Hai tiếng trước khi trận đấu chính diễn ra, Giả Khinh Huân đã có mặt tại phòng chờ nơi ban tổ chức chuẩn bị. Sau khi thay xong quần áo bảo hộ,
anh cùng ekip hỗ trợ bắt đầu cuộc họp.
Ngồi ở góc phòng chờ, nhìn ai nấy nóng vội gấp gáp, bất giác Hoán Hiểu Đan lại có cảm giác vô cùng xa lạ. Có lẽ, cô đã quen với một Giả Khinh Huân gần gũi, thay vì một
Giả Khinh Huân ở trên cao được người người săn đón.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên Hoán Hiểu Đan mong chờ Giả Khinh Huân xuất hiện
trong một cuộc đua lớn, nhưng tưởng tượng đến khung cảnh anh điên cuồng
lao mình trong đêm tối kiếm tiền từ cá cược chợ đen, trong lòng cô lại
liên tục trở nên khó chịu.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan ngồi trầm mặc nghĩ ngợi linh tinh, Tâm Di sau một lúc ngồi yên bên cạnh cô bỗng chật vật leo xuống ghế.
Ngay khi Hoán Hiểu Đan vừa hé môi định nhắc nhở Tâm Di đừng đi lại ảnh hưởng đến người khác, thì cô bé đã lao vào vòng tay của Giả Khinh Huân đang
chờ đợi.
Mặc cho Giả Khinh Huân ôm hôn, sự chú ý của Tâm Di chỉ tập trung vào bộ đồ bảo hộ trên người anh.
Sau khi được đặt đứng xuống ghế cạnh chỗ Hoán Hiểu Đan, Tâm Di bám vào lưng ghế đứng vững. Ngay giây tiếp theo, khi thấy Giả Khinh Huân khom lưng
muốn hôn Hoán Hiểu Đan nhưng cô nghiêng đầu né đi, cô bé lập tức dùng
hai tay ôm đầu cô kéo lại.
Thành công cưỡng hôn Hoán Hiểu Đan nhờ có sự trợ giúp của Tâm Di, trong khi Giả Khinh Huân đắc ý bật cười thì
cô lại nhăn tít mặt cam chịu.
Đến khi Tâm Di buông tay, Hoán Hiểu Đan liền nhìn qua trách móc: “Con theo phe của cha con rồi phải không?”
Tâm Di không đáp, tinh nghịch giơ bàn tay nhỏ lên che miệng cười xấu hổ.
Giả Khinh Huân chống hai tay xuống ghế cạnh hai bên đùi của Hoán Hiểu Đan,
dáng vẻ đùa giỡn của anh dần nghiêm túc trở lại, giọng nói cũng thấp đến mức vừa đủ nghe.
“Anh vẫn chưa hết giận đâu, đợi cuộc thi kết
thúc quay về cuộc sống bình thường, anh sẽ đòi lại tất cả những gì em đã gây thiệt hại cho cha con anh suốt bốn năm qua.”
Cảm giác xúc
động xen lẫn hạnh phúc khẽ vây lấy lồng ngực của Hoán Hiểu Đan, gánh
nặng cũng tựa như vơi đi bớt một nửa. Hai mắt cô rưng rưng, khoé môi
cong lên đầy tự nguyện: “Vậy em sẽ cố hết sức chuộc tội.”
Tức khắc, Giả Khinh Huân nắm thóp nhắc nhở: “Được, anh đợi cái là “cố hết sức” của em.”
Hoán Hiểu Đan: “…”
Lúc Giả Khinh Huân bắt đầu ra sân đua, nhờ có mối quan hệ nên Hoán Hiểu Đan cùng Tâm Di được đưa đến khu vực VIP trên cao để theo dõi cuộc đua.
Lần đầu tiên đến nơi đông người, từ phòng kính trong suốt nhìn xuống những
dãy ghế đầy khán giả náo nhiệt, Tâm Di bám lấy tấm kính phấn khích đứng
không yên.
Trên hai gò má của Tâm Di vẽ số 13, tượng trưng cho số xe của Giả Khinh Huân. Trái với sự nhiệt huyết của con gái, Hoán Hiểu
Đan chỉ im lặng ngồi một chỗ, hoàn toàn không có ý cổ vũ, càng không
quan tâm anh thắng hay thua.
Bởi điều duy nhất cô quan tâm giờ đây, là sự an toàn trên hết của Giả Khinh Huân.
Không phải Hoán Hiểu Đan tự tin thái quá về vị trí của bản thân và Tâm Di
trong lòng Giả Khinh Huân, nhưng cô thật sự rất e ngại về việc anh muốn
chứng minh năng lực trước mặt cô và con gái.
Thời gian thi đấu
đếm ngược diễn ra, bầu không khí náo nhiệt dần hạ xuống chuẩn bị bùng
nổ. Ngồi trong khu vực VIP, Hoán Hiểu Đan cùng những người khác cũng im
lặng theo dõi trên màn hình lớn được trực tiếp từ dưới sân.
Ngay
giây phút tiếng còi phát nổ, những chiếc ô tô thể thao đang chờ sau vạch xuất phát bất ngờ lao vút như những cơn lốc xoáy, song song là tiếng hò hét cổ vũ chẳng khác cuồng phong vũ bão, đẩy trận đấu lên đỉnh cao của
sự căng thẳng.
Mới vừa rồi Tâm Di còn hớn hở mong chờ, nhưng khi
nhìn thấy những chiếc xe thay phiên lướt qua nhau trên màn hình lớn đang phát, cô bé lại đứng bất động một chỗ, ánh mắt vội vàng tìm xe mang số
hiệu của Giả Khinh Huân.
“Chiếc xe đua mang số hiệu 07 của tay
đua Kelven đã vượt qua chiếm lấy vị trí đầu bảng của xe đua mang số hiệu 13 của tay đua Giả Khinh Huân…”
Tiếng phát thanh viên vừa vang
lên, Tâm Di đang đứng trước màn hình lớn lon ton chạy về phía Hoán Hiểu
Đan đang ngồi, buồn bã nói: “Chú Kelven thắng cha rồi.”
“Chỉ mới
có một phần ba trận đấu mà, con đừng nóng vội. Hơn nữa ai thắng cũng
được, thể thao là để tôn vinh cái đẹp, không phải nhất định hơn thua
nhau.”
Được Hoán Hiểu Đan bế ngồi lên ghế, Tâm Di ngước mặt qua
nhìn cô, nhỏ giọng bộc bạch: “Nhưng nếu cha không thắng… cha sẽ về Bắc
Cực.”
“Không có đâu, mẹ nói đùa đó.” Hoán Hiểu Đan nhẹ giọng vỗ
về, cô vừa buộc gọn tóc lại cho con gái, vừa ân cần giải thích: “Cha sẽ
không đi Bắc Cực nữa đâu, nếu cha có đi cũng sẽ đưa mẹ con mình theo.”
Nghe đến đây sắc mặt Tâm Di bỗng tươi tỉnh lên hẳn, đôi mắt to tròn cũng lộ
ra sự mong chờ: “Vậy… vậy nếu cha không đi Bắc Cực nữa, con sẽ có em
phải không mẹ?”
“Hả?”
Hoán Hiểu Đan kinh ngạc thốt lên một tiếng, không cần truy hỏi thì Tâm Di cũng đã thành thật khai báo: “Cha
nói nếu cha không làm ở Bắc Cực nữa, mẹ sẽ sinh thêm em, xong rồi… cho
mẹ đi làm nuôi con, nuôi cha với nuôi em.”