"Lục Kiều, đi bệnh viện à, vừa lúc chúng ta đi cùng qua đó, chúng ta nói tiếp một chút tình huống của bệnh nhân tối hôm qua, đi dạo một chút, cô ăn gì chưa, đi căng tin hay ăn gì đó gần đây nhé?" Lương Triệu Quốc vừa đi tới lầu một nhà khách liền nhìn thấy Lục Kiều xuống cầu thang lập
tức nhiệt tình mở miệng chào hỏi.
Ở đầu cầu thang, Lục Kiều còn
đang ngáp, nghe thấy tiếng Lương Triệu Quốc lập tức ngậm miệng lại, giơ
tay vẫy vẫy, mỉm cười chào hỏi, nghe được đối phương muốn nói chuyện
bệnh nhân ngày hôm qua, Lục Kiều bắt đầu có hứng thú, đi mấy bước tới.
"Ăn bên ngoài một chút đi, tôi mời bác sĩ Lương, mượn sách ngài nhiều lần
như vậy cũng không có gì tỏ vẻ lần này nhất định phải cho tôi một cơ hội đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
"Ồ, quan hệ tốt nên tôi sẽ
không khách sáo đâu. Lần này cô mời lần sau tôi mời cô, tôi nhớ ở phía
trước có một cửa hàng cháo buôn bán cũng không tệ lắm, hương vị cũng
tốt, hôm nay chúng ta ăn thanh đạm một chút được không?" Lương Triệu
Quốc không phải là lần đầu tiên đến bệnh viện thành phố, khá quen thuộc
với nơi này, thuận tiện đề cử một cửa hàng ăn sáng.
"Tôi không kén ăn, cái gì cũng ăn được." Cô cười ha ha trả lời một câu.
Lập tức Lương Triệu Quốc và Lục Kiều cùng đi về phía cửa hàng cháo, thuận
tiện đề tài liền chuyển đến chuyện của bệnh nhân ngày hôm qua.
Bệnh nhân ngày hôm qua kia họ Tống, lão gia tử Tống Mai Lâm có một cái tên
rất tình thơ ý họa, chỉ là nghe tên cũng biết trong nhà đối phương có
nội tình, ngày hôm qua tiếp xúc ngắn ngủi cùng người nhà, Lương Triệu
Quốc thật đúng là nghe nói một chút tin tức nhỏ như vậy, có liên quan
đến Tống gia này.
Tống Mai Lâm khi còn trẻ là công tử nhà giàu,
hơn mười tuổi theo người nhà di cư ra nước ngoài, cũng là hai năm gần
đây tốt hơn một chút mới về nước đầu tư, người Tống gia hai năm nay ở
trong nước có thể nói là phong sinh thủy khởi, nộp nhiều thuế cho nhà
nước, hai tháng gần đây mới trở về thành phố nhỏ bên bọn họ.
Lão nhân gia (người già) mà, chú ý chính là lá rụng về cội nguồn, lớn tuổi lại càng hoài niệm chốn cũ, liền muốn trở về nơi ở khi còn bé để dưỡng lão.
Chuyện của Tống gia không phải Lương Triệu Quốc cố ý đi hỏi thăm, bệnh viện
nhiều người như vậy, luôn có người biết chút chuyện gì đó, hơn nữa
chuyện Tống gia cũng không phải là bí mật.
Hơn nữa, Tống gia hiện giờ còn có một người trẻ tuổi có tiền đồ, những nhà ít nhiều môn đăng
hộ đối cũng có chút nội tình nhìn chằm chằm Tống gia muốn vui càng vui
thêm.
Cho nên nói, Tống gia ở trong thành phố nơi này thật sự không tính là khiêm tốn.
Trở lại vấn đề chính, ngày hôm qua kết quả kiểm tra thân thể tống Mai Lâm
đã có, quả thật không liên quan nhiều đến trái tim, tình huống cụ thể
Lương Triệu Quốc đề cập vài câu như vậy, chung quy do thân thể lão gia
tử lúc còn trẻ có vấn đề, hiện tại lớn tuổi bệnh này càng nghiêm trọng.
Cũng không đến mức nghiêm trọng lắm, nhưng vấn đề không nhỏ, thân thể thiếu
hụt cộng thêm tuổi tác, phải chậm rãi điều trị, an tâm nuôi dưỡng từ từ, sau này gặp phải loại tình huống ngày hôm qua xác suất không lớn.
Lục Kiều nghe bác sĩ Lương nói chuyện, trong nháy mắt liền yên tâm về bệnh của Tống lão gia tử này.
Loại điều trị này, dưỡng thân linh tinh gì đó trung y bọn họ am hiểu nhất.
Không không không, hoặc là phải nói là Lục Kiều am hiểu nhất.
Lúc trước không phải cô đã làm ra không ít thuốc sao, gặp được Tống lão gia tử cơ hội kiếm tiền đã tới.
Tống gia không thiếu tiền, còn cô rất nghèo nha ^_^.
Cô có thuốc dưỡng thân điều trị cho lão gia tử, đây là chuyện tiền bạc.
Nghĩ đến thuốc mình mang tới lần này, Lục Kiều rất vui vẻ, trong lòng đã bắt đầu âm thầm nghĩ giá cả thích hợp.
Vốn mua dược phẩm khá lớn hơn mấy trăm, tổng cộng chỉ làm được mười viên,
hiệu quả dược phẩm đương nhiên không cần lo lắng, tuyệt đối là một
phương pháp tốt để duy trì sức khỏe.
Cho nên, cô ra giá hai trăm một viên, sẽ không bị người đánh chứ?
Qua vài phút, Lục Kiều vừa ăn cháo vừa âm thầm nghĩ đến chuyện này, ngay cả bác sĩ Lương đối diện nói chuyện cô cũng không nghe rõ, liền bắt đầu
làm hai việc cùng một lúc.
* * *
Trong bệnh viện, Tống Mai Lâm và bạn già ở trong phòng bệnh, tầm mắt hai người thỉnh thoảng nhìn về phía hành lang bên ngoài.
Thông qua đêm qua thương lượng hai vợ chồng già đã có ý nghĩ, chuyện của
người trẻ tuổi này bọn họ có thể âm thầm giúp đỡ một chút.
Ví dụ
như, ngày hôm qua nói chuyện tặng Cẩm Kỳ, tối hôm qua trước khi cháu
trai Tống Từ rời khỏi bệnh viện, hai vợ chồng già bọn họ liền ngàn dặn
vạn dặn, sáng nay nhất định phải tự mình đưa Cẩm Kỳ tới đây, còn phải tự mình đưa đến khoa Đông y bên kia.
Đến khoa Đông y, chờ cháu trai nhìn thấy Lục Kiều còn có thể không động tâm sao?
Chỉ với bộ dáng tiểu cô nương nhà người ta, là nam nhân đều phải động tâm, nếu không chính là mắt mù.
Ngàn trông vạn đoán, người hai vợ chồng già ngóng trông cuối cùng đã tới.
Đợi thấy cháu trai cầm Cẩm Kỳ đến phòng bệnh, hai vợ chồng già vẻ mặt ghét bỏ trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Bảo hắn đưa Cẩm Kỳ, chạy đến phòng bệnh của bọn họ làm gì?
"Cạch." Thoáng cái, nghe tiếng đóng cửa, cả người Tống Từ đều sửng sốt một chút.
Hắn lo lắng tới xem tình huống lão nhân gia, kết quả còn bị ghét bỏ?
Đặc biệt là nghe hai vợ chồng già ba câu không rời bác sĩ tiểu Lục, Tống Từ đối với bác sĩ Tiểu Lục này thật sự rất tò mò.
Cầm Cẩm Kỳ, Tống Từ xoay người tìm về phía khoa Đông y.
Một người đàn ông tuấn dật mặc âu phục thẳng tắp, trên tay cầm Cẩm Kỳ
giương cao đi trên hành lang, trong nháy mắt khiến không ít người chú ý.
Người đàn ông này trông rất đẹp trai, thoạt nhìn có khí chất có tiền, loại đàn ông này dễ dàng khiến người khác chú ý nhất.
Những y tá độc thân đi ngang qua đều nhịn không được len lén nhìn qua, sau đó hai má cũng đỏ lên.
Vẻ mặt đương sự Tống Từ này vẫn bình tĩnh, vài phút sau hắn đi tới khoa
Đông y, tiện tay lễ phép gọi một y tá bệnh viện, mỉm cười mở miệng hỏi.
"Xin chào, tôi muốn tìm bác sĩ Lục Kiều Lục một chút."
Y tá vừa nghe tên Lục Kiều, lại nhìn gương mặt xinh đẹp của nam nhân, hưng phấn hô một câu về phía văn phòng Lục Kiều.
"Bác sĩ Lục, có người tìm cô"
Tống Từ bị y tá hô một tiếng làm cho sửng sốt một chút, nhìn qua phương hướng y tá vừa hô.
Đầu tiên hắn nghe được tiếng bước chân, sau đó một thân ảnh mảnh khảnh xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nhìn rõ thân ảnh mảnh khảnh kia, cả người Tống Từ căng thẳng, hiện ra một
loại khẩn trương mà người ngoài không phát hiện ra, tầm mắt hắn tập
trung thân ảnh kia, trong đầu bỗng dưng nghĩ đến một câu, đó chính là:
Bỗng nhiên quay đầu lại, người nọ lại ở đây, nơi đèn đuốc lan tỏa..
Tình cảnh này, Tống Từ không thể tưởng tượng được hình dung khác, liền cảm thấy hắn và nàng rất có duyên.
Tuy rằng bệnh viện không lớn, nhưng chuyện trùng hợp như vậy ai có thể nói không phải là duyên phận đây?
Đi ra khỏi phòng làm việc, Lục Kiều nhìn người đàn ông đang sững sờ cách đó không xa.
Đợi một lát, không đợi được người đàn ông mở miệng, tầm mắt Lục Kiều hỏi thăm nhìn y tá vừa rồi gọi cô.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học
dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca
có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Tình huống gì vậy, xác định là đến tìm cô à?
Cô không biết anh ta.
"Hắn nói tìm cô." Y tá đối diện với gương mặt xinh đẹp của Lục Kiều cũng có
chút chống đỡ không nổi, sao bác sĩ Lục lại đẹp như vậy chứ?
Ô ô ô nếu cô là nam khẳng định sẽ xông lên.
Lục Kiều nhìn hai má y tá đỏ bừng, cười cười với đối phương, tầm mắt lúc này mới lại nhìn về phía người đàn ông kia.
"Xin chào, tôi là Lục Kiều, xin hỏi.." Lục Kiều muốn nói lại thôi, lời còn chưa dứt ý tứ đã rất rõ ràng.
Bên tai vang lên giọng nói thanh thúy của cô, Tống Từ trong nháy mắt hoàn
hồn, mở miệng tự giới thiệu: "Xin chào bác sĩ Lục, tôi là Tống Từ, hôm
qua cô cứu ông nội tôi gần bệnh viện, tôi tới đây cảm tạ, đây là Cẩm Kỳ
mà trưởng bối trong nhà đã hứa hẹn."
"Cái kia, có thể thuận tiện
đi chỗ khác nói chuyện sao?" Tống Từ nói xong nhìn ánh mắt tò mò của
những người ở gần đó, ngẩng đầu lễ phép trưng cầu ý kiến của Lục Kiều.
"Đến văn phòng đi, bên này mời."
Hai người lập tức đi về phía văn phòng, mọi người bên ngoài len lén xem náo nhiệt nhìn thấy động tác của hai người, đều thất vọng.
Ố ồ, tôi nghĩ rằng còn có thể ăn dưa.
Nhưng mà nam tài nữ mạo này, đứng một chỗ thật đẹp, hơn nữa vừa rồi Tống Từ nhìn bác sĩ Lục ngây người đúng không?
Ha ha ha, nói bác sĩ Lục là mỹ nhan thịnh thế nào có thể khống chế không nhìn nhiều thêm mấy lần?
Hôm qua bác sĩ Lục đến khoa Đông y của bọn họ, cả khoa hầu như đều chú ý
đến người mới này, bộ dạng xinh đẹp lại còn trẻ, phải biết rằng sau lưng có người đã bắt đầu âm thầm hỏi thăm quay đầu chuẩn bị làm bà mối.
Nhưng mà nhìn thấy sáng nay Tống Từ tới, các trưởng bối muốn mai mối sợ là
phải cân nhắc, quá kém cũng không tiện xuất thủ để Lục Kiều gặp mặt.
Bên ngoài không ít người phỏng đoán, mà bên trong văn phòng lại là một cảnh tượng khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, hai người quả thực không quen biết.
Vừa rồi, sau khi vào phòng làm việc, Lục Kiều lễ phép nhận lấy Cẩm Kỳ, đồng thời mở miệng nói một phen khách sáo.
Sau đó, bầu không khí thoáng cái liền trầm xuống.
Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn anh còn rất lúng túng.
Lục Kiều âm thầm đánh giá đối phương, đang suy tư tỷ lệ thành công khi đề nghị người này mua thuốc có lớn không.
Ông lão ngày hôm qua là ông nội hắn, vậy mua thuốc cho ông nội mình hẳn sẽ không cự tuyệt chứ?
Ngay khi Lục Kiều đang suy nghĩ làm thế nào để mở miệng đề cập đến chuyện này, Tống Từ nhìn ra cô có chuyện muốn nói.
"Có gì cô cứ nói thẳng, tôi thực sự rất biết ơn cô đã cứu ông nội tôi.
" Cái kia, đều là tôi nên làm, tôi quả thật có chút việc, tôi nghe đồng
nghiệp nói bệnh tình của ông nội ngài, cần hậu kỳ dưỡng thân thật tốt,
anh cũng biết tôi là bác sĩ khoa Đông y, trên tay tôi có thuốc dưỡng
thân tự chế tác, muốn hỏi lão gia tử có cần hay không, chính là phương
diện giá cả hơi.. "đắt hơn một chút.
Tống Từ hiểu ý của đối
phương, hắn tin tưởng nhân phẩm của Lục Kiều, ngày hôm qua dưới tình
huống đó có thể cứu người, cũng nhất định sẽ không tùy tùy tiện lấy
thuốc ra lừa người.
" Đương nhiên tôi tin tưởng bác sĩ Lục, trên
tay cô có bao nhiêu tôi đều lấy hết. "Chuyện có thể dùng tiền giải quyết cũng không phải là chuyện khó gì, hơn nữa cùng lắm thì quay đầu lại đem thuốc cho người ta xem một cái không thành vấn đề lại cho lão gia tử
dùng là được.
" Con số này? "Lục Kiều thăm dò khoa tay múa chân giơ năm ngón tay.
" Năm trăm, không thành vấn đề. "
Lục Kiều:"... "
Không phải không phải là ý này, ý của nàng là năm mươi mốt viên.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, mười viên năm trăm cũng không có tật xấu a.
Lục Kiều dứt khoát lưu loát gật gật đầu, mở miệng chủ động giải thích:"
Thuốc này của tôi tuy rằng đắt một chút nhưng tôi đều dùng thuốc tốt,
bao gồm nhân sâm và các loại thuốc đông y quý giá khác chế tạo ra, cho
nên giá cả hơi đắt, về phần dược hiệu anh yên tâm cam đoan không thành
vấn đề. "
" Tôi tin tưởng bác sĩ Lục. "
Sau đó, giao hàng bằng một tay.
Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ: Xuyên đến trong văn niên đại làm y học
dembuon để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ Editor lacvuphongca
có động lực hoàn thành nhiều bộ hơn nhé. Cảm ơn các bạn!
Lục Kiều cũng không nghĩ tới hết thảy lại thuận lợi như vậy, hết thảy phát sinh quá nhanh.
Đợi Tống Từ cầm thuốc rời khỏi khoa Đông y, Lục Kiều nhìn theo hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng nam nhân rời đi, Lục Kiều lúc này mới giơ tay nhéo cánh tay mình một cái.
Á.. Đau đau.
Đó là sự thật, đơn giản như vậy.
Năm trăm đến tay.
Mà bên kia, Tống Từ trở về phòng bệnh của lão gia tử.
Vừa vào phòng bệnh Tống Từ đã bị hai vợ chồng già vây quanh, hai người ông
một câu bà một câu bắt đầu hỏi thăm chuyện của bác sĩ Lục.
Tống Từ làm buôn bán, bình thường tiếp xúc với nhiều người, vừa nhìn bộ dáng này của hai vợ chồng già liền biết có ý gì.
Có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng vừa nghĩ đến bác sĩ Lục lại có chút vui vẻ.
Đột nhiên cảm giác chuyện này hình như không quá phản cảm, vì tránh cho hai vợ chồng già tiếp tục tìm hiểu, Tống Từ lấy ra thuốc vừa rồi Lục Kiều
đưa cho.
" Ông nội, thuốc này là mua từ bác sĩ Lục, nói là để
dưỡng thân, sau này cháu cho người kiểm tra một chút, nếu không thành
vấn đề thì ngài liền ăn xem.. "hiệu quả.
Tống Từ còn chưa nói
hết, Tống Mai Lâm vừa nghe bác sĩ Lục đưa tới, lập tức đưa tay lấy,
không đợi Tống Từ phản ứng liền trực tiếp đổ ra một viên.
Thuốc
có màu nâu, vừa đổ ra trong không khí liền có thêm một chút mùi thuốc
nhàn nhạt, chỉ là vị này Tống Mai Lâm là có thể biết thứ này không tầm
thường a.
Ông sống hơn nửa đời người, từ nhỏ thân thể cũng không
tốt, thứ tốt đã gặp rồi cũng đã ăn qua, thứ này có những thành phần gì
ít nhiều ông có thể nhìn ra.
Một ngụm, viên thuốc trực tiếp nuốt xuống bụng.
Nhìn thấy động tác của lão gia tử, Tống Từ sợ ngây người.
" Ông nội, cái này còn chưa kiểm tra đâu! "
" Thứ này tốt, kiểm tra cái gì, quay đầu hỏi bác sĩ Lục có còn không, mua thêm một chút. "Tống Mai Lâm vừa mở miệng, đồng thời cảm thụ một chút,
không biết có phải là ảo giác hay không, viên thuốc này vừa vào bụng,
ngực vốn có chút khó chịu cũng thư giãn vài phần.
Cái này, nếu mà ông cảm giác không sai, vậy đây chính là thứ tốt có tiền cũng không nhất định mua được.
" Nhưng mà.. "
" Không có nhưng nhị gì hết, nói cháu mua cháu cứ mua đi. "Tống Mai Lâm trực tiếp ngắt lời cháu trai.
" Nhưng mà, không còn nữa, tất cả thuốc của bác sĩ Lục đều ở đây. "Tống Từ trả lời một câu.
" Được rồi, ông biết rồi, công ty cháu cũng bận rộn, cháu nên đi làm đi,
để ông tự hỏi bác sĩ Lục còn có thể làm thêm một chút hay không, đúng
rồi ông nói cháu đưa cho người ta hai ngàn đồng thù lao cháu đã cho
chưa? "
" Không, ông nội, bác sĩ Lục là loại người ông cho tiền, người ta còn nghĩ ông sỉ nhục người ta. "
" Đánh rắm, ai nhàn rỗi dùng hai ngàn đồng vũ nhục người khác, nếu thật
sự để cho hắn đến vũ nhục ông, một ngày vũ nhục một trăm tám mươi lần
ông cũng không ngại."Tống Mai Lâm vừa nghe cháu trai nói lời này liền
mất hứng, trực tiếp đuổi người.
Đứa cháu trai này, có đôi khi không hiểu nhân tình thế thái.
Quên đi, chuyện này ông tự mình đi làm là được.
Ông xem như đã nhìn ra, người trẻ tuổi tên Lục Kiều này sợ là không đơn giản.
Năng lực làm việc của Tống Mai Lâm rất nhanh chóng, tìm người hỏi thăm nhà khách của Lục Kiều, tối hôm đó liền có người tới cửa.
Nhanh chóng lấy ra hai ngàn đồng.
Không đợi Lục Kiều làm rõ tình huống, đối phương mở miệng đây là thù lao cứu
mạng Tống lão tiên sinh đưa cho, căn bản không cho Lục Kiều cơ hội cự
tuyệt, người liền nhanh chóng rời đi.
Sau đó, một ngày bình thường không có gì lạ, Lục Kiều kiếm được hai ngàn năm trăm đồng.
Ồ, bạn hỏi cô ấy có muốn trả lại hai ngàn không à?
Ngược lại cô còn nghĩ, người ta cho đều cho, trả về người ta nhất định sẽ
không nhận, nhìn lão gia tử kia cũng không phải là người thiếu tiền.
Hơn nữa có tiền không cần là kẻ ngốc.
Có tiền, cô có thể mua thuốc và sau đó.
Tuần hoàn như vậy, chẳng bao lâu cô sẽ trở nên giàu có hắc hắc.
Tỷ phú, chỉ trong tầm tay.
Giấc mơ vẫn phải có, lớn.. Ví dụ có liên quan đến chuyện đó?
Về phần Tống lão gia tử bên này, quay đầu nàng đang làm chút thuốc dinh dưỡng khác đưa qua.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cho nên nhân tình thứ này nhất định phải trả lại.
Cô cam đoan, dưỡng thân hoàn làm ra đưa qua, lão gia tử tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.