hà Hi lưu lại cái quần lót kia vẫn còn đang phơi nắng ở ban công
nhà nàng, nó đang ở dưới ánh mặt trời, nhảy múa tung bay theo gió
trời......
Đủ rồi, lại nhìn tiếp sẽ trở thành biến thái. Tôn An
Na bắt tay đem quần lót Hà Hi lưu lại tháo xuống, cầm trở lại đưa cho Hà Hi.
"Đây là của tôi mà." Hà Hi còn nhận ra đồ mình.
"Ừa." Tôn An Na nghĩ cái này hẳn là không thành vấn đề gì đi!
"Cô...... là cô giặt hả?"
"Là tôi giặt chứ ai, cô yên tâm đi, quần lót của tôi đều là giặt tay." Tôn An Na cười nói.
________________
Editor: Rốt cuộc cũng đã hết bít lỗ tai do sổ mũi~