Sau khi Hoán Hiểu Đan nghe điện thoại xong, cô đứng yên một góc trong
tiệm hoa, nước mắt trên mặt tự động rơi xuống mất kiểm soát.
Từ
xa nhìn thấy, Dã Thường Nghi bước đến bên cạnh vỗ nhè nhẹ lên vai Hoán
Hiểu Đan, dịu dàng an ủi: “Đừng lo, nếu em cần giúp đỡ, chị có thể nhờ
chồng chị giúp cho em, sẽ không ai gây khó dễ được cho em đâu.”
Hoán Hiểu Đan nghe rồi chỉ khẽ cong môi cười, cô hờ hững lau đi nước mắt
trên gò má, nửa thật nửa đùa đáp: “Em đã sớm chuẩn bị tinh thần cho ngày này rồi. Chị đừng lo cho em, em sẽ không vì buồn cho cuộc đời mà nghĩ
chuyện dại dột đâu. Em tin, nếu tình yêu của Khinh Huân đủ lớn, anh ấy
sẽ quay về bên em.”
Mãi đến buổi chiều, Hoán Hiểu Đan xin về sớm, lúc cô về đến cổng gara đã nhìn thấy mọi người ngồi trước cửa chính của xưởng, duy nhất chỉ không có bóng dáng của Giả Khinh Huân.
Khi Hoán Hiểu Đan đi đến gần, ngoại trừ chú Trần và Gia Đoàn ra, ánh mắt của những người còn lại đều nhìn cô một cách dè chừng.
Cũng phải, lúc Hoán Hiểu Đan tranh cãi với mẹ và bà ngoại Giả Khinh Huân
trước tiệm hoa, Chi Linh mua đồ ăn đi ngang đã chứng kiến mọi chuyện. Cô ta vốn đã không ưa gì Hoán Hiểu Đan, nay điểm yếu của cô bị lộ, cô ta
dĩ nhiên không thể dễ dàng bỏ qua.
Tuy rằng quá khứ đen tối bị phơi bày, thế nhưng trong lòng Hoán Hiểu Đan vẫn vô cùng điềm tĩnh.
Đợi Hoán Hiểu Đan đến gần, chú Trần là người đại diện lên tiếng: “Khinh Huân nó về nhà có chút việc, nó dặn con đừng lo.”
Hoán Hiểu Đan mỉm cười gật đầu: “Con biết rồi, con cảm ơn chú. Con xin phép về nghỉ ngơi trước.”
Nói rồi Hoán Hiểu Đan đi dọc theo lối nhỏ cạnh gara về nhà của mình và Giả
Khinh Huân. Chỉ khi cô đi khuất, Chi Linh ngồi bên cạnh chú Trần mới mở
lời phàn nàn.
“Cha, bộ cha định cho chị ta ở đây luôn sao? Chị ta từng giết người đó.”
Chi Linh vừa dứt câu, chú Trần còn chưa kịp mở miệng thì Gia Đoàn đã ẩn ý
ám chỉ: “Từng giết người, nhưng hành xử chưa từng quá đáng.”
“Phải đó.” Hoàng Thành ngồi trên một chiếc ghế đôn nhỏ, thật lòng góp ý: “Từ
lúc Hiểu Đan đến đây, cô ấy đâu có làm gì quá đáng. Hơn nữa em nghĩ xem, cha của Khinh Huân là cảnh sát, nó lại sẵn sàng bỏ nhà chạy theo tiếng
gọi của tình yêu, chứng tỏ phía sau có nhiều uẩn khúc chưa làm rõ.”
“Ừm.” Đô Nan gật gù tỏ vẻ tán thành: “Có những chuyện không nên đánh giá từ
một phía, chính miệng Khinh Huân cũng nói Hiểu Đan bị oan mà.”
Nhắc đến chuyện của Hoán Hiểu Đan, từ cha ruột đến ai nấy trong xưởng đều mở lời bênh vực, Chi Linh không cam tâm đứng bật dậy hậm hực định về nhà,
tuy nhiên sợ đi ngang qua chỗ Hoán Hiểu Đan một mình nên chỉ có thể đi
vào trong xưởng ngồi.
Trở về căn nhà tạm bợ, Hoán Hiểu Đan lê
bước chân cùng tâm tư nặng trĩu nhìn quanh một lượt. Căn phòng trên gác
xép nhỏ, căn bếp nhỏ cùng chiếc bàn ăn nhỏ, vốn tưởng hạnh phúc sẽ giản
đơn, nhưng thực chất vẫn luôn phải đối diện với trở ngại to lớn.
Vào thời điểm chính tai nghe Giả Khinh Huân nói sẽ trở về nhà, Hoán Hiểu
Đan tựa như đã có đáp án cho câu trả lời về cuộc tình này.
Thách thức thật sự, hiện tại chỉ mới là bắt đầu.
Đây cũng là lần đầu tiên, Giả Khinh Huân đã thất hứa với Hoán Hiểu Đan.
Kể từ lúc Giả Khinh Huân trở về nhà cha mẹ, anh tựa như biến mất khỏi cuộc đời của Hoán Hiểu Đan. Không một tin tức, không một cuộc gọi, điện
thoại liên lạc vẫn luôn trong tình trạng khóa máy.
Cảm giác chờ
đợi Giả Khinh Huân quay về, thậm chí còn dài và khó chịu hơn những ngày
ngồi trong tù. Hoán Hiểu Đan đã không thể nhớ rõ, cô đã thức trắng bao
nhiêu đêm, bỏ ăn bao nhiêu bữa.
Việc Giả Khinh Huân đột ngột bặt vô âm tín suốt nhiều ngày khiến chú Trần và anh em trong xưởng cũng nhận ra được vấn đề.
Thấy Hoán Hiểu Đan ngày ngày ngồi trong nhà thẫn thờ nhìn xa xăm, không ăn
không uống, cũng không đến chỗ làm mà kiên nhẫn ngồi chờ Giả Khinh Huân, mọi người trong xưởng cũng đến khuyên nhủ cho cô suy nghĩ tích cực lên, thế nhưng kết quả chẳng khá hơn là bao.
Tròn một tuần Giả Khinh
Huân rời đi vẫn chưa báo về tin tức nào, bầu không khí trong gara cũng
yên ắng hơn bao giờ hết. Thế nên buổi chiều kết thúc công việc, mọi
người lại ngồi tụ lại với nhau tìm cách giải quyết vấn đề.
Tuy nhiên cách giải quyết chưa tìm ra, nhưng tiếng thở dài lại không thiếu.
Hoàng Thành nằm dài trên ghế bố sát vách tường trong xưởng, anh ta ngẩng đầu
nhìn lên trần nhà cao, bất lực lên tiếng: “Cha của Khinh Huân là cảnh
sát đó, làm sao chúng ta bắt cóc nó về đây được.”
Ngồi cùng chú
Trần và Gia Đoàn ở bàn trà gần đó, Đô Nan uể oải xoa tóc: “Nhưng ít ra
cũng phải nói chuyện rõ ràng đôi bên chứ, đâu thể nói đi là đi.”
Chú Trần hướng ánh mắt nhìn ra cửa chính của gara, nghe những người khác nói chuyện qua lại, ông chỉ biết thở ra não nề.
“Thế giới của những người có tiền có quyền, chúng ta không xen vào được.
Phía bên nhà Khinh Huân không cho nó quay lại đây, chứng tỏ họ muốn cấm
cản nó với Hiểu Đan đến cùng.”
“Thà không nói đến, nói đến lại
thấy tội nghiệp.” Đô Nan từ tốn góp ý thêm vào: “Cả hai đứa nó còn trẻ
như vậy, mà Khinh Huân lại là người để Hiểu Đan dựa dẫm tìm lại động
lực, bây giờ người không còn ở bên cạnh, Hiểu Đan phải làm sao đây?”
Song song cùng thời điểm, căn nhà kho nhỏ được Hoán Hiểu Đan dọn dẹp sắp xếp lại ngăn nắp.
Sau khi nhìn ngắm lại “mái ấm” một lượt, Hoán Hiểu Đan đeo lên vai chiếc ba lô đã chứa gọn quần áo và vật dụng cá nhân, bên trong còn có vài thứ
thuộc về Giả Khinh Huân. Lúc dọn đồ cô đã tiện tay bỏ vào, xem như mang
theo kỷ vật của anh để bước vào một cuộc sống mới.
Khi Hoán Hiểu
Đan xách túi chuẩn bị rời đi, ngang qua cửa phụ bên hông gara, ai nấy
nhìn thấy cô cũng đều kinh ngạc bật dậy lao ra.
Nhanh hơn ai hết, thấy Hoán Hiểu Đan đeo túi lớn trên vai, Hoàng Thành đã vội giang tay
ngăn lại: “Em định đi đâu vậy? Khinh Huân nói nó sẽ về mà.”
Hoán Hiểu Đan cong môi cười nhạt, khẽ từ tốn lắc đầu: “Anh ấy sẽ không thể về đây nữa.”
Nói rồi, Hoán Hiểu Đan xoay qua nhìn chú Trần, bất giác cảm xúc náo loạn
suốt nhiều ngày qua trỗi dậy, khiến hai mắt cô đỏ lên vì cố kìm nén lệ
tuôn trào.
“Chú Trần, cảm ơn chú đã bảo bọc tụi con, con nghĩ đã
đến lúc nên sống cuộc đời của riêng mình. Nhưng mà, con chỉ xin chú thêm một chuyện, xin chú đừng phá bỏ nhà kho đó, vì nơi đó là hạnh phúc và
niềm tin của tụi con.”
Chú Trần nghe xong bất giác lặng người,
bên cạnh việc ngầm đồng ý, ông vẫn ra sức khuyên ngăn: “Khinh Huân chắc
chắn sẽ về, con bỏ đi đột ngột như vậy, lúc nó về bọn chú phải nói làm
sao đây?”
Ánh mắt của Hoán Hiểu Đan càng lúc càng nhuốm màu đượm
buồn, trên môi cũng cố nặn ra một nụ cười gượng gạo như thể đang tự lừa
dối chính bản thân.
“Nếu như Khinh Huân về đây, nhờ chú nhắn với
anh ấy, con chọn rời đi không phải vì không yêu anh ấy nữa, con rời đi
chính là vì để bảo vệ tình yêu của tụi con. Nếu tình yêu anh ấy dành cho con đủ lớn, nếu nhân duyên kiếp này đủ sâu đậm, tụi con chắc chắn sẽ
quay về bên nhau.”