Độ nóng về mối quan hệ giữa Cố Thiên Kỳ và Cố Nhược Yên vẫn chưa lắng
xuống, đã hai ngày trôi qua, ngoài miệng Cố Nhược Yên nói sẽ đi tìm anh
trai thương lượng, xem xem có nên công khai mối quan hệ anh em của họ
hay không, nhưng thực ra cô lại lười để ý đến chuyện thanh minh này. Mỗi ngày Hoắc Kiêu đều nhắc cô mau chóng đính chính, đến mức Cố Nhược Yên
cảm thấy nhàm tai.
Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của cô trong
đoàn, không biết có phải vì cô sắp đóng máy hay không mà có rất nhiều
phóng viên tụ tập, chụp ảnh không ngừng mỗi khi cô nói chuyện với anh
trai, hay từ chối Lôi Phong theo đuổi.
Hoắc Kiêu dùng danh nghĩa
nhà họ Hoắc để đuổi không ít phóng viên ra khỏi trường quay, đạo diễn
cũng lên tiếng, nhưng có một số phóng viên lì lợm, nhất quyết phải ở lại mặc tình bị mắng chửi.
“Cắt! Nhược Yên làm tốt lắm. Cảnh diễn của cháu kết thúc ở đây, hy vọng say này chúng ta có thể hợp tác lần nữa.”
Đạo diễn vui vẻ nói.
Suốt quá trình làm việc với cô, tiến độ quay phim vô cùng thuận lợi, tuy Cố
Nhược Yên là người mới lần đầu đóng phim, nhưng có thể diễn ra nhân vật
xuất sắc thế này, đúng là ông không hề nhìn lầm cô ấy chút ấy.
Tất nhiên là ông cũng phải công nhận công lao của Cố Thiên Kỳ, vì đã giúp ông giảng giải thêm về nhân vật và bối cảnh.
Trong đoàn phim, ông là người duy nhất biết về mối quan hệ của Cố Nhược Yên
và Cố Thiên Kỳ. Đây là do anh trai cô ấy tự mình giải thích ngay khi hot search vừa nổ ra.
“Cảm ơn đạo diễn, nếu có duyên tiếp tục tham
gia ngành giải trí, cháu sẽ cố gắng nhiều hơn, và hy vọng có thể hợp tác lại với bác.”
Cố Nhược Yên lễ phép nói.
“Chắc chắn sẽ có ngày đó, cháu có tố chất của một diễn viên lắm.”
“Bác quá lời rồi ạ. Bây giờ cháu xin phép đi tẩy trang thay đồ ạ.”
“Đi đi, tối nay sẽ có tiệc mừng đóng máy của cháu, cháu nhớ đến nhé. Bữa
tiệc này nhỏ thôi, chỉ có người trong đoàn, ai hết vai cũng có bữa tiệc
này cả.”
Đạo diễn tận tình nói.
“Vâng, cháu sẽ đến!”
Cố Nhược Yên nói xong thì cúi chào đạo diễn, sau đó, cô cùng Hoắc Kiêu đi
đến phòng thay đồ, Lôi Phong cũng có ý muốn đi theo nhưng bị Cố Thiên Kỳ ngăn lại.
Dù hắn vẫn còn ác cảm với Hoắc Kiêu, nhưng hắn sẽ
không trơ mắt đứng nhìn Cố Nhược Yên bị quấy rối. Huống gì danh tiếng
của Lôi Phong không tốt, dính vào hắn chỉ vấy bẩn bản thân.
“Ảnh đế Cố ngăn cản tôi là có ý gì?”
Lôi Phong cười hỏi.
Từ sau khi biết Cố Nhược Yên ở đoàn phim, hầu như ngày nào hắn cũng có mặt để ngắm nhìn cô, sau đó tìm cơ hội để nói chuyện, mua đồ ăn cho cô, dù
rằng sau đó hắn luôn bị Cố Nhược Yên cự tuyệt.
“Yên Yên sắp kết hôn rồi, mong là tổng giám đốc Lôi đừng ngày nào cũng dính lấy con bé!”
Cố Thiên Kỳ nghiêm túc nói.
“Vẫn chưa cưới thì tôi vẫn còn cơ hội mà! Ảnh đế Cố nói ra câu này với tôi
không thấy cấn sao? Bản thân anh cũng mập mờ với cô ấy vậy?”
Lôi Phong cười khẩy.
"Tôi khác, anh khác. Tôi và Yên Yên có quan hệ gia đình, chúng tôi là anh em đó!’
Cố Thiên Kỳ lạnh nhạt.
“Anh em? Là loại anh em nào vậy?” Lôi Phong mỉa mai không tin: “Cùng họ Cố
thì là người nhà à? Vậy trên đời này tất cả người cùng họ đều là anh em
hết rồi.”
“Tôi nói thật, anh tin hay không thì tùy anh. Yên Yên
là em gái ruột của tôi, dù tôi cũng chướng mắt Hoắc Kiêu lắm, nhưng tôi
sẽ không để em gái mình mang tiếng xấu đứng núi này trông núi nọ đâu.”
“Ồ, nếu hai người là anh em ruột sao không đính chính tin tức đi? Hay là anh chỉ đang tìm lý do để loại bớt một tình địch?”
“Tôi nói rồi, tin hay không thì tùy anh. Nhưng tốt nhất anh nên tránh xa em
gái tôi ra đi. Con bé sẽ không yêu anh đâu, Yên Yên yêu Hoắc Kiêu từ
nhỏ, tình cảm mười mấy năm này không phải nói bỏ là bỏ được đâu.”
Cố Thiên Kỳ chân thành khuyên nhủ.
“Vậy sao? Vừa đúng lúc tôi cũng muốn thử xem tình cảm mười mấy năm này bền
chắc đến mức độ nào. Nếu cô ấy yêu tôi thì chứng tỏ tình cảm trước đó
chỉ là ngộ nhận.”
Lôi Phong tự tin nói.
“Nói chuyện với
mấy kẻ tự cho là đúng như anh đúng là tốn nước bọt. Tôi sẽ chờ xem em
gái tôi khiến anh thê thảm đến mức nào. Tôi dám cá rằng chỉ khi nào con
bé uống nước vong tình, quên đi Hoắc Kiêu thì mới đến lượt anh thôi.” Cố Thiên Kỳ cũng nói thêm: “Nếu anh cạnh tranh công bằng với Hoắc Kiêu thì tôi sẽ xem anh là quân tử, nhưng nếu anh dám giở trò bỉ ổi, thì tin tôi đi, dù nhà họ Cố chúng tôi không tham gia chính trị, nhưng vẫn có cách
đá bay ghế phó thị trưởng của Lôi Kiêu và cái ghế nghị viên của Lôi
Vân.”
Câu sau hoàn toàn mang ý cảnh cáo.
Nhà họ Cố và nhà
họ Hoắc ở thành phố Vân là hai gia tộc lớn, không thể tùy tiện đắc tôi,
nhà họ Lôi những năm gần đây luôn trong tình trạng đấu đá, Cố Thiên Kỳ
từng nghe bố mình nhắc đến việc nhà họ Lôi tìm nhà họ Hoắc liên hôn. Đối tượng dĩ nhiên là Hoắc Viên vẫn còn đang đi học.
“Ồ, ảnh đế làm
tôi sợ quá, anh uy hiếp tôi sao? Nhà họ Lôi có thể đứng vững dĩ nhiên là phải có thực lực rồi. Muốn hủy diệt cũng không phải nói hủy là hủy
được.”
Lôi Phong cười khẩy đáp.
“Cần gì hủy diệt nhà họ
Lôi? Chỉ cần tôi góp vài lời, khiến Hoắc Kiêu suy nghĩ đến việc cho Hoắc Viên kết hôn với dòng thứ, cũng đủ khiến dòng chính các người khốn đốn
rồi. Lôi Phong, em gái tôi đau khổ một, tôi sẽ khiến anh đau khỏi đến
mười. Cố Thiên Kỳ này nói được làm được đó!”
Trước lời đe dọa của anh trai Cố Nhược Yên, Lôi Phong im lặng. Nhà họ Lôi rất lộn xộn, đúng
như lời Cố Thiên Kỳ nói, chỉ cần dòng thứ chiếm được chỗ tốt thì dòng
chính chắc chắn sẽ thê thảm. Mối hôn sự với nhà họ Hoắc đã được bàn bạc
từ lâu, nhà họ Hoắc hỗ trợ nhà họ Lôi trên chính trường, nhà họ Lôi mở
đường cho nhà họ Hoắc trong các vụ làm ăn trên biển.
“Ảnh đế Cố
đúng là biết nắm bắt tâm lý của người khác, anh cứ yên tâm, tôi rất quân tử, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn bẩn thỉu để làm Nhược Yên đau khổ
đâu. Tôi thích cô ấy là thật, từ trước đến giờ toiu chưa từng rung động
vì ai, giống như khi gặp cô ấy.”