Khi xe ngựa dừng lại trước cửa nhà Phượng Chỉ U, tất cả mọi người đều
trở nên ngây dại, có người thậm chí dụi dụi mắt mình, đây rốt cuộc là
chuyện gì đang diễn ra!
Phượng Chỉ U từ trên xe ngựa xuống, khóe miệng khẽ nhếch: "Hôm nay đa tạ mấy vị đại ca."
Hộ vệ mang đao mỉm cười: "Cô nương không cần để ý, đây đều là việc chúng ta nên làm, nếu đã đến rồi, vậy cáo từ."
Phượng Chỉ U gật gật đầu.
Tất cả những chuyện này tới quá đột ngột, căn bản không cho thôn dân cơ hội nghĩ ngợi.
"Thật sự là Phượng Chỉ U! Trong tay còn đang cầm nhiều lụa tốt như vậy!"
"Nhìn thấy vòng ngọc trong tay nàng ta không, đẹp quá!"
Ngô Lệ Lệ ghen tị nghiến răng, nghe thấy mọi người khen ngợi, lại liếc mắt
nhìn Phượng Chỉ U, trước khi đi còn cố ý lớn tiếng nói: "Tiện nhân, lại
quyến rũ Trương lão gia đây mà!"
Một vị phụ nhân tức giận chỉ vào Ngô Lệ Lệ đang rời đi nói: "Cả ngày chỉ biết bịa đặt, Trương lão gia đã sớm qua đời rồi."
Vương thị đắc ý cười: "Ài ù, xe ngựa của Trương gia này là đến nhà chúng ta,
ngẫm lại trong thôn này trừ nhà ta ra, còn có thể có nhà ai nữa!"
Hàn Vạn Hương xem náo nhiệt cũng không quan tâm, khóe miệng nhếch cao lên
châm chọc: "Có vài người không nên tự dát vàng lên mặt mình, lúc trước
phân gia đã náo loạn như vậy, bây giờ đám người Chỉ U phát đạt, lại đi
nịnh bợ người ta, sớm biết như vậy thì nên đối xử tốt với người ta đi."
"Đúng vậy, mấy năm nay bà đối xử với đám người Chỉ U như thế nào, mọi người đều thấy cả đó!"
Cũng không biết tại sao, tất cả mọi người lại bắt đầu công kích Vương thị.
Vương thị tức giận phản bác không được, đành phải mặt mày xám xịt bỏ đi.
...
Phượng Chỉ U về đến nhà, kể lại chuyện hôm nay với Túc Tử Thần và Phượng Chỉ Hạo.
Phượng Chỉ Hạo nghe đến say sưa, nhưng sắc mặt Túc Tử Thần lại càng ngày càng
không tốt, đặc biệt là khi nói về chuyện của nam tử áo đỏ.
Phượng Chỉ U cũng mơ hồ đoán được cái gì, vậy nên nàng không nói tiếp nữa, đếm bạc trên tay mình, đã tích góp được mười bảy lượng lẻ bốn trăm văn,
nàng tin tưởng những ngày kiếm được nhiều tiền thời gian còn ở phía sau
nữa~
Ngày hôm sau, nàng cho những thành phần làm mỹ phẩm vào
trong nồi, để Túc Tử Thần nhóm lửa đun nóng, bốn cái nồi lớn dùng rất
tiện, nhưng cũng bận rộn suốt cả mười ngày.
Mười ngày sau, Phượng Chỉ U mang theo đống đồ trang điểm đúng hẹn xuất hiện ở trấn Tập An, sợ mình quá bận bán không kịp, cố ý dẫn Túc Tử Thần theo.
Đại nương bán thịt viên nhìn thấy Phượng Chỉ U, vội vàng vẫy tay, khuôn mặt nhiệt tình nói: "Cô nương tới đây này, đại nương đã sớm chiếm chỗ cho ngươi
rồi."
Phượng Chỉ U cười tươi như hoa: "Cám ơn đại nương, vừa khéo buổi sáng đi sớm, tôi còn chưa kịp ăn sáng, cho tôi năm viên thịt viên
đi."
Cứ như vậy vừa nói vừa cười bày hàng lên quầy.
Vừa
rồi chỉ mải bày hàng, khi Phượng Chỉ U ngẩng đầu lên, trước quầy hàng
của nàng thế mà lại đã xếp thành một hàng dài người, có người thậm chí
ngươi đẩy ta hét, sợ không mua được mỹ phẩm của Phượng Chỉ U.
Phượng Chỉ U cười cười, hô to một câu mở đầu: "Đi ngang qua không nên bỏ qua,
tới đây sẽ cho ngươi một cơ hội đẹp, đa tạ lúc trước mọi người chiếu cố, lần này tôi lại có làm thêm một loại mỹ phẩm có tác dụng chống nắng,
một loại giúp trị mụn, và ba bộ mỹ phẩm nữa dành cho nam giới."
Đại nương bên cạnh nắm tiền trong tay, vẻ mặt lo lắng: "Cô nương loại bốn mươi văn tiền năm món lần trước không có sao?"
Phượng Chỉ U mỉm cười: "Có, có, hôm nay loại đó tôi mang tới ba trăm bộ, vẫn
là bốn mươi văn, ai muốn mua thì đến chỗ nam tử bên cạnh tôi giao tiền
lấy hàng, còn ai muốn tìm hiểu thêm các loại mỹ phẩm khác đến chỗ tôi."
Cứ như vậy lần bán mỹ phẩm này được bắt đầu, trong đó có không ít đại tiểu thư nổi tiếng trên trấn cũng tới tham dự.
Người có tiền như các nàng tự nhiên muốn mua thứ tốt nhất ở đây rồi.
Túc Tử Thần bên này bán hàng rất có trật tự, hắn nói rất ít, nhưng chẳng mấy chốc một hàng dài người mua đã giảm xuống một nửa.
Mà Phượng Chỉ U bên này vẫn đang kiên nhẫn giảng giải công hiệu của sản
phẩm mới cho những tiểu thư nổi tiếng nọ, hơn nữa còn ở ngay tại quầy
hàng thực hành trực tiếp cho người ta xem, lượng tiêu thụ cũng trở nên
sôi nổi lạ thường.
Trùng hợp là Vương thị và Trịnh Kim Linh cũng tới nơi này, người tới dạo phố đều là như vậy, nơi nào náo nhiệt thì đi nơi đó.
Trịnh Kim Linh kéo Vương thị tới xem: "Nương, người xem người kia không phải
là Phượng Chỉ U sao! Nam nhân hoang dã kia cũng ở đây......"
Vương thị sửng sốt một chút, nhìn kỹ lại thật đúng là Phượng Chỉ U, bà ta
nhướn mày, lầm bầm nói: "Tiểu tiện nhân này làm cái gì vậy, sao lại còn
cầm túi thu tiền!"
Bà ta đứng bên cạnh xem một lúc, đoán ra điều
mờ ám: "Không ngờ mấy thứ chai lọ bình thường đó lại có thể bán được
nhiều tiền vậy! Sớm biết vậy đã chẳng phân gia rồi."
"Nương, giờ
nói gì cũng đã muộn, con cũng không tin tiểu tiện nhân này kiếm được
nhiều bạc vậy mà không hiếu kính người! Năm mươi lượng bạc nợ Lý Tam
không phải đến hôm nay nay phải có tin tức sao!"