Ban đầu vốn định nằm nghỉ một chút, kết quả Hoán Hiểu Đan đã ngủ quên
lúc nào không hay, đến khi giật mình tỉnh giấc đã qua hơn hai giờ chiều.
Tâm Di lúc này cũng đã choàng tỉnh, mắt chưa mở hết đã vội vàng tìm kiếm
Giả Khinh Huân. Ngay khi nhận ra anh không còn bên cạnh, cô bé lập tức
oà khóc.
Chỉ đến khi Hoán Hiểu Đan chỉ cho Tâm Di thấy hành lý
quần áo của Giả Khinh Huân vẫn còn ở trong phòng, cô bé mới bình tĩnh
lại đôi chút.
Tuy nhiên, Tâm Di vẫn thút thít không ngừng, cô bé
lồm cồm đứng dậy ôm lấy cổ của Hoán Hiểu Đan, mếu máo thúc giục: “Tìm
cha… con muốn tìm cha…”
Hoán Hiểu Đan lực bất tòng tâm thở ra một hơi, quả nhiên cô không thể nào đấu lại máu mủ ruột rà giữa Giả Khinh
Huân và Tâm Di, thế nên chỉ có thể bất lực thuận theo: “Con nín trước
rồi mẹ dẫn con đi tìm cha được không?”
“Dạ được!” Tâm Di nhanh
chóng đáp, bàn tay nhỏ vội lau nước mắt đang vương trên mặt, sau đó tựa
đầu lên vai của Hoán Hiểu Đan chờ đợi.
Thỏa hiệp thành công, Hoán Hiểu Đan đưa Tâm Di đi rửa mặt trước. Trong lúc dùng khăn giấy lau mặt
cho con gái, cô tò mò dò hỏi: “Buổi sáng con với cha nói chuyện gì vậy?”
Mắt mũi miệng của Tâm Di đỏ ửng do trận khóc vừa rồi, cô bé giương mắt nhìn cô, thành thật đáp: “Cha hỏi nhiều, con không nhớ. Nhưng mà cha hứa
không đi Bắc Cực làm việc nữa, cha ở lại với con với mẹ thôi.”
Nghe đến đây, Hoán Hiểu Đan cũng đoán được Giả Khinh Huân đã biết chuyện cô
nói dối với Tâm Di, rằng anh đi làm ở Bắc Cực để kiếm tiền.
Vì
Giả Khinh Huân đi làm ở một nơi vô cùng xa, thời tiết nơi đó lại rất
khắc nghiệt, cũng không có tín hiệu mạng hay giấy bút nên mới không thể
trở về hay liên lạc với Tâm Di.
Nghĩ lại, Hoán Hiểu Đan thật sự không tin bản thân đã có thể lên một kịch bản nói dối Tâm Di thuận miệng đến thế kia.
Có điều, Hoán Hiểu Đan chưa từng có ý định sẽ mãi mãi che giấu sự ra đời
của con gái, nếu không phải lần này có cơ hội gặp lại, chính cô cũng đã
có kế hoạch quay trở về gặp Giả Khinh Huân trước khi Tâm Di lên năm
tuổi. Bởi chuyện tương lai và học hành của con gái, cô không tự tin
quyết định một mình.
Nhưng tính tới tính lui, kết cục bản thân nhận về lại thê thảm hơn Hoán Hiểu Đan từng tưởng tượng.
Nghĩ ngợi một lúc, Hoán Hiểu Đan nhìn về phía con gái đang ngồi trên mặt bàn cạnh bồn rửa tay, cô tự ti lẩm bẩm: “Cha con không làm việc ở Bắc Cực
nữa, mong rằng cũng sẽ không lạnh lùng nữa.”
Khi rời khỏi phòng,
do Tâm Di đói bụng nên Hoán Hiểu Đan mới có thể dụ cô bé đi theo mình
thay vì đòi đi tìm Giả Khinh Huân. Nhân tiện, cô đưa con gái về nhà nhờ
mẹ trông để đến nơi tổ chức cuộc thi, phụ ông ngoại Tâm Di và những
người khác.
Ngay khi xuống dưới sảnh, cửa thang máy vừa mở đã
chạm mặt Giả Khinh Huân đang đi cùng quản lý và trợ lý. Hoán Hiểu Đan
còn chưa kịp nhấc chân bước ra thì Tâm Di đã hớn hở giơ hai tay về phía
anh đòi bế.
Giả Khinh Huân rất nhanh cũng giơ tay đón con, lúc bế Tâm Di trên tay, từ ánh mắt đến điệu bộ của anh đều vô cùng ấm áp, khác hoàn toàn với thái độ lạnh lùng khi đối diện với Hoán Hiểu Đan.
Khi Tâm Di đòi đi theo Giả Khinh Huân, anh không đồng ý cũng không từ chối, chỉ điềm tĩnh đưa ra lời đề nghị có suy tính trước: “Tối nay cha xong
việc sẽ đến tìm con, bây giờ con theo mẹ về trước được không?”
Không được đi theo Giả Khinh Huân, Tâm Di hơi cúi đầu buồn bã, tuy nhiên cô bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Từ lúc Giả Khinh Huân xuất hiện bằng da bằng thịt trong cuộc sống của Tâm
Di, Hoán Hiểu Đan có một chút vui vẻ vì cha con anh không có khoảng cách xa lạ, nhưng cô cũng có một chút chạnh lòng khi chính mình đã khiến cha con anh chịu cảnh gia đình không trọn vẹn.
Nghĩ lại chuyện quá
khứ, Hoán Hiểu Đan không dám tin bản thân đã có thể làm ra chuyện lớn
như thế kia. Vậy nên hiện tại dù bị Giả Khinh Huân lạnh nhạt hay ghét
bỏ, đó cũng là một phần hậu quả cô phải chịu trách nhiệm.
Bảy giờ tối, từ đài truyền hình quốc gia cho đến những trang website đều đồng
loạt phát trực tiếp buổi phỏng vấn trước trận chung kết đua xe F1 vào
ngày mai.
Không chỉ riêng Tâm Di ở nhà ngồi trước tivi chờ đợi,
lúc trên xe từ nơi tổ chức cuộc thi trở về, Hoán Hiểu Đan cũng tranh thủ tựa người bên cửa sổ xe, vừa nghỉ ngơi vừa theo dõi buổi trực tiếp trên điện thoại mang theo.
Giả Khinh Huân của năm hai mươi bốn tuổi
là siêu sao người người săn đón. Không ai biết rằng Giả Khinh Huân của
năm hai mươi tuổi, vẫn là chàng thiếu niên ngày ngày vùi mình ở gara sửa xe, chăm chỉ kiếm tiền xây dựng tương lai với người mình yêu.
Giả Khinh Huân của năm hai mươi bốn tuổi là một kẻ kiêu ngạo nóng nảy.
Không ai biết rằng Giả Khinh Huân của năm hai mươi tuổi, vẫn là chàng
thiếu niên dịu dàng với bạn gái, hòa đồng với những người xung quanh.
Thời gian vốn không khiến Giả Khinh Huân thay đổi, tình yêu điên cuồng của
tuổi trẻ mới là điều biến anh trở thành con người khác.
Khi đến
lượt Giả Khinh Huân phỏng vấn chính, nhận được câu hỏi dự đoán ai là
quán quân cho trận chung kết ngày mai, dáng vẻ tự cao của anh chẳng mấy
chốc đã phơi bày ra. Bởi Giả Khinh Huân tự nhận người chiến thắng sẽ là
mình, không hề có chút khiêm tốn nào.
Đến lúc nhận được câu hỏi
về kế hoạch sau cuộc thi đấu, thái độ cao ngạo của anh bỗng thu lại, tuy biểu hiện và giọng nói nghiêm túc nhưng lời nói vẫn giống như nửa thật
nửa đùa.
“Đây sẽ là trận đấu cuối cùng trong sự nghiệp của tôi, kết thúc trận đấu ngày mai tôi cũng sẽ giải nghệ.”
Ngay khi Giả Khinh Huân vừa trả lời xong, khán đài phía dưới bỗng trở nên
xôn xao. Quản lý của anh ngồi bên cạnh cũng không đính chính, chứng tỏ
những gì anh nói đều là sự thật.
Nắm bắt được tin hot, một phóng
viên vội vàng hỏi tiếp: “Anh chỉ mới hai mươi bốn tuổi, lại đang ở đỉnh
cao sự nghiệp, quyết định giải nghệ này liệu có liên quan đến chuyện lớn nào không?”
“Có đó.” Giả Khinh Huân bình thản đáp, hai bàn tay
anh chồng lên nhau đặt trên bàn trước mặt, ngón trỏ phía trên bất giác
gõ lên bàn tay phía dưới.
Trước bao ánh mắt chờ đợi lý do được
công bố, ánh mắt Giả Khinh Huân lộ ra thâm ý nhìn thẳng về phía camera
chính đang ghi hình, khuôn miệng đẹp đẽ khẽ phun ra từng chữ chứa đầy
dao găm.
“Tôi cực kỳ e ngại khi để con gái cho vợ tôi nuôi dạy,
tôi không thể trơ mắt nhìn thế hệ tương lai, nhìn giọt máu của mình bị
vợ làm hỏng. Vậy nên tôi muốn ngừng sự nghiệp về làm chủ gia đình, uốn
nắn lại con gái, sẵn tiện dạy dỗ lại vợ tôi.”