Nhã Hinh lấp đầy bụng nhỏ, lại được các nữ hầu đưa đi tắm rửa, sau đó có người đến giúp cô trang điểm.
“Tiểu thư, đây là chiếc váy cậu chủ đã chọn cho cô ạ.”
Nhã Hinh nhìn thoáng qua trong gương, cả người không khỏi sa sầm bất lực.
Nếu ở Giản gia, ông Giản thiên về phong cách công chúa, để người khác
thương yêu vì vẻ mềm mại từ đầu thì khi qua Tôn gia hoàn toàn trái
ngược.
Chiếc váy Cảnh Bân chọn cho Nhã Hinh mang một màu đen
tuyền ôm trọn cơ thể, tà váy xòe chấm đất trông yểu điệu thùy mị. Tuy
nhiên điểm nhấn lớn chính là phần lưng hở toàn bộ, chỉ có hai sợi dây
mỏng bắt chéo làm tôn lên dáng lưng trần mịn màng của cô.
Nhã
Hinh mang gương mặt sắc nét, chỉ cần cởi bỏ dáng vẻ nhút nhát thì liền
trở thành nàng tiểu thư cao quý. Chiếc váy vừa ướm lên người càng tô
điểm thêm cho điều đó.
Cảnh Bân bất ngờ đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn
thấy Nhã Hinh trong bộ váy mình chọn thì ánh mắt anh ánh lên sự đắc ý.
Quả thật mắt thẩm mỹ của anh không kém gì cô.
“Có muốn chọn thêm trang sức không?”
Cảnh Bân đi tới gần nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định xem xét từng cử
chỉ của nữ hầu giúp Nhã Hinh chỉnh sửa chiếc váy. Dù như vậy, khí chất
lạnh lẽo từ anh càng được tấm lưng trần cảm nhận rõ. Cô khẽ run lên,
nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Được sao?”
“Người đi với tôi được phép tỏa sáng.”
Nhã Hinh nhìn bản thân trong người, xoay lưng lại thì liền nói ra ý kiến của mình:
“Nếu có được vòng cổ sau lưng thì sẽ hợp với bộ đồ này.”
“Cái này đúng chứ?”
Cảnh Bân nhướng mày, lúc này mới từ sau lưng lấy ra hộp đen lớn. Ở bên trong chính là chiếc vòng cổ được chính tay một cựu nhà thiết kế lão làng làm ra. Bà ta cũng là thần tượng của cô và cũng là người truyền cho cô rất
nhiều cảm hứng. Chỉ có điều các kỉ vật và bộ sưu tập của bà luôn nhanh
chóng bị người khác mua đứt.
Sợi dây chuyền được thiết kế như một chiếc lông vũ quấn quanh cổ, nhẹ nhàng và thanh thoát. Ở sau lưng, hàng dây móc đi từ thấp đến cao ở hai bên tới giữa lưng vừa đem lại cảm giác hoài cổ lại có gì đó trang trọng và tôn lên thêm phần đặc sắc cho tấm
lưng trần.
“Không tồi!”
Cảnh Bân tiến tới, cẩn thận đeo
vòng cổ giúp Nhã Hinh. Sự mát lạnh của chiếc vòng chạm vào da thịt khiến cô run rẩy nhưng thứ làm cô chú tâm nhất chính là da thịt tiếp xúc trực tiếp đến lòng bàn tay của anh. Hơi thở của anh sát gần bên, vừa thủ thỉ vừa khen ngợi.
“Cảm… Cảm ơn anh…”
Nhã Hinh hơi né tránh, nhẹ nhàng gượng cười.
“Chúng ta đi được chưa?”
Cô dè dặt hỏi, không dám quá nhìn sâu vào ánh mắt ghim chặt trên người cô vì thế cô mới cố tình hỏi tới chuyện chính.
Cảnh Bân nhếch miệng, sau đó bước phía trước, để cho Nhã Hinh khó nhọc xách
váy chạy theo sau. Người đàn ông này mỗi khi bất mãn đều không cho cô
sắc mặt tốt. May mắn các nữ hầu đã kịp thời giúp cô đi xuống dưới lầu.
“Chậm chạp quá.”
Cảnh Bân đã ngồi hẳn vào trong xe chờ đợi. Nhã Hinh vừa đút đầu vào thì đã
nghe tiếng anh cằn nhằn. Nếu không phải cô sợ anh thì có lẽ cô đã đáp
trả, tuy nhiên người trước mặt là người chưa từng nhẹ nhàng với cả phụ
nữ và đàn ông. Anh sẽ không trực tiếp động vào phụ nữ nhưng nếu họ đi
quá giới hạn thì đồng nghĩa họ không tự xem mình là người đáng được đối
xử khác biệt nữa.
“Xin… Xin lỗi…”
Nhã Hinh mấp máy trả
lời, không muốn khiến Cảnh Bân thêm phần khó chịu. Cô biết hiện tại bởi
vì bản thân là người duy nhất có thể khiến anh không cảm thấy chán ghét
khi ở bên nên mới được nhận đối xử đặc biệt. Nhưng không đồng nghĩa lúc
trước việc anh yêu cô không đáng sợ. Nó ám ảnh cô đến cuối đời.
Nhã Hinh tập trung nhìn ra ngoài cửa kính ngắm từng khung cảnh vụt qua
trước mắt có chút nuối tiếc mà không để ý rằng Cảnh Bân đang âm thầm
đánh giá cô. Ban nãy đột nhiên anh không muốn đưa cô đi dự tiệc một chút nào, chỉ cần nghĩ đến việc người khác dán mắt lên người cô thì anh đã
ngửi thấy mùi máu tanh. Dù vậy, việc lần này không thể quay đầu.
Thời điểm xe dừng lại trước khu nhà hàng sang trọng, Nhã Hinh ý thức được
rằng những người khác đang né tránh và không hề dám cản lối. Các bảo vệ
nhanh chóng bước tới và đứng bao vây xung quanh chiếc xe.
“Chuẩn bị tinh thần xong rồi chứ? Nay đưa em đi vui chơi một chút.”