Thiên Kỳ dùng cả buổi sáng để học tiếng Anh với Percy, đối với cậu thì
môn này rất dễ, vì cậu có kinh nghiệm học qua vài loại ngôn ngữ trước
đó. Sống ở Vô Tận yêu cầu mỗi người phải biết vài môn ngoại ngữ, không
nhất định thành thạo nhưng ít nhất có thể giao tiếp được, Thiên Kỳ có ưu thế trí nhớ siêu tốt nên cậu học rất nhanh.
Percy có vẻ bị tiến
độ của Thiên Kỳ đả kích một chút, cho nên sau cơm trưa hai người không
học tiếp mà Percy bảo Thiên Kỳ đi chơi đi, anh phải ôn tập và làm bài
tập hè.
Thiên Kỳ cũng không miễn cưỡng, nghe lời Ron và đôi song
sinh đi lên đồi chơi Quidditch. Thiên Kỳ không biết Quidditch là gì, thứ có liên quan thể thao nhất mà cậu biết là những cuộc tranh tài hữu nghị do Hội Đồng Khulnsiteris tổ chức bốn năm một lần ở thành Penositira cho các thế lực phụ thuộc của mình, cậu còn chưa muốn chết nên chưa đi xem
bao giờ.
Khi lên đồi rồi Thiên Kỳ mới biết hóa ra thứ này phải
dùng chổi bay để chơi, và việc cần làm đầu tiên là học cưỡi chổi. Ron
không được đụng vào chổi vì chưa đi học, nhưng Thiên Kỳ thì có thể vì
cậu không cần đến trường.
"Cậu chưa đi học bao giờ?" Ron kinh ngạc kêu lên khi biết điều đó.
"Ừ, tớ học với giáo viên riêng tại nhà." Thiên Kỳ giải thích, lúc học với
Percy buổi sáng cậu cũng đã phải giải thích với anh như vậy.
"Nghe tuyệt cú mèo luôn! Vậy thì nhóc cứ thử đi, xem như anh làm giáo viên
cho nhóc." Một trong hai anh em song sinh cười khoái chí nói.
"Nhưng đừng có bay lên cao đấy." Người còn lại nhắc nhở.
Thiên Kỳ hào hứng gật đầu, học theo Fred và George trèo lên cây chổi cũ kỹ
của nhà Weasley. Ban đầu còn khá tốt, cậu không khó khống chế cây chổi
bay là là gần mặt đất và lượn vài vòng quanh bãi cỏ, nhưng khi cậu muốn
bay cao hơn thì cây chổi đột nhiên giở chứng, nó bẻ ngoặt sang một bên
đột ngột và đâm sầm vào một tàng cây. Thiên Kỳ lanh lẹ nhảy khỏi nó và
đu lên một nhánh cây trước khi cây chổi chui tuột vào vòm lá, và cậu
treo lủng lẳng ở đó trong khi ba anh em Weasley sợ hãi chạy ào tới.
"Em có sao không nhóc?"
"Không sao ạ." Thiên Kỳ bò lên nhánh cây và cẩn thận chuyền sang chỗ cây chổi
để gỡ nó ra vì nó đã tự làm mình kẹt cứng trong đó.
"Tao đã nói cái chổi đó cũ quá rồi mà."
"Hôm qua tao còn cưỡi bình thường, nó chỉ hay lơ đãng chút thôi."
"Má mà biết chuyện này thì hai đứa mình tiêu đời."
Hai anh em Fred và George cãi cọ trong lúc Thiên Kỳ trèo xuống cùng cây
chổi. Cậu không nghe hiểu hết tất cả từ nhưng cũng đoán được hai người
nói cái gì, lên tiếng an ủi: "Em không sao mà, đừng lo."
"Cậu phản ứng nhanh khiếp luôn, nếu mà là tớ thì thế nào cũng xui xẻo." Ron khen ngợi.
Thiên Kỳ không hiểu câu này nên Ron phải dùng động tác tay tỏ ý khen ngợi.
Thiên Kỳ chẳng hiểu ra sao: "Giỏi sao? Nhưng tớ bị ngã." Và cậu hỏi hai ông
anh: "Tại em điều khiển không đúng sao? Nó chạy sang một bên đột ngột."
"Không đâu, tại nó ấy, nó quá cũ rồi, mà chổi cũ quá thì không an toàn." Fred đáp.
"À!" Thiên Kỳ gật đầu hiểu được. "Vậy hai anh chơi đi, em tiếp tục học vậy."
Vì vậy Thiên Kỳ lấy quyển từ điển ra tiếp tục học từ vựng, Ron đọc truyện
tranh trong khi đôi song sinh chơi Quidditch bằng một trái táo, cả bọn
trải qua một buổi chiều thoải mái ở trên đồi.
Vào giờ cơm tối,
Thiên Kỳ đã có thể trò chuyện đôi câu với mọi người, tiến bộ này khiến
bà Weasley liên tục tán thưởng còn đám nhóc thì phát ganh tị.
"Do di truyền ạ. Cha mẹ con đều thông minh như vậy." Thiên Kỳ chỉ có thể nói như thế.
Và thế là đôi song sinh và Ron nhìn má nó kiểu: Không phải tại tụi con, tại ba má chứ bộ.
"Má dám chắc là có cho mấy đứa đủ trí thông minh để học thật giỏi, giống
như các anh của tụi bây ấy, chỉ cần hai đứa chịu chú tâm mà học hành."
Bà Weasley mắng, đặc biệt điểm danh đôi song sinh.
Đúng lúc này thì ông Weasley về tới. Đám trẻ hồ hởi chào ông, còn bà Weasley thì bắt đầu chia thức ăn.
"Cái này là do cụ Dumbledore gửi cho con." Ông Weasley cởi áo khoát, ngồi
xuống và đặt trước mặt Thiên Kỳ một cái túi khá to mà nghe âm thanh
giống như chứa rất nhiều đồng xu cùng một bức thư.
"Cái gì thế ạ?" Thiên Kỳ cầm bức thư lên, tò mò mở ra xem.
* * *
Thiên Kỳ thân mến,
Thầy hy vọng con đã có một đêm yên giấc và một ngày vui vẻ.
Những món đồ con bán đi ở Knockturn thật ra đã bị một vị Thần Sáng - một chức danh của Bộ Phép Thuật chuyên truy bắt những phù thủy phạm pháp - tịch
thu, và may mà ông ấy đã báo với thầy về hai đứa nhóc xuất hiện ở
Knockturn chứ không báo cáo với bộ. Thầy đã giúp con và Chi bán mấy món
đó cho những người tử tế và đây là phần tiền mà con nên có được. Nếu con muốn mua hay bán gì đó thì con cứ nói với bác Weasley, bác ấy sẽ vui
lòng giúp con.
Đừng đến Knockturn nữa, nếu không ông bác Thần Sáng khó tính kia sẽ lại càu nhàu với thầy.
Thân mến,
Albus Dumbledore.
* * *
Thiên Kỳ đọc xong thư với sự trợ giúp của cuốn từ điển, nghĩ lại mà toát cả
mồ hôi, hóa ra chuyến đi Knockturn không hề thành công như hai đứa nghĩ, tụi nó bị phát hiện và suýt nữa thì gặp rắc rối. Thật may mà phát hiện
tụi nó là người của cụ Dumbledore.
Thiên Kỳ thả lá thư xuống và
tự nhủ phải viết thư cám ơn cụ Dumbledore, cậu mở cái túi ra và xem thử
số tiền bên trong, có đồng vàng, đồng bạc và đồng xu nhỏ, nhìn là biết
cái nào giá trị lớn hơn.
Thiên Kỳ không kiểm đếm số tiền vì cậu
nhận ra mấy đứa con nhà Weasley đang tò mò nhìn cậu nhưng bị ánh mắt của ba má cảnh cáo không được nhiều lời. Cậu nhét túi tiền vào túi càn khôn và nói lời cám ơn với ông Weasley.
Không khí trở lại bình thường khi mọi người bắt đầu dùng cơm và trò chuyện với nhau, Thiên Kỳ hỏi ông Weasley làm sao để mua được chổi bay.
"Chổi bay?" Ông Weasley sửng sốt.
Đôi song sinh đã kinh hoàng nhìn Thiên Kỳ. Cậu khó hiểu nhìn lại hai người, đồng thời giải thích với ông Weasley: "Con thấy hai anh Fred và George
chơi lúc chiều nên muốn có một cây."
"Nhưng con chưa được học bay mà, nó sẽ được dạy trong năm nhất ở Hogwarts, con nên học hành đàng
hoàng trước khi sở hữu một cây chổi riêng." Ông Weasley nhẹ nhàng khuyên dạy.
"Nhưng mà Thiên Kỳ đâu có đi học ở Hogwarts ạ." Ron ở bên
cạnh xen vào: "Nó nói chưa bao giờ đến trường đi học cả, nó chỉ học với
thầy giáo riêng ở nhà."
Điều này càng làm ông bà Weasley sửng
sốt, hai người trao đổi một ánh mắt rồi ông Weasley nói: "Để ba hỏi lại
cụ Dumbledore về vụ đi học, và nếu Thiên Kỳ muốn học cưỡi chổi cũng
được, nhưng cần thiết phải có mặt ba hoặc má tụi con ở đó. Ừ Thiên Kỳ,
con có thể gửi bưu cú để đặt một cây chổi, hoặc là đợi lần sau chúng ta
đi Hẻm Xéo thì đến tiệm của họ mà mua cũng được."
"Dạ." Thiên Kỳ gật đầu và không dám nói gì nữa mà quay sang trò chuyện với Ron về chổi bay và bưu cú.
Những ngày tiếp theo trôi qua trong an bình, Thiên Kỳ phải tập quen dần việc
thả lỏng và không cần cảnh giác với xung quanh, cùng việc hùa vào các
trò đùa của đôi song sinh hay nghe những cuộc diễn thuyết dài dòng của
Ron về đội Quidditch mà nó thích. Những lúc học tiếng Anh với Percy là
lúc duy nhất không khí có vẻ nghiêm túc, nhưng cái cách anh ấy làm ra vẻ nghiêm túc lại là thứ Thiên Kỳ cảm thấy hài hước nhất trong nhà.
Thiên Kỳ cũng nhanh chóng làm thân với Ginny, trong nhà có một đống anh trai
làm cô nhóc không khó chơi chung, và nhờ nhỏ mà Thiên Kỳ phát hiện ra
trong kho đồ của mình có rất nhiều đồ chơi, có pháp thuật lẫn bình
thường.
"Chắc là cha anh bỏ vào, ổng hay nhét cho anh một túi đồ
khi có cơ hội, anh cũng không kiểm tra kỹ là bên trong có cái gì." Thiên Kỳ vừa giải thích vừa lắp một cái thuyền bay mini cho Ginny chơi, nó
vốn được dùng trong Vô Tận nên khi ở nơi có mặt đất bình thường thì chỉ
có thể lơ lửng cách mặt đất một gang tay thôi, rất an toàn. Thiên Kỳ lắp xong thì cho Ginny ngồi lên, buộc một sợi dây ở đầu thuyền và bọn con
trai thay phiên nhau kéo cô nhóc chạy quanh nhà, Ginny rất khoái trò
này, nhất là khi Fred và George kéo, vì hai đứa cứ làm cái thuyền xoay
ngoặt điên cuồng.
Thiên Kỳ không nhắc lại chuyện mua chổi với ông bà Weasley, nhưng cậu có hỏi ý kiến đôi song sinh và Ron, sau đó lặng
lẽ đặt mua chổi bằng bưu cú.
Vào ngày thứ mười hai từ lúc Thiên
Kỳ tới, khoảng gần ba giờ chiều, Ron bị Thiên Kỳ kéo riêng ra góc sân
sau cái kho chứa đồ sưu tập của ông Weasley, hai đứa đứng ở góc mà từ
trong nhà không nhìn thấy được.
"Tụi mình tới đây làm gì?" Ron hỏi.
"Chờ một chút, sắp tới rồi." Thiên Kỳ đáp.
Ron khó hiểu: "Cái gì sắp tới."
Thiên Kỳ nhìn lại Ron và cười bí hiểm.
Mười phút sau, Ron vừa nghe thấy âm thanh lạch cạch khi cây kim của cái đồng hồ trong phòng bếp chuyển tới "giờ uống trà" thì cũng vừa thấy thứ đang đến. Đó là một hàng dài cú đưa thư, chúng bay thành đội và chở những
món hàng dài dài dưới chân.
Hình dáng này.. Ron nuốt khan một cái.
"Nhanh, đừng để bác gái phát hiện." Thiên Kỳ giục, chạy lên trước để đón mấy con chim, Ron liền đuổi theo.
Đám chim thả mấy cái gói huỳnh huỵch xuống trước mặt Thiên Kỳ, sau đó một
con đáp trên vai cậu còn những con khác thì đáp xung quanh. Thiên Kỳ vội treo một túi tiền đã chuẩn bị sẵn vào chân con chim trên vai, cả bọn
liền xoạt cánh chào cậu và bay trở về.
Thiên Kỳ giục Ron: "Nhanh lên, nhét vào túi của tớ." Cậu vừa nói vừa chộp món hàng gần nhất và thồn vào túi càn khôn của mình.
Ron lập tức phản ứng lại, cũng chộp một gói khác và giúp Thiên Kỳ dồn hết vào. Nó thì thầm bằng giọng hồi hộp: "Chổi bay?"
"Ừ, cho cả bọn, nhưng đừng để cha mẹ cậu biết." Thiên Kỳ thì thầm đáp lại.
Thiên Kỳ đặt mua cả thảy bốn cây Sao Chổi, cho mình, đôi song sinh và Ron.
Percy chắc chắn không có hứng thú với chổi, còn Ginny thì quá nhỏ không
dùng được. Cậu vốn dự định mua cho cả Harry, đoán rằng cậu ta cũng sẽ
thích nhưng nghĩ lại những gì Chi nói qua về gia đình Harry nên đành từ
bỏ.
Thiên Kỳ không để ông bà Weasley biết vì chắc mẫm sẽ bị từ
chối, dù không có nhiều kinh nghiệm sống nhưng Thiên Kỳ hiểu tốt nhất là đừng nhắc tới tiền nong với hai người. Cho nên Thiên Kỳ tự ý mua và dự
định giấu nhẹm ông bà Weasley, mấy đứa con họ chắc chắn dễ thuyết phục
hơn cha mẹ nhiều.
Hai đứa nhét hết số chổi vào túi rồi mới thở
ra. Trong nhà vọng ra tiếng bà Weasley gọi đám nhóc vào bếp ăn bánh ngọt và uống trà, vì vậy Thiên Kỳ liền vòng qua nhà kho để đi vô. Đi được
mấy bước, Ron như tỉnh táo khỏi cơn mộng, vội níu Thiên Kỳ lại và lo
lắng nói: "Thiên Kỳ, không được, tụi này không thể nhận đồ quý như vậy."
"Thôi nào Ron, tớ đâu thể trả hàng cho người ta được."
"Không, không được, quá quý, ba má sẽ không đồng ý đâu." Ron vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Đừng để hai bác biết, cậu phải hứa là không được nói đấy." Thiên Kỳ nghiêm túc nhìn Ron.
"Nhưng.."
Ron còn muốn từ chối nhưng tiếng bà Weasley gọi hai đứa làm cậu không thể làm khác hơn là theo Thiên Kỳ vào nhà.
"Hai đứa làm gì ngoài nhà kho mà má kêu không vô thế? Sao mặt con tái mét vậy Ron?" Bà Weasley vừa rầy vừa rót trà cho tụi nó.
"Có một con nhện to ngoài đó ạ." Thiên Kỳ cười tủm tỉm đáp thay Ron, sau đó rủ đôi song sinh một lát lên đồi chơi.
Sắc mặt Ron càng tái.
Hai đứa kia không để ý đến sắc mặt của Ron mà vui vẻ đồng ý.
Percy nhìn nhìn Thiên Kỳ, nói: "Bây giờ em đã nói tiếng Anh lưu loát rồi."
"Chỉ là giao tiếp bình thường thì không vấn đề." Thiên Kỳ cười đáp.
"Ừ, rất tốt." Percy ậm ừ nói, chuyển mắt đi chỗ khác. Chỉ mất vỏn vẹn mười
hai ngày, Percy đã từ bỏ ý nghĩ đua tranh, loại thiên tài này phàm nhân
như anh không cần so đo thì hơn.
Vì vậy sau giờ uống trà, Thiên
Kỳ dùng một túi vỏ sò nhiều màu rất đẹp để dụ Ginny chơi trong nhà rồi
cùng ba anh em Weasley lên đồi.
Đến nơi, Thiên Kỳ vừa mở miệng
cái túi đeo trên thắt lưng thì Ron đã rên: "Thôi đừng, Thiên Kỳ, làm
ơn." Trông cậu nhóc như sắp khóc đến nơi.
Fred tò mò nhìn Ron rồi nhìn Thiên Kỳ: "Làm sao thế? Thiên Kỳ có cái gì mà Ron sợ chết khiếp thế?"
"Anh cũng sẽ chết khiếp cho xem." Ron nức nở.
"Thật sao? Cái gì thế Thiên Kỳ?" George háo hức nhìn cái túi của Thiên Kỳ.
Sau đó, khi đồ vật bên trong được lấy ra và đặt vào tay mình, George quả thật chết khiếp.
Thiên Kỳ đem ba cây chổi nhét vào tay ba đứa, vui vẻ nói: "Chính là cái này."
"Trời ạ!" Ron tiếp tục rên, ôm cây chổi vào lòng. Cám dỗ này quá sức, quá sức đáng sợ đối với cậu.
Sững sờ tới hơn mười giây, Fred và George mới hoảng sợ nhìn cây chổi bay mới tinh trong tay mình, nhìn nhau, nhìn Thiên Kỳ, sau đó nhìn Ron. Cuối
cùng, hai người quyết đoán nhét trả hai cây chổi cho Thiên Kỳ, nhảy lùi
ra xa và bắt đầu thay phiên nhau diễn đạt:
Fred: "Không đời nào!"
George: "Âm mưu!"
Fred: "Đây là âm mưu!"
George: "Để má giết tụi mình!"
"Chỉ cần tụi mình không nói, bác gái sẽ không biết." Thiên Kỳ quăng hai cây chổi qua cho hai người, cả hai phản xạ chụp lấy.
"Không được đâu Thiên Kỳ, anh nói nghiêm túc đó, tụi anh không thể nhận." George nói.
"Các anh đừng như vậy, coi nè, em cho Ginny cả đống đồ chơi rồi đúng không?
Cả mớ đó chắc chắn đáng giá hơn mấy cây chổi này đúng không? Vậy thì tại sao các anh phải từ chối trong khi Ginny nhận rất vui vẻ?" Thiên Kỳ
chống nạnh hỏi.
Ba đứa còn lại cứng họng, dù cảm thấy không đúng nhưng không biết phản bác thế nào.
"Thôi đừng rề rà, tụi mình chơi Quidditch đi." Thiên Kỳ hào hứng lột lớp giấy gói cây chổi ra và trèo lên cưỡi thử, mặc kệ ba anh em Weasley đứng như trời trồng ở đó.
"Em vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào ấy." Ron thủ thỉ.
"Ừ, anh biết rất rõ tụi mình không thể nhận." Fred thở dài, sờ sờ cán chổi mới toanh trong tay.
Thiên Kỳ đã bay xong một vòng và đáp xuống chỗ cũ, nhìn nét giãy giụa trên
gương mặt ba đứa, cười tủm tỉm ra chiêu cuối: "Hay là thế này, ba cây
chổi này vẫn là của em, em mua để cùng mọi người chơi, chơi xong thì trả cho em cất, được không? Dù sao em đã mua rồi."
Ba anh em Weasley nhìn nhau, sắc mặt hơi thả lỏng.
"Vậy.. Tớ chỉ mượn chơi một lúc." Ron nói.
"Không, Ron, em chưa được cưỡi chổi đâu." Fred nạt.
Ron cãi: "Em chỉ thử một chút."
"Không, phải đợi em học bài học bay đầu tiên ở trường đã." George phụ họa, anh đã bắt đầu gỡ lớp giấy gói ra.
Ron òa lên nức nở, nhưng không đòi cưỡi chổi nữa.
Thiên Kỳ dỗ: "Đừng khóc, đợi cậu học bay xong rồi, tới kỳ nghỉ về nhà là có thể chơi với tớ, nếu lúc ấy tớ còn ở đây."
"Cậu sẽ không ở đây nữa ư?" Ron quẹt chút xíu nước mắt mới nặn ra hỏi.
Thiên Kỳ nhún vai: "Có lẽ, tớ không chắc nữa, nhưng cụ Dumbledore chỉ sắp xếp cho tớ ở tạm nhà cậu thôi."
"Vậy sau đó cậu sẽ ở đâu?" Ron hỏi.
"Không biết, tớ đã gửi cú cho cụ Dumbledore nhưng chưa thấy hồi âm. Chắc cụ ấy bận."
"Thiên Kỳ, lên đây nào." Fred gọi sau khi đã xẹt vài vòng quanh bãi cỏ.
Thiên Kỳ liền gạt hết mớ lo âu trong lòng, đạp đất một cái để phóng lên không trung.
* * *
Đúng như Thiên Kỳ đoán, cụ Dumbledore hiện tại đang bận, cụ cũng không có
mặt ở Hogwarts hay Anh mà đang dùng độn thổ lần theo đánh dấu của dình
liêng được Lộng Gió tặng để đi đến một tòa thành nhỏ trong Vùng Ven có
tên là thành Chợ Lớn, theo lời Rạng thì nó là tòa thành có được giao ước bảo vệ từ hai thần điện của lạc mo Văn Lang, giống với giao ước mà ông
đưa cho cụ. Cụ Dumbledore muốn tới đó để xem tận mắt những tác động của
giao ước với một tòa thành là như thế nào để làm tính toán. Lần này cụ
đi một mình, vì cụ muốn tận hưởng cảm giác phiêu lưu mà mình đã bỏ quên
từ lâu.