Tôn phu nhân cười lạnh: "Đương nhiên là thật, mấy người chúng ta chẳng
lẽ là kẻ ngốc hết rồi sao? Cũng biết mua về kiểm tra trước, thật sự
không có vấn đề mới dùng chứ, nếu làn da này của chúng ta không có cải
thiện, nào có ai còn ghé vào cửa tiệm này của Phượng muội muội nữa? Lại
nói, về cơ bản mỗi ngày chúng ta đều đến đây chăm sóc da, ông nói xem
thế này là thật hay là giả đây?"
Tôn phu nhân vừa nói xong, những phụ nhân khác cũng đứng ra làm chứng: "Còn phải nói nữa à, nàng có thể
khả năng lừa gạt chúng ta sao? Nếu hàng này là giả, chúng ta đã chẳng
mỗi ngày đều đến đây rồi."
Hai mắt Ngô lão gia hơi co rút lại,
thật không ngờ lại có nhiều người đứng về phía Phượng Chỉ U như vậy, hơn nữa còn đều là thê tử của những phú hộ có tiếng ở trấn này, nếu như làm lớn chuyện, đối với thanh danh của ông ta quả thật không tốt.
Trịnh Kim Linh lo lắng không thôi, nhưng nàng lại không thể để những người
này tiếp tục nói nữa, hơn nữa nàng không quen nhìn nhất chính là Phượng
Chỉ U sống tốt, càng không thể chịu được Phượng Chỉ U có quan hệ với
những người phú quý này.
Trong khoảng thời gian này nàng vẫn luôn nghĩ cách kết giao với mấy phụ nhân quyền quý, nhưng không ai nguyện ý
cho nàng thể diện, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu thiếp, không có
tiếng nói, cho dù là lộ mặt cười nhạo nàng người ta cũng cảm thấy là
lãng phí thời gian, nàng thật đúng là vừa chua xót lại bất lực.
"Lão gia, không đúng! Thiếp thân nói đều là thật, nữ nhân này, thiếp thân
hiểu rõ nhất tính tình của nàng ta, đồ nàng ta làm nhất định là đồ giả,
để lừa gạt những người này, có hiệu quả nhất định chỉ là tạm thời thôi,
nói không chừng sau này mới phát tác!"
Nàng ta lo lắng nói, thậm chí liều lĩnh bôi nhọ Phượng Chỉ U.
Ngô lão gia nhíu mày: "Sao ngươi lại nói vậy, sao ngươi biết đây là hàng giả?"
Trịnh Kim Linh được nước tiếp tục châm chọc: "Lời thiếp nói là sự thật! Nữ
nhân này là nữ nhi của cha kế nhà thiếp, thiếp với nàng ta coi như lớn
lên cùng nhau, thiếp còn có thể không biết tính tình của nàng ta sao,
nàng ta vẫn luôn là một kẻ nhu nhược không có chủ kiến, từ trước đến nay đều là chúng ta bảo nàng ta làm gì, nàng ta liền làm cái đó, sao bây
giờ lại có thể làm ra được mấy thứ mỹ phẩm này, nhất định là gạt người,
nàng ta làm sao được tay nghề đó! Bình thường nàng ta chỉ là một tên
ngốc mà thôi."
Nhưng Phượng Chỉ U lại khẽ nhếch môi, như cười như không nhìn Ngô lão gia: "Ngô lão gia, ông cảm thấy tiểu thiếp nhà ông
dựa vào những lý do thoái thác này, có thể chứng minh thứ ta bán là hàng giả hay không?"
Sắc mặt Ngô lão gia khó coi lên không ít, ông ta còn tưởng rằng Trịnh Kim Linh có thể nói ra chút gì đó hữu ích, đến lúc đó ông ta cũng xuống đài, kết quả lại chỉ là mấy lời sáo rỗng đó, nếu
ông ta còn tiếp tục bao che, không biết sẽ xảy ra cái gì đây.
Nghĩ vậy, sắc mặt của ông ta cũng sa sầm xuống: "Tiện nhân! Khi nào thì ta
cho phép ngươi chạy ra ngoài! Bây giờ còn đến đây phá hoại chuyện làm ăn của người ta!?"
Trịnh Kim Linh trừng lớn hai mắt, thật không ngờ Ngô lão gia lại nói như vậy, nàng ta vội vàng lắc đầu: "Không có, thiếp không có mà... Lời thiếp thân nói đều là sự thật, lão gia!"
Nàng ta dùng ánh mắt oan ức tủi thân nhìn Ngô lão gia, thế nhưng ông ta lại
lười nhìn Trịnh Kim Linh thêm một cái, chỉ thở dài nói: "Là ta quản giáo không nghiêm, hiện tại ngươi tính xem ta làm như thế nào mới có thể thả các nàng?"
Phượng Chỉ U vô cùng tự nhiên mà nói: "Vừa rồi tôi
chỉ định lấy nàng ta năm mươi lượng bạc là được rồi, nhưng luôn có người không có mắt, vậy nên Ngô lão gia, ông nói loại tình huống này, nên bồi thường bao nhiêu là được?"
Ngô lão gia thoáng sững sờ, trong lòng thì thầm mắng, tiện nhân này, năm mươi lượng bạc cũng đủ mua đứt cửa hàng này rồi!?
Nhưng mà còn không đợi ông ta lên tiếng, Tôn phu nhân đã mỉm cười lên tiếng:
"Muốn ta nói ấy à, như thế nào cũng phải một trăm lượng bạc, Ngô lão gia người ta giàu nứt đố đổ vách, tự nhiên là không thiếu chút bạc này, tuy rằng muội nói những thứ này không đáng giá một trăm lượng bạc, nhưng
kia dù sao đều là do muội dụng tâm làm ra, hơn nữa cũng đã hẹn xong với
khách nhân rồi, cũng cần phải bồi thường cho người ta, hơn nữa tiểu
thiếp Ngô lão gia mắng mỏ Phượng muội muội nhiều như vậy, còn nói Ngô
gia các ngươi về sau sẽ đối phó Phượng muội muội như thế nào, chuyện
này... dù sao cũng không nên làm lớn chuyện? Người ta đều nói oan gia
nên giải không nên kết, Ngô lão gia, chuyện này ông thấy có đúng không?"
Trong lòng Ngô lão gia đau như cắt thịt, trên mặt lại phải duy trì dáng vẻ
hòa hoãn, ông ta cười gật gật đầu: "Không sai Tôn phu nhân nói rất đúng, oan gia nên giải không nên kết, gây ra chuyện như vậy, thật sự là do ta quản giáo không nghiêm, chẳng qua Phượng cô nương, những thứ này của
người xác thực không đáng một trăm lượng bạc, ban đầu dự tính năm mươi
lượng, không bằng ta lại cho ngươi thêm hai mươi lượng nữa, bảy mươi
lượng bạc chúng ta coi như giải quyết xong?"
Tôn phu nhân trao cho Phượng Chỉ U một ánh mắt, ý bảo không thể bớt nhiều như vậy.
Chẳng qua Phượng Chỉ U cũng không phải người tham lam, nàng mỉm cười: "Nếu
Ngô lão gia đã dứt khoát như vậy, tôi cũng không thể nói thêm gì nữa,
bảy mươi lượng thì bảy mươi lượng, chúng ta hòa khí sinh tài."
Ngô lão gia thầm cười lạnh, trên mặt vẫn nở nụ cười giả lả, ông ta gật đầu: "Phượng cô nương quả nhiên là người thẳng thắn."
Khóe miệng Phượng Chỉ U khẽ nhếch: "Tôi chủ yếu là không ngờ Ngô lão gia là
một người tốt như vậy, nếu là người khác, ít hơn một trăm lượng bạc
khẳng định là không được, con người tôi không sợ nhất chính là gây rắc
rối, bởi vì trước kia rất nhiều người từng nói, sự tồn tại của tôi, trời sinh chính là chuyên gây rắc rối, tôi còn cho rằng sẽ phải cứng đối
cứng với Ngô lão gia, thật sự không ngờ Ngô lão gia lại thoải mái như
vậy."
Ngô lão gia khẽ giật mình, sau đó cười ha ha: "Phượng cô nương thật biết nói đùa."
Phượng Chỉ U chỉ cười cười, cũng không nói gì khác.
Ngô lão gia nhìn thoáng qua nhi tử bất tài của mình cùng Trịnh di nương,
tức giận trong lòng không chỗ phát tiết, không nghĩ tới hai người bọn họ đi ra ngoài lần này, thoáng cái đã làm cho ông ta tổn thất bảy mươi
lượng bạc, tuy rằng ông ta buôn bán lớn, không thiếu bảy mươi lượng này, nhưng đây cũng là mất một miếng thịt của ông ta đấy.
Chẳng qua
ông ta vẫn phải phân phó tâm phúc của mình: "Đã như vậy, ngươi liền đưa
cho vị Phượng cô nương này bảy mươi lượng bạc, chúng ta xem như xong
việc."
Người nọ vội vàng gật đầu, dứt khoát lấy ra bảy mươi lượng bạc, đưa cho Phượng Chỉ U. Phượng Chỉ U chỉ đơn giản ước lượng một
chút, thấy không có vấn đề gì, mới cất đi, khóe miệng nàng mang theo ý
cười: "Đã như vậy, Ngô lão gia xin cứ tự nhiên."
Ngô lão gia cười cười nói thêm hai câu, mọi người cũng không muốn tiếp chuyện, ngay cả
Trịnh Kim Linh cũng an phận, cho dù nàng ta có kiêu ngạo hơn nữa, cũng
biết hiện tại đã chọc cho chỗ dựa vững chắc mất hứng, nếu còn dám giương nanh múa vuốt, vậy sau này nàng ta cũng xong đời.
"Nếu đã xử lý xong, vậy chúng ta cáo từ trước."
Ngô lão gia khách khí nói, Phượng Chỉ U cười gật đầu: "Ngô lão gia đi thong thả, có cơ hội ta sẽ đến Ngô gia ông mua một ít vải vóc, đóng góp ít
đơn hàng cho nhà ông."
Ngô lão gia cười cười, bàn tay to phóng
khoáng vung lên: "Vậy cảm ơn rồi, lúc nào cũng hoan nghênh, chẳng qua
Phượng cô nương nếu không chê, muốn vải vóc, lúc nào cũng có thể đến
lấy, coi như Ngô gia chúng ta bồi tội."