Hai đứa trong phòng thiếu điều muốn chết đứng, trố mắt nhìn nhau. Dương
Khanh bên ngoài mãi không thấy ai ra mở cửa cho mình, hắn khó chịu gõ
cửa lần nữa, miệng lèm bèm hỏi:
"Làm gì đó? Tao vào à?"
"Cậu đợi con một chút."
Thường hoảng hốt, lật đật dọn dẹp sạch sẽ mớ đồ cậu bày bừa ra, thằng Chất
cũng gom gọn mấy thứ Thường cho, nhưng Dương Khanh đã không còn đủ kiên
nhẫn, cứ thế đẩy cửa vào luôn.
"Thằng Chất? Hai đứa bây đêm hôm khuya khoắt còn chưa ngủ, túm tụm ở đây làm gì?"
Thằng Chất bị điểm danh, nó cười gượng đứng dậy, trong lòng nghĩ không phải
cậu tư Khanh cũng không chịu ở phòng mình yên ổn ngủ sao, ngoài mặt lại
lễ phép trả lời:
"Dạ, giờ con về liền đây, cậu tư có việc gì mà phải đích thân tới đây vậy?"
"Kệ tao, về đi về đi."
Dương Khanh thấy hơi chóng mặt, phẩy tay đuổi người. Chất quay qua nhìn Thường, hỏi bằng ánh mắt:
"Coi bộ thằng chả xỉn rồi, mày cần tao giúp gì không?"
Thường lắc lắc đầu, cũng phẩy tay với nó:
"Không cần, mày về ngủ đi, cậu tư tao lo được."
Thằng Chất đành gật đầu, nó nghĩ dù sao cũng là hai thằng đàn ông với nhau, cậu tư Khanh còn có thể làm gì chứ.
Thường chờ Chất đi rồi liền đóng cửa lại cẩn thận, lúc quay về thì thấy Dương
Khanh đã an vị trên giường cậu, lưng hắn thẳng tắp, hai tay khoanh lại
im lặng chờ đợi. Thường bất đắc dĩ thở dài, cậu định rót cho hắn ít nước nhưng phát hiện nước đã lạnh tanh, sợ cậu tư Khanh uống không quen, thế là thôi không rót nữa.
"Khách tới chơi mà không có miếng nước nào vậy?"
Thường vừa úp cái chén mẻ cậu dùng để uống nước xuống, Dương Khanh vừa thấy đã lập tức nhíu mày khó chịu trách. Thường bối rối nhìn hắn, cậu dè dặt
hỏi:
"Vậy cậu chờ con đi pha cho cậu bình trà mới nha?"
"Mày điên à? Đêm hôm khuya khoắt đi nấu trà? Chứ mắc gì nước đó mày không rót cho tao uống luôn đi?"
"Tại..."
Thường muốn giải thích, nhưng ánh mắt Dương Khanh làm cậu im lặng, cam chịu
rót chén nước lạnh lẽo đưa qua. Dương Khanh một hơi uống cạn sạch, có vẻ tỉnh táo một chút, hắn vừa trả lại chén vừa càm ràm:
"Nước nôi gì không biết, uống không sợ đau bụng hả?"
Thường nhận lấy cũng bực mình, cậu tự hỏi sao đêm hôm khuya khoắt cái tên bợm
rượu này không ngủ đi, còn mò tới đây kiếm chuyện với cậu.
"Tay bị làm sao nữa vậy?"
Dương Khanh khàn giọng hỏi, lúc Thường đưa nước qua, hắn nhìn thấy được vết
lằn đỏ trên tay cậu. Thường nghe hắn hỏi cũng không giấu giếm gì, thành
thật trả lời:
"Tại con tài lanh đòi thay thầy dạy cậu út học, rốt cuộc dạy không được, con phải lãnh phạt cho cậu."
Dương Khanh nhíu mày, miệng lầm bầm chửi:
"Cái thằng già này!"
Thường nghe cũng giật mình, cái miệng cậu tư Khanh đúng là không kiêng kỵ gì,
cậu toang muốn giải thích giúp thầy mấy câu thì hắn đã lên tiếng trước:
"Mấy nay học hành sao rồi?"
Thường thoáng ngẩn ra một chút để suy nghĩ xem cậu tư Khanh đang hỏi han tình
hình học tập của cậu hay em trai hắn. Rồi Thường đoán hẳn là hỏi cậu út
Lộc, cậu thành thật đáp:
"Dạ vẫn có hơi khó khăn, nhưng cậu út cũng ngoan lắm, không đến nỗi chọc tức thầy giáo bỏ dạy."
Dương Khanh đăm đăm nhìn cậu, chẳng rõ hắn đang suy nghĩ gì. Thường nuốt nước miếng lo lắng quan sát hắn.
"Nó không chịu học đúng không?"
Dương Khanh thẳng thừng kết luận sau mấy lời khen chê nước đôi của Thường. Bả vai cậu cụp xuống, khẽ thở dài đáp:
"Dạ."
"Mày có biết vì sao tao phải lo cho thằng út như vậy không?"
Dương Khanh trầm giọng hỏi, Thường thấy đôi mắt cậu tư Khanh giống như đã
tỉnh táo hoàn toàn nhưng cũng dường như đang mắc kẹt ở nơi nào đó không
thoát ra được. Cậu nhẹ nhàng lắc đầu nói:
"Thưa, con không."
"Tại tao thấy nó giống tao, mà tao thì không muốn nó tiếp tục giống tao."
Tim Thường hẫng một nhịp, cổ họng cậu nghẹn lại, mắt cũng hơi xót. Thường
mím nhẹ môi, muốn nói đôi lời, lại nghe cậu tư Khanh cất chất giọng trầm trầm bắt đầu kể chuyện:
"Hồi mẹ nó mới ẵm nó về cái nhà này, nó
còn chưa dứt sữa. Có mấy lần tao đi ngang qua chỗ mẹ con nó ở, lúc nào
cũng nghe tiếng nó cười giòn tan, cứ như thể dù cho cái nhà này có nát
bét ra sao, cha nó là loại người kinh tởm thế nào cũng sẽ không ảnh
hưởng đến nó."
Dương Khanh bật cười, sau đó khuôn mặt hắn lạnh căm căm nói tiếp:
"Cái lão già kia đúng là đốn mạt đến tận cùng, ổng khiến một người phụ nữ
hận ổng phải tiếp tục phục tùng. Mỗi lần tao thấy ổng từ chỗ mẹ út Lộc
đi ra, cả người tao nhờn nhợn, chỉ muốn ói."
Như để càng khẳng
định việc mình vừa kể, cậu tư Khanh ôm lấy bụng, mặt mũi bày ra biểu cảm khó chịu. Thường giật mình vội vàng chạy đi lấy cái thao nhỏ ở góc
phòng đưa đến, Dương Khanh không nhịn được ôm lấy nó nôn thốc nôn tháo.
Cậu tư Khanh ói đến mặt mũi đỏ gay, rồi cậu nằm vật ra giường, được cậu lay dậy đưa nước cho súc miệng.
"Cái hồi lão chết, tao cứ tưởng mẹ con nó sẽ được yên ổn, nhưng tao quên mất người đàn bà kia. Đến khi tao thấy không ổn, thì thằng út đã sắp chết
đói kế cái xác của mẹ nó rồi."
Thường hoảng hốt mở to mắt nhìn
Dương Khanh, hình như cậu vừa nghe thấy chuyện không nên nghe, đôi mắt
cậu vô thức nhìn về phía cửa, tay chân cũng lạnh toát.
Cậu chợt
nhớ cái lần Dương Khanh đến chỗ bà Kim Tuyến làm ầm trong đó cả ngày
trời. Sau đó đám tang của mẹ Dương Lộc được tổ chức đàng hoàng, nhưng
cậu út Lộc thì lại thành cái đứa kỳ cục khó hiểu, chẳng mấy khi mở miệng nói được câu nào.
Dương Khanh thở hắt một hơi, hắn chống tay ngửa người ra sau, đầu nhìn lên mái tranh tối tăm, mở miệng nói:
"Tao ghét cái nhà này lắm, tao càng ghê tởm lão già kia. Tao ghê tởm bản
thân tao phải mang một nửa dòng máu của lão, tao từng thề rằng tao sẽ
không bao giờ trở nên giống loại người đốn mạt đó..."
Dương Khanh không nói tiếp nữa, hắn ngẩng đầu về nhìn Thường. Thường thấy mắt hắn
đỏ cạch, mặt mũi méo xệch như sắp khóc, giọng cũng trở nên run rẩy hơn:
"Nhưng mà... tao lại làm ra cái chuyện không khác gì lão ta cả..."
Thường muốn chết lặng, hai bàn tay cậu siết chặt để trên đầu gối, trân trân nhìn cậu tư Khanh đang thất thần trước mặt.
Chuyện của năm đó gần như đã thay đổi rất nhiều thứ. Cậu nằm liệt giường mấy
ngày, tỉnh dậy thì nghe tin Dương Khanh đã quay trở về thành phố học
rồi. Thường thở phào một hơi, lòng lại cảm thấy hụt hẫng. Cậu tư Khanh
cứ thế mất hút một quãng thời dài, ai cũng tưởng hắn không về nữa, nhưng rồi hắn cũng về.
Thường được Dương Khanh gọi vào phòng. Cậu đã
suy nghĩ cẩn thận nên nói chuyện thế nào cho phải với cậu tư Khanh, chỉ
là khi cánh cửa đóng lại, khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt. Cả
người Thường rúm ró, Dương Khanh bước đến một bước, cậu lập tức lùi về
sau một bước.
Cậu tư Khanh bị chọc tức, hắn chửi lớn mấy câu,
cuối cùng cậu bị đuổi đi, nhưng hôm sau lại gọi cậu vào. Hắn đưa cậu tập sách mới, sau đó lần nữa đuổi đi.
Thường phát hiện tính tình
Dương Khanh càng chướng hơn trước, cứ dăm ba hôm là gọi cậu đến. Cậu tư
Khanh bắt cậu học, rồi lại đột nhiên kêu cậu phải làm ấm giường cho hắn. Cả hai giống như đã trở lại bình thường, không ai nhắc đến chuyện kia
cả, duy chỉ có lời đồn đãi không biết từ miệng ai vẫn thường xuyên nhắc
nhở Thường rằng cái việc ấy là trái luân thường đạo lý.
"Thường..."
Dương Khanh nhỏ giọng gọi làm Thường giật mình, cậu chớp mắt nhìn hắn. Cậu tư Khanh không nói gì thêm, hắn ngoắc ngoắc tay với cậu.
Thường nuốt nước miếng, chậm chạp đứng lên, người lề mề mãi mới bước tới giường chỉ cách cậu có hai bước chân.
"Sao vậy cậu tư... A..."
Thường vừa cất giọng hỏi thì Dương Khanh đang ngồi im lìm nãy giờ bỗng nhiên kéo tay cậu, áp cậu nằm xuống giường.
"Cậu tư..."
Thường run rẩy gọi, mắt cậu ửng lên, sợ hãi nhìn Dương Khanh phía trên. Cậu tư Khanh thở hổn hển, hai tay hắn nắm lấy cổ tay Thường đè chặt xuống, hắn nhìn cậu hồi lâu, rồi chầm chậm cúi đầu sát vào mặt cậu.
Tim
Thường đập nhanh, cậu tuồng như hiểu được việc Dương Khanh sắp làm, ngay khi hắn đã gần sát xuống, Thường mím chặt môi, nhắm mắt quay đầu đi.
Không biết đã nhắm mắt bao lâu, nhưng Thường cũng không cảm nhận được gì xảy
đến tiếp theo. Cậu thấp thỏm mở mắt ra lần nữa, lại bắt gặp ánh mắt cậu
tư Khanh vẫn đang đăm đăm nhìn mình nãy giờ, chỉ có điều, trông hắn buồn lắm.
"Xin lỗi..."
Dương Khanh nói, giọng hắn dịu dàng
khiến tim Thường mềm nhũn. Hắn chợt thả nhẹ một nụ hôn xuống trán cậu,
sau đó nhanh chóng đứng lên.
"Ngày mốt tao đi rồi, mày cứ học bình thường với cậu út. Ngủ sớm đi."