Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, thì thấy Lý Cảnh
Thiên đang khoanh tay, nheo mắt như chim ưng nhìn chằm chằm lên sân
khấu.
Kiều Nguyệt Hàm khó tin nhìn đồ bên trong hộp, lại nhìn Lý Cảnh Thiên.
“Anh Lý, đồ này là giả ư?”
Lý Cảnh Thiên cười cười:
“1500 năm trước cả thiên hạ chỉ có một chiếc đàn sắt Phượng Hoàn, vô số người tranh đoạt. Sau một lần cuối cùng đã đánh rơi chiếc đàn đó xuống đất,
dây đàn rời ra, mặt đàn cũng bị hỏng, ảnh hưởng đến âm sắc, giá trị hoàn toàn mất đi, không ai tranh nữa.”
“Sau đó có một người thợ thủ
công dùng gỗ đàn hương tu bổ lại, phỏng chế. dây đàn. Sau khi khôi phục
lại, âm sắc cao hơn trước kia, linh hoạt kì ảo hơn hản, trong một đêm
lại thành bảo vật người người tranh giành. Muốn phân biệt thật giả rất
đơn giản, nhìn xem mặt bên có dấu vế tu sửa rồi không là được.”
Đúng rồi!
Kiều Nguyệt Hàm cũng không thèm để ý đến hình tượng, ngồi xổm xuống tìm dấu vết.
Nhưng cô ấy thật sự thất vọng...
Chiếc đàn này quá hoàn chỉnh, lớp sơn bên ngoài không bị hao tổn gì, cũng không bị oxi hoá...
Từ từ... lớp sơn!
Cô ấy hiểu ra, dùng tay cẩn thận vuốt ve cây đàn, ánh mắt dần lạnh như băng.
“Anh Chu.” Xác định đáp án xong, cô ấy đứng lên nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi vì
sao đàn Phượng Hoàng 1500 năm trước lại có lớp sơn bảo vệ?”
Chu Bình giật mình!
Tính đi tính lại nhưng quên mất điều này!
Chột dạ và lo lắng khiến trán anh ta rịn mồ hôi.
Gái đàn Phượng Hoàng này là giả.
Mấy năm trước, anh ta từng thấy video giới thiệu đàn Phượng Hoàng. Từ khi
đó anh ta đã tìm kiếm hỏi thăm từng nơi chế tác nhà cụ, gắng kiếm được
nơi làm giả món nhạc cụ thật kia giống nhất. Vì đảm bảo không bị vạch
trân anh ta còn đi hỏi thăm tung tích của đồ thật. Nhưng lại nhận được
tin đàn Phượng Hoàng bị hư hại nhiều năm, hiện tại không biết ở đâu.
Chu Bình cuối cùng cũng yên tâm, sau mấy năm chế tạo, cố tình làm cũ nó đi, vốn tưởng rằng tất cả đều trong tính toán, nhưng không ngờ lại gặp Lý
Cảnh Thiên quấy phá.
Anh ta xiết chặt tay.
Lại là Lý Cảnh Thiên! Vì sao tên này luôn phá hoại mình?
Thấy Chu Bình không lên tiếng, ánh mắt Kiều Nguyệt Hàm càng lạnh hơn!
“Anh Chu, nói gì đi!
Đối với Kiều Nguyệt Hàm chất vấn, Chu Bình có ngu cũng biết bây giờ thừa nhận là chết! Đánh chết cũng không thể nhận!
“Này...” Anh ta đảo mắt: “Có lẽ là các thợ thủ công muốn bảo vệ thân cầm hoàn
chỉnh nên mới thêm lớp sơn bảo vệ. Cô cũng biết hiện tại hoàn cảnh của
chúng ta càng ngày càng tệ, tài nghệ không bằng 1500 năm trước. Nếu muốn thân cầm không bị oxi hoá phải bảo tồn thật tốt, sau này lại phủ thêm
lớp bảo vệ nữa không phải hợp lý lắm sao?”