Tư Hạ ngồi dậy, cảm thấy đầu óc đỡ choáng hơn lúc nãy nhiều. Lúc này cô mới nhận ra, chỗ mình đang ở là nhà của Bách Triết.
Cô từng ở đây một lần nhưng vì không có ấn tượng lắm nên cũng chẳng để ý
nhiều. Lần này mới có dịp nhìn kĩ, quả thật phòng anh rất gọn gàng ngăn
nắp, mền gối cũng rất chi sạch sẽ.
Tư Hạ gấp chăn lại, đặt một
bên mép giường, lịch sự đặt chân xuống sàn. Cô mở cửa bước ra dãy hành
lang gỗ, khó khăn bước xuống cầu thang để xuống nhà bếp đang có anh ở
bên trong.
Bách Triết lau mồ hôi, xoay người định lên lầu, nào
ngờ nhìn thấy cô đã đến đây từ lúc nào. Thay bằng vẻ mặt điềm đạm, lần
này anh có phần ngại ngùng, dùng tay giấu đi chiếc điện thoại vẫn đang
bật clip nấu ăn.
- Em đã khỏe hơn chưa? Đến đây ăn cháo nóng sẽ đỡ hơn.
Tư Hạ nhìn nồi cháo đang sôi nghi ngút trước mặt, cô nhẹ nhàng tiến đến
bàn ăn, dường như cũng muốn ngồi lại ăn thử chút cháo nóng.
Bách
Triết mặc trên người một bộ đồ thun đơn giản hoạt động, mùi hương sữa
tắm vương vấn quanh người anh. Anh nở một nụ cười nhẹ, nhìn cô múc từng
muỗng cháo cho vào miệng.
- Lát nữa ăn xong tôi sẽ lấy thuốc cho em uống, hay là em ở lại đây một hôm…
Tư Hạ suy nghĩ, bây giờ cũng đã quá trễ, về kí túc xá lại ồn ào mọi người
xung quanh, chưa kể, bây giờ tay chân cô vẫn còn bủn rủn không thể đứng
vững.
- Tôi không thể ở lại, tôi không có đồ…
Bách Triết
lấy từ bàn bên cạnh một túi đồ, sau đó nhẹ đặt lên bàn, đẩy nó về phía
cô như muốn nói, anh đã mua đồ cho cô, vì thế cô không cần phải rời đi.
- Tôi ở lại nhà của anh sẽ không bị người khác dòm ngó chứ?
Bách Triết đang loay hoay tháo tạp dề nghe thấy câu hỏi của cô liền phì cười, trong giọng điệu có chút ý đùa:
- Nếu dòm ngó thì đã dị nghị từ lúc em ngủ lại phòng tôi rồi.
Tư Hạ cười nhẹ, sau khi ăn xong tô cháo liền ngoan ngoãn uống thuốc rồi lên phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
*Rẹt*
Cô dùng tay mở túi nylon ra, vừa hay nhìn thấy bên trong là một bộ pyjama
và một bịch băng vệ sinh ban đêm. Cô ngây người một lúc, cuối cùng mới
phát hiện mình bị tràn ra cả quần.
Lúc này cô mới nhớ đến cô đã nằm lên giường của Bách Triết cả chiều, vì thế nên liền tắm rửa thật nhanh rồi bước về phòng anh.
*Cạch*
Cửa phòng mở ra, một chiếc ga giường mới được thay phẳng phiu, anh còn tinh tế lựa chọn một chiếc ga màu đen để có thể tiện cho cô hơn.
- Em mệt sao?
Bách Triết bước vào phòng, vừa hay nhìn thấy cô đang đứng trước giường nên
mới cất tiếng hỏi. Anh tận dụng cô không có trong phòng mới đem ga
giường đi một cách nhanh chóng để cô không cảm thấy áy náy.
Lâu
dần, cô càng nghĩ, anh chỉ là một người cuồng sạch sẽ quá mức chứ chẳng
dám mơ mộng gì nhiều. Tư Hạ vẫn nắm vạt áo như thể là một thói quen mỗi
khi cảm thấy ngại ngùng hay lo sợ, cô tiến về phía giường rồi ngồi nhẹ
xuống.
Vì tác dụng của thuốc, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu. Bách
Triết ngồi làm việc ở bàn làm việc đối diện giường ngủ, ánh mắt cứ mãi
nhìn về phía cô.
*Reng*
Tiếng chuông điện thoại vang lên,
anh dường như đoán trước sự việc, liền cầm lấy chiếc điện thoại đứng
trước cửa sổ để nói chuyện.
- Cậu chủ, sao cậu lại làm vậy? Ông
bà chủ biết hết rồi, chẳng lẽ cậu muốn chọc điên hai người họ nữa sao?
Ông nội chỉ vừa mới về Đức vài ngày thôi mà…
Bách Triết phì cười một cái, sau đó mới cất giọng, dù sao anh cũng đã nghĩ tới trường hợp này rồi.
- Thì sao? Chẳng phải hôm đó tôi nói tôi cần thời gian là 2 năm sao? Chả lẽ trong 2 năm đó tôi không thể làm việc khác à?
Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng, cuối cùng mới dám cất lời:
- Ông bà chủ vẫn chưa biết, tôi có người quen trong đó nên mới biết thôi. E là sau này họ cũng sẽ biết chuyện, đến lúc đó, tôi không biết phải
nói với họ ra sao.
Bách Triết ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp phía dưới, đầu anh nảy số liên tục.
- Đến lúc đó cứ gọi điện nói tôi về. Tôi tự có cách giải quyết.
Bách Triết lần này lại chờ đợi đối phương tắt máy, sau đó liền quay lại thăm dò tình hình cô gái đang nằm bên kia.
Nhiều ngày thức khuya làm việc cùng thời tiết xấu, bệnh cô mới nặng thế này.
Mặc dù cô cũng đã mua thuốc uống nhưng vẫn không khỏi. Căn bản cô không
có quyền nghỉ ngơi, bản thân cô không thể tuyển dụng vào công ty nào
được vì chưa có bằng tốt nghiệp hay một thành tựu nào ấn tượng cả.
_______________________________
“Bách Triết, chạy đi”
Tô Vy hét lên, như muốn xé toạc cổ họng nhỏ bé của mình. Cô bị túm tóc,
thậm chia còn bị gậy điện đâm vào người đến tê dại nhưng vẫn một mực tìm đường lui cho anh.
“Bách Triết, em đau quá đi mất…”
Tô Vy nằm gục trên sàn, nước mắt không ngừng tuôn hòa cùng một màu đỏ của máu mũi hòa lẫn máu miệng. Cô tuyệt vọng, mặc dù đau đớn vô cùng nhưng
chẳng thể để anh lại gần vì mình bị bệnh, sẽ nhiễm bệnh sang anh qua
đường máu.
“Bách Triết, em yêu anh lắm…”
Câu nói cuối cùng của Tô Vy trước khi nhắm mắt về nơi xinh đẹp bên kia. Bách Triết đứng
trơ người bất lực, tay chân anh cứng đờ ra dù có muốn di chuyển cũng
chẳng được. Nụ cười tươi trên môi Tô Vy lần cuối, ánh mắt cô long lên
nhìn lấy người mình thương.
Bách Triết tỉnh dậy sau cơn mơ, người anh ướt đẫm mồ hôi. Anh lau vệt nước dài trên mắt, đưa mắt nhìn đồng hồ thì cũng chỉ mới 3 giờ khuya. Tư Hạ xoay người, đưa khuôn mặt non nớt
tuổi 18 về phía anh.
Bách Triết ngây người, anh nhìn chằm chằm về phía cô, hơi thở vẫn chưa thể điều hòa lại. Anh chẳng biết bản thân
mình đang lo sợ điều gì. Anh ám ảnh sau cái chết của Tô Vy, nhưng giờ
đây anh dường như bước ra khỏi cái bóng quá lớn này.
Lúc trước,
anh thường xuyên mất ngủ hoặc mơ thấy sự việc ngày hôm đó, nhưng bây giờ lại không còn hiện tượng này nhiều nữa. Anh cũng không còn bi lụy Tô Vy quá nhiều. Anh đã biết ra khỏi vùng an toàn của mình rồi…
______________________________
Tư Hạ tỉnh dậy, vừa hay nhìn thấy Bách Triết vẫn đang nằm ngủ ở bàn làm
việc. Đầu cô đã hết choáng, thậm chí còn cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
- Triết Triết…
Giọng nói ngọt ngào của cô cất lên, phá vỡ khung cảnh yên bình trước mắt.
Bách Triết nhíu mày, anh vốn dĩ không ngủ, chỉ nằm nhắm mắt lại nghỉ
ngơi. Nghe thấy Tư Hạ gọi anh như vậy, tim anh bất giác đập nhanh liên
hồi nhưng vẫn muốn đùa cô một lúc.
- Bách Triết…anh chưa dậy sao?
Mãi chẳng thấy anh trả lời, cô đi đến, đứng cách anh một khoảng dài, sau đó mới ngắm anh một cách lộ liễu.
- Sao cứ đứng trước anh lại không kiềm được mà nhìn thế nhỉ, trông cũng ưa nhìn ha.
Tư Hạ cười nhẹ một cái, câu nói có chút thật lòng và ngại ngùng nhưng lại
tỏ vẻ châm chọc. Cô nhìn đồng hồ, chẳng thể ở lại lâu được nữa, liền đến thu dọn đồ đạc để chuẩn bị rời đi.
- Tư Hạ, chìa khóa trên bàn của tôi.
Anh mở mắt chán chườm cất giọng, cứ tưởng cô sẽ nói gì thêm chứ. Tư Hạ nghe thấy giọng anh liền giật mình xoay người, nhìn thấy anh vẫn còn ngái
ngủ mới tiến đến lấy chìa khóa.
- Tôi mở cửa xong sẽ để lại phòng khách nhá.
Bách Triết khẽ nhếch mép, khoanh tay lên bàn rồi áp mặt lên.
- Em giữ luôn đi, tôi còn chìa khóa. Khi nào muốn qua thì cứ tự nhiên.
Tim đập bùng bùng như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực, Tư Hạ nhanh chóng rời đi, cô mà còn ở lại đó sẽ bị anh thả thính đến đỏ cả mặt mất.