Giang Kiều nhìn gương mặt tươi cười vô hại của Lương Thừa An, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng đã nói đến mức này rồi, Lương Thừa An lại cố ý chở cậu về, nếu từ chối
nữa thì có vẻ không hợp tình lắm. Cậu lấy điện thoại di động ra quét tài khoản WeChat của Lương Thừa An, đợi sau khi đối phương đã kết nối xong, thì nói: "Được rồi đó."
"Ừ, nghỉ ngơi sớm một chút."
Người đã đưa về, WeChat cũng đã thêm, Lương Thừa An cũng không được voi đòi
tiên, nhìn Giang Kiều đi vào tiểu khu rồi mới de xe rời đi.
Trên
đường về, Từ Ninh gọi điện cho anh, nói bọn họ đã hẹn sáng mai đi tập
bóng, để chuẩn bị cho trận đấu giao hữu với câu lạc bộ bóng rổ của Đại
học T vào buổi chiều.
Lương Thừa An suy nghĩ một lát: "Sớm hơn một chút đi, tám giờ rưỡi."
"Được nha, anh có thời gian rảnh là tốt nhất." Từ Ninh đương nhiên không có ý kiến, "Vậy em sẽ phát thông báo trong nhóm."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Thừa An tăng tốc độ xe, lúc này đã hết tắc đường.
Về đến nhà, anh gửi cho Giang Kiều một tin nhắn WeChat báo rằng mình đã
đến nhà, cũng không để ý Giang Kiều không có trả lời, chuyển sang nhấn
vào vòng bạn bè của Giang Kiều.
Hình nền trong vòng bạn bè của
Giang Kiều là con thiên nga nhỏ trong hình đại diện của cậu, nội dung
trong vòng bạn bè chỉ có một bức ảnh được đăng vào tháng trước.
Lương Thừa An mở bức ảnh ra xem, là tấm hình một bàn chân mèo màu vàng, bên
cạnh còn có một ngón tay trắng nõn thon gầy, trông có vẻ như muốn chọc
vào cái chân mèo kia.
Không có dòng trạng thái đi kèm bài đăng này, cảnh phía sau trông giống một con đường nào đó trong trường.
Giang Kiều chỉ hiện vòng bạn bè trong nửa năm, ngoài bức ảnh này ra, không có cái gì khác.
Xét từ ấn tượng của Lương Thừa An qua mấy lần tiếp xúc gần đây với Giang
Kiều, cậu đúng là không giống người có tính cách nói nhiều, muốn tìm
hiểu đặc điểm tính cách của cậu từ vòng bạn bè là không có khả năng.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì.
Lương Thừa An thoát khỏi vòng bạn bè của Giang Kiều, đến khi anh tắm xong
bước ra, thì nhận được một chữ "Được" ngắn gọn súc tích từ Giang Kiều.
Là để trả lời cho tin nhắn "Đến nhà" của anh.
Lúc này đã là mười hai giờ, Lương Thừa An nghĩ đến thời gian lên lớp ngày
mai của Giang Kiều, không xác định được cậu đã ngủ hay chưa, đành phải
từ bỏ ý định gửi tin nhắn.
Giang Kiều đang mơ màng nằm trên ghế
bập bênh thì bị tin nhắn rung lên đánh thức, cậu mở màn hình lên, nhìn
thấy tin nhắn của Tập Thiến.
Chuyến bay từ Kinh thị đến Bình Thành mất một tiếng rưỡi, Tập Thiến báo với cậu là bà đã xuống máy bay.
Giang Kiều trả lời "Dạ", lúc này mới đứng dậy đi về phòng ngủ.
***
"Phòng thủ, phòng thủ!!"
"Bên này! Chuyền bóng nhanh lên!"
"Tuýt --"
Khi tiếng còi vang lên, mọi người trên sân dồn dập dừng lại, huấn luyện
viên ở khu vực nghỉ ngơi vẫy tay, ra hiệu cho bọn họ đi tới.
Sau
khi tất cả đều tập trung lại, huấn luyện viên lần lượt phân tích từng
lĩnh vực cần chú ý trên sân, sau đó hỏi Lương Thừa An ở bên cạnh: "Thừa
An, cậu có ý tưởng gì không?"
Lương Thừa An đại khái nói ra vài điều, mọi người thảo luận một lát, đều cảm thấy có thể thực hiện được.
Huấn luyện viên không có ý kiến khác, bèn nói: "Vậy thì cứ phân công như
vậy. Tôi lại đi xác nhận trận đấu buổi chiều một lần nữa, các em tự do
sắp xếp, mệt thì về nghỉ ngơi, dưỡng sức cho trận đấu buổi chiều."
Sau khi huấn luyện viên đi rồi, Từ Ninh vừa vận động mắt cá chân, vừa nói:
"Dù sao lát nữa tất cả chúng ta đều không có lớp, hay là chúng ta tập
tiếp?"
"Tôi OK nha!"
"Không thành vấn đề!"
"Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng làm gì!"
Mọi người sôi nổi lên tiếng đồng ý, Lương Thừa An nói: "Các cậu tập đi, lát nữa tôi còn có lớp."
Anh vừa dứt lời, mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, Từ Ninh hỏi: "Thừa ca, anh phải đi hả? Em nhớ anh không có lớp mà."
Để thuận tiện cho mọi người tập trung luyện tập, lịch học của mọi người
trong đội bóng rổ đã được dán ở phòng nghỉ của nhà thi đấu, Từ Ninh đã
đặc biệt kiểm tra thấy hôm nay Lương Thừa An không có lớp, cho nên tối
hôm qua mới gọi điện trước hẹn anh đi tập bóng.
Chu Văn Ngang học cùng lớp với Lương Thừa An tưởng mình nhớ nhầm lịch học, bèn nhắc nhở:
"Lớp chúng ta không có tiết mà, Thừa ca, có phải cậu nhớ sai không?"
"Có lớp khác." Lương Thừa An tháo băng cổ tay ra, đi về phía phòng nghỉ, "Chiều gặp lại."
Mọi người cho rằng anh đã đăng ký lớp tự chọn khác, nên cũng không giữ anh nữa, bàn bạc thêm vài câu thì bắt đầu tập luyện.
***
Bên kia, Giang Kiều buổi sáng đã học xong lớp chuyên môn, còn hai tiết tiếng Anh nữa.
Hai lớp đều ở cùng một tòa nhà, cậu không muốn chen chúc với những người
khác ở cầu thang, đợi cho mọi người trong phòng học đi gần hết mới đi
xuống.
Hôm nay là hai khoa học chung một lớp, các sinh viên trong lớp tụ tập thành từng nhóm tán gẫu, cậu tìm một chỗ riêng biệt ngồi
xuống.
Ngồi phía sau cậu là Chu Nghiên Nghiên, đối phương thấy
cậu chủ động chào hỏi, liền đưa sô cô la trong tay cho cậu: "Giang Kiều, cậu ăn không? Đây là sản phẩm đặc chế, có lượng calo thấp."
Giang Kiều nhớ đến chuyện lúc trước Chu Nghiên Nghiên lên tiếng thay cậu ở phòng tập múa.
Bất kể cậu có để ý đến lời nhận xét của người khác hay không, Chu Nghiên
Nghiên giúp cậu biện hộ cũng là cólòng tốt. Thực ra cậu đã chuẩn bị một
món quà cảm ơn, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để tặng
cho đối phương, hơn nữa chuyện này nếu chủ động nêu ra, ít nhiều cũng có cảm giác giống như mình đang cố tình nghe lén người khác.
Nhìn thấy Chu Nghiên Nghiên vẻ mặt đầy mong đợi đang nhìn mình, Giang Kiều đưa tay lấy hai viên: "Cám ơn."
Chu Nghiên Nghiên chỉ là muốn thử vận may, không ngờ cậu thật sự nhận lấy, hai mắt lập tức sáng lên: "Đừng khách sáo nha."
Sau khi Giang Kiều quay người lên, cô lập tức gửi tin nhắn cho nhóm chị em gái của mình.
[Cháo thịt và trứng bắc thảo: A a a a, tớ đưa sô cô la cho Giang Kiều! Cậu ấy đã nhận lấy!]
[Thà chết không gầy: Thật hả? Thật hả?! Đã xảy ra chuyện gì?]
[Cháo thịt và trứng bắc thảo: Cậu ấy ngồi trước mặt tớ, tớ hỏi cậu ấy ăn không, cậu ấy đã lấy hai viên đó!]
[Thịt chó nướng:...... Chỉ vậy?]
[Thà chết không gầy: Tớ đang mong chờ cái gì, cậu có thể có tiền đồ gì.....]
Chu Nghiên Nghiên mới không thèm quan tâm bọn họ nói gì, dù sao Giang Kiều
chính là đã nhận sô cô la của cô. Cô nghĩ thầm có lẽ mình cũng có thể to gan hơn một chút, chủ động ngồi vào chỗ bên cạnh Giang Kiều.
Chu Nghiên Nghiên không có ý nghĩ lệch lạc gì với Giang Kiều, mà là có tâm
lý "fan" nhiều hơn. Cô bắt đầu ngưỡng mộ Giang Kiều từ hồi học trung
học.
Cô từng tham gia cuộc thi múa ba lê cúp Hoa Anh Đào giống
Giang Kiều, nhưng cô không vào được vòng chung kết, Giang Kiều cũng
không biết cô, nhưng điều này không ngăn cản cô trở thành "fan" của
Giang Kiều. Năm ngoái vào ngày khai giảng gặp được Giang Kiều, cô đã bị
sốc rất lâu, suy cho cùng Giang Kiều còn nhỏ hơn cô hai tuổi cơ mà, sau
này cô mới biết Giang Kiều là được tuyển thẳng.
Cùng lớp được một năm, rất nhiều lần cô muốn thân thiết hơn với Giang Kiều, nhưng tính
cách Giang Kiều quá cô độc, cậu ấy mang lại cho mọi người cảm giác ranh
giới rất mạnh mẽ, nếu hấp tấp tiếp cận cậu ấy cứ có cảm giác sẽ bị ghét
bỏ.
Nếu bị nam thần của mình ghét bỏ, thì quá thảm rồi. Chỉ nghĩ
đến khả năng này, Chu Nghiên Nghiên đã cảm thấy cuộc sống thật u ám, sau nhiều phen cân nhắc đành chọn cách từ từ tiếp cận, nhưng không ngờ rằng con đường này gian nan hiểm trở, là bạn cùng lớp một năm rồi, cô thế mà vẫn chưa có tài khoản WeChat của nam thần.
Nhìn sau ót Giang
Kiều, Chu Nghiên Nghiên quyết định chọn ngày không bằng đúng ngày, miễn
là mình đủ mặt dày, thì nhất định là có thể kết bạn được với Giang Kiều.
Sau khi ra quyết định, cô đưa tay chạm vào vai Giang Kiều, thấp giọng hỏi: "Giang Kiều, tôi có thể ngồi cạnh cậu được không?"
Trước đây Hứa Thiên Ngữ cũng từng hỏi một câu tương tự, Giang Kiều có thể
nghe ra, ý tứ của cô hoàn toàn khác với những gì Hứa Thiên Ngữ biểu hiện lúc trước.
Chu Nghiên Nghiên là biểu đạt thiện ý, còn Hứa Thiên Ngữ...... Giang Kiều không muốn nghĩ sâu hơn.
"Tất nhiên." Cậu gật đầu.
Chu Nghiên Nghiên trong lòng nở hoa, ôm sách vở đi vòng ra phía trước, vừa
ngồi xuống, trong phòng học đột nhiên trở nên ồn ào, âm thanh càng lúc
càng lớn.
"Lương sư huynh?!"
"Ôi trời ơi! Thật sự là anh ấy!"
"Tại sao anh ấy đến đây?!"
Chu Nghiên Nghiên không hiểu chuyện gì ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy
người đang đi vào phòng học thì lập tức sững sờ, cùng sững sờ giống cô
còn có Giang Kiều.
Người vừa tới không phải là thầy giáo, mà là Lương Thừa An.
Giang Kiều nhìn Lương Thừa An đi đến bục giảng, không hiểu làm thế nào người
cậu vừa gặp tối hôm qua lại có thể xuất hiện trong lớp học của bọn họ.
Phản ứng đầu tiên của cậu là Lương Thừa An không phải trợ giảng của bọn họ,
hơn nữa chuyên môn của anh ấy cũng khác xa bọn họ; Phản ứng thứ hai là ô của Lương Thừa An vẫn còn ở nhà, nếu biết trước sẽ gặp nhau, thì cậu đã mang ô theo rồi.
Những người khác cảm thấy ngạc nhiên vui mừng
đồng thời tò mò trước sự xuất hiện của Lương Thừa An, nhưng Lương Thừa
An rất nhanh đã đưa ra câu trả lời: "Thầy Dương cảm thấy trong người
không khỏe, lớp học của các bạn hôm nay sẽ do tôi phụ trách."
"Wow!"
Âm thanh trong phòng học càng lúc càng lớn, Lương Thừa An chống hai tay
lên mép bục giảng bài, ánh mắt nhẹ nhàng quét một vòng trong phòng học,
rồi tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, tôi là Lương Thừa An của khoa
Tài chính, rất vui vì hôm nay học cùng mọi người, do năng lực chuyên môn có hạn, trọng điểm hôm nay chủ yếu sẽ là xem phim tài liệu."
Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu xám nhạt, tay áo hơi kéo lên, để lộ cánh tay rắn chắc.
Giang Kiều luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta vừa rồi hơi dừng lại về phía
mình, nhưng khoảnh khắc đó quá ngắn, cậu không chắc chắn lắm.
Chu Nghiên Nghiên lén lút dùng điện thoại di động chụp ảnh Lương Thừa An, rồi gửi cho Từ Ninh.
Sau khi Lương Thừa An rời đi, đám người Từ Ninh cũng không luyện tập quá
mức, dù sao đi nữa buổi chiều còn phải thi đấu với Đại học T.
Từ Ninh trở về phòng nghỉ, cầm điện thoại lên thì nhận được tin nhắn WeChat của Chu Nghiên Nghiên.
[Cháo thịt và trứng bắc thảo: Nhanh xem nè! Anh họ của anh đến đây làm thêm kìa! Anh ấy đến để dạy bọn em môn tiếng Anh!!]
[Cháo thịt và trứng bắc thảo: Chuyện gì đang xảy ra vậy, anh ấy không phải
thuộc khoa Tài chính hả? Tại sao còn dạy lớp chuyên môn chứ?]
Nhìn Lương Thừa An đứng trên bục giảng bài trong bức ảnh, Từ Ninh đầy mặt
ngơ ngác, không thể tin nổi phóng to bức ảnh lên, rồi đưa bức ảnh cho
Chu Văn Ngang đang thay quần áo ở bên cạnh xem: "Người anh em, anh xem
người này có giống Thừa ca không?"
Chu Văn Ngang ném chiếc áo
đồng phục bóng rổ vừa cởi ra vào tủ, quay đầu nhìn một cái: "Là Thừa ca
đó, thế nào, ngay cả cậu cũng không nhận ra anh họ của mình nữa hả?"
"Không phải....." Từ Ninh thoát ra khỏi bức ảnh, đưa tin nhắn của Chu Nghiên Nghiên cho hắn xem: "Anh coi nè."
Chu Văn Ngang: "Ê, hình đại diện này sao nhìn quen quen nha."
"Của học viện múa......"
"Cái đệt." Chu Văn Ngang không thể tưởng tượng nổi nhìn cậu ta, giậm chân
đấm ngực nói, "Thằng nhóc mày thêm bạn tốt lúc nào vậy? Tại sao anh
không biết! Tại sao không có ai thêm WeChat với anh?"
"Ái chà,
chính là lần trước đi ăn tối, không phải cô ấy đã nói giúp cho Giang
Kiều sao? Em cảm thấy cô ấy khá là nghĩa khí..... Khoan đã!" Từ Ninh
nhận ra chủ đề đã lạc hướng, "Em là kêu anh xem lịch sử tin nhắn, không
phải xem ảnh đại diện! Anh xem Thừa ca đang ở đâu kìa!"
"À à......"
Chu Văn Ngang xem xong lịch sử tin nhắn, cũng đầy mặt ngơ ngác: "Chuyện gì vậy?"
"Em cũng không biết nữa!!"
Hai người nhìn bức ảnh của Lương Thừa An, đều cảm thấy mờ mịt.
Hay lắm, đây chính là 'Còn có lớp' trong miệng của Thừa ca đó ha?
- ------------------
Lương Thừa An: Chỉ dựa vào những cuộc gặp gỡ tình cờ sao mà được?
***
Những người khác là ca sĩ đa năng, Thừa ca là trợ giảng đa ngành.