Lần đầu tiên, Hoán Hiểu Đan có thể nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
Lần đầu tiên, Hoán Hiểu Đan cảm giác nhẹ nhõm khi nói về chuyện tình cảm với Giả Khinh Huân.
Tuy chỉ là những lời ngắn gọn, thế nhưng cơn giận trong Giả Khinh Huân như
bị Hoán Hiểu Đan đàn áp hoàn toàn. Hơn nữa, khi biết được tâm tư che
giấu bấy lâu của cô, sự trách móc trong anh cũng dần giảm xuống.
Nhưng khi nghĩ đến việc Hoán Hiểu Đan thất hứa bỏ rơi Giả Khinh Huân suốt hơn bốn năm qua, anh lại không cách nào chấp nhận được.
Giả Khinh Huân lúc này tuy đã nguôi ngoai cơn giận, thế nhưng vẫn chưa thể chấp nhận mọi chuyện.
Dõi theo anh quay mặt đi chỗ khác, Hoán Hiểu Đan giơ tay tự lau đi nước
mắt, nghiêm túc mở lời đề nghị: “Khinh Huân, là em có lỗi với anh, chúng ta đã xa nhau không chỉ một lần, mỗi lần cũng rất lâu, có phải anh nên
cân nhắc lại, đem tình cảm trao cho một người xứng đáng hơn em không?”
Hoán Hiểu Đan vừa nói xong, Giả Khinh Huân lập tức quay ngoắt sang nhìn cô,
khoảng cách giữa hai khuôn mặt vừa đủ để cô cảm nhận được hơi thở đang
kìm nén cơn tức giận của anh.
Đáp lại Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân hạ thấp giọng cảnh cáo: “Đừng để anh phải hành xử thô bạo với em.”
Hai bên khóe môi của Hoán Hiểu Đan hơi cong lên, nét mặt thoáng lên chút
bất an. Cô cẩn trọng chạm đầu ngón tay lên môi anh, nhẹ giọng thỏ thẻ:
“Nếu anh không yêu ai khác, anh có thể cho em cơ hội bù đắp cho anh
không?”
Trước một cử chỉ nhỏ và một lời nói mang đầy dụng ý của
Hoán Hiểu Đan, Giả Khinh Huân cảm nhận được từ đầu đến chân đều đang
cuộn sóng. Thế nhưng hiện tại anh không còn dễ mềm lòng, cũng không có ý định nhường nhịn cô như ngày trước.
Bởi vì, Hoán Hiểu Đan hôm trước hứa hẹn ngọt ngào, hôm sau có thể tiếp tục bỏ rơi anh bất cứ lúc nào.
Mặt mũi và lý trí vốn đang vô cùng cứng rắn, thế nhưng khi Giả Khinh Huân
bị Hoán Hiểu Đan kéo cổ hôn lên môi vài cái, mọi sự dao động trong lòng
anh đều lộ hết ra bên ngoài.
Càng đáng nói hơn, chỉ cách đó vài
giây Giả Khinh Huân vẫn còn giận dỗi khó chịu khi đối diện với Hoán Hiểu Đan, vậy mà bây giờ nhìn lại, trông thấy gương mặt hốc hác cùng dáng vẻ yếu đuối mệt mỏi của cô, anh lại nhất thời quên mất sự tức giận ban
đầu.
“Khinh Huân…”
Mãi không nghe Giả Khinh Huân nói năng gì, Hoán Hiểu Đan vừa lên tiếng nhắc thì anh đã vòng hai tay qua eo ôm chặt lấy cô.
Giả Khinh Huân tựa cằm lên vai của Hoán Hiểu Đan, chậm rãi buông lời đe
dọa: “Em thử bỏ rơi anh một lần nữa xem, anh nhất định dùng cách tàn
bạo, độc ác nhất để trói em lại bên cạnh.”
Hoán Hiểu Đan bất giác mỉm cười, vòng tay ôm lại anh, nghiêm túc đáp: “Vậy em sẽ không dám bỏ rơi anh nữa.”
Cả một đêm dài, Giả Khinh Huân cùng Hoán Hiểu Đan gần như thức trắng để nói về chuyện cũ.
Năm đó Hoán Hiểu Đan chọn rời đi, vì đó là thời điểm thích hợp nhất tạo ra
bước ngoặt thay đổi hoàn toàn cho mối quan hệ của cả hai.
Giữa cô và Giả Khinh Huân năm đó, căn bản không thể đấu lại gia đình anh, đấu
lại những người có tiền có quyền và có mối quan hệ rộng rãi trong xã
hội.
Hơn nữa giống như Hoán Hiểu Đan đã từng nói, ở thời gian đó
cô không có được cảm giác an toàn, cũng không thể tìm thấy được tương
lai cho cả hai.
Quan trọng hơn hết, Hoán Hiểu Đan phải bảo vệ “tình yêu” của cả hai.
Việc Hoán Hiểu Đan rời bỏ Giả Khinh Huân vào thời điểm đó chẳng khác nào đặt một ván cược một thắng chín thua, bởi nếu hết lần này đến lần khác bị
cô tổn thương, khả năng rất cao tình sẽ hóa thành thù.
Mà lúc vừa gặp lại, suýt chút nữa Giả Khinh Huân đã thật sự xem cô là kẻ thù.
Bốn năm, có quá nhiều chuyện và quá nhiều cảm xúc phải trải qua, để tâm sự
trong một đêm và nói hết những điều chưa từng nói, căn bản là không thể.
Đêm càng muộn, trời càng tối, sau cả ngày mệt mỏi vì công việc lại được nằm trong chăn êm nệm ấm, chỉ chốc lát Hoán Hiểu Đan đã ngủ quên, đến khi
giật mình tỉnh giấc đã là năm giờ sáng hôm sau.
Lúc Hoán Hiểu Đan lơ mơ ngồi dậy xuống giường rửa mặt để chuẩn bị tiếp tục đi làm, từ sau lưng cô bỗng truyền đến giọng nói tỉnh táo của Giả Khinh Huân.
“Hiểu Đan.”
“Hả?” Hoán Hiểu Đan mắt nhắm mắt mở xoay đầu nhìn Giả Khinh Huân, bắt gặp ánh mắt có chút tăm tối của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô theo tiềm
thức bật ra: “Em không trốn đâu, nhưng tiền nhận rồi, công việc bắt buộc phải làm.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan cúi mình mang giày, nhưng lần
nữa Giả Khinh Huân lại lên tiếng, tuy nhiên giọng điệu của anh càng lúc
càng trầm xuống.
“Em có thể giải thích cho anh nghe, vết rạn ở bụng dưới của em từ đâu mà có không?”
Ngay tức khắc, trái tim Hoán Hiểu Đan như lộn ngược lên, toàn thân cô cũng
bất giác trở nên cứng nhắc. Chỉ trong phút chốc, nước trong hai mắt Hoán Hiểu Đan trào lên, những ngón tay đang buộc dây giày của cô cũng không
còn sức để co lại.
Giữa lúc Hoán Hiểu Đan đang đờ người như
tượng, phần nệm sau lưng cô khẽ chuyển động, giọng nói đầy kìm nén sự
phẫn nộ của Giả Khinh Huân lại tiếp tục vang lên.
“Hiểu Đan, em thật sự muốn thấy anh phát điên em mới hài lòng sao?”
Hoán Hiểu Đan vô thức nuốt khan nước bọt, cố nuốt cả nước mắt ngược vào
trong. Cô chậm chạp ngồi thẳng người dậy, thận trọng xoay người ra sau.
Giả Khinh Huân ngồi co một chân, tay gác trên đầu nhìn chằm chằm vào Hoán
Hiểu Đan bằng ánh mắt lạnh lùng. Bao nhiêu cảm xúc hoảng loạn lại dằn xé lòng dạ cô, nhất là khi đối diện với ánh mắt xa cách kia, dũng khí mà
cô có bỗng mềm yếu đi hẳn.
“Khinh Huân…” Hoán Hiểu Đan mấp máy
môi căng thẳng, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc để giải thích: “Ngày mốt
anh thi chung kết, em sợ sẽ…”
Không đủ kiên nhẫn đợi Hoán Hiểu
Đan nói hết câu, Giả Khinh Huân đã hờ hững cắt ngang: “Càng lúc, anh chỉ càng cảm thấy ghét em thêm.”
Lời vừa lọt vào tai, Hoán Hiểu Đan
lập tức sững người tròn mắt nhìn ngược lại Giả Khinh Huân. Thế nhưng
hiện tại anh lại quay mặt đi, thái độ tỏ rõ sự ngang tàn: “Nếu em đã
muốn đối đầu anh, vậy tất cả những gì thuộc về anh, em cũng đừng hòng
giữ lại bên cạnh.”