Thượng Quan Hà đứng trước mặt Diệp Tu Văn và Thượng Quan Viễn, cực kỳ áy náy.
Lần này là cô ấy chủ quan, để cô cả và tổng giám đốc Văn ở riêng phát triển tình cảm nên cô ấy không theo sát bảo vệ, thế mà xảy ra chuyện ngoài ý
muốn thật, còn cực kỳ lớn chuyện nữa.
Từ lúc có chuyện đến nay, Thượng Quan Hà chỉ hận không thể lấy cái chết tạ tội.
Sếp nhìn cô ấy, chỉ bình tĩnh nói: “Không phải lỗi của cô nên cô đừng tự trách.”
Câu này làm cô ấy áy náy hơn, thế nên lúc đánh nhau với bang Thanh Long, cô ấy trút hết cơn tức lên đám phế vật đó.
Nghĩ lại mà sợ, nếu không có anh trai Thượng, Quan Viễn của cô ấy kịp thời
xuất hiện bắn chết tên sát thủ đó. Nếu chỉ chậm một giây thôi thì cô cả
đã mất mạng rồi, người bên cạnh anh trai nói với cô ấy rằng, sau khi
Mạnh Văn ngã xuống, tên sát thủ đó đã chĩa súng vào đầu cô cả.
Những ngày này, cô ấy luôn tỉnh giấc từ ác mộng, luôn bị họng súng đen ngòm chỉ vào cô cả làm bật tỉnh dậy.
"A Hà, điều tra mọi chuyện thế nào rồi?” Diệp Tu Văn hỏi Quan Hà, anh ta
biết Thượng Quan Hà vẫn luôn áy náy nên giao chuyện điều tra bang Thanh
Long cho cô ấy.
Thượng Quan Hà nói: “Điều tra được rồi, phía sau
bang Thanh Long là đòng họ Itou của Nhật Bản. Bọn chúng làm việc rất bí
mật, gần như không điều tra được dấu vết gì. Tôi dùng phần mềm theo dõi
mà Tử Du thiết kế, lúc bọn chúng đến xóa tài liệu về bang Thanh Long có
theo dõi được nhưng bị chặn lại rất nhanh, nên tôi không tiếp tục xâm
nhập điều tra được.”
Diệp Tu Văn gật đầu nhìn Thượng Quan Viễn: “Xem ra Itou là người ủng hộ đứng sau nhà họ Diệp.”
Thượng Quan Viễn bình tĩnh nói: “Giao địch với nhà Itou chỉ nói rõ là bọn họ đã trở thành con rối của nhà Itou rồi.”
Diệp Tu Văn lạnh lùng cười, có những người lúc cấp bách hoàn toàn có thể làm ra chuyện chọn uống rượu độc giải khát, dẫn sói vào nhà.
“Xem ra nếu chúng ta động vào nhà họ Diệp sẽ dẫn cả nhà Itou ra nữa.” Thượng Quan Viễn nhíu mày, chuyện khó giải quyết rồi.
“Điều gì đến cũng sẽ đến, lo lắng cũng chẳng có tác dụng gì.” Diệp Tu Văn hờ
hững. đã quen, nên không để ý đối phương là ai. Nếu đã chọn đứng ở phía
đối điện với anh ta thì cứ đến đi, chỉ đơn giản là đối phương chết hay
mình sống.
“A Hà, tôi giao an toàn của Tu Quân cho cô.” Diệp Tu Văn nhìn Thượng Quan Hà.
Thượng Quan Hà đứng nghiêm: “Vâng, anh yên tâm, tôi sẽ không để cô chủ bị
thương lần nữa! ” Đây là quyết tâm của cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ làm
được.
“Còn nữa, tôi đã nói với Vận Vận và thím Hứa, bảo bọn họ
chuyển đến sống cùng Tu Quân, mọi người sắp xếp, cũng phải bảo vệ an
toàn của bọn họ.” Diệp Tu Văn đặn dò.
“Vâng!” Thượng Quan Viễn và Thượng Quan Hà đáp lời
“Diệp, bạn trai của cô hai là Bành Việt đó.” 'Thượng Quan Viễn không nhịn được nói.
Diệp Tu Văn gật đầu, vẻ mặt hiển hòa hơn: " Thím Hứa nói tình cảm của hai người rất tốt.”
"Hời cho thằng nhãi Bành Việt này quá.” Thượng Quan Viễn nói.
“Đừng quấy rầy cuộc sống thường ngày của bọn họ, để bọn họ khỏi bị liên lụy
vì tôi, nếu bọn họ có thể sống bình thường, có hạnh phúc giản đơn là tốt nhất.” Giọng Diệp Tu Văn rất bình tĩnh.
Đây là lời nói từ đáy lòng anh ta.
Cả đời anh ta liều mạng, mục đích chỉ là vì sống tiếp.
Mỗi bước anh ta đi đều cần liều mạng mới bước được.
Anh ta mong dùng sự cố gắng của mình mang, lại ổn định cho em gái, đây là
lời hứa của anh ta với mẹ, anh ta nhất định phải thực hiện được.
Tu Quân dần trưởng thành anh ta cũng rất vui, nhưng anh ta không thể trị
hết tâm bệnh của Tu Quân, đây là tiếc nuối của anh ta, không phải trái
tỉm anh ta cũng thủng trăm ngàn lỗ sao, anh ta thực sự không biết phải
tạo dựng thế giới hoàn hảo như thế nào để em gái vui vẻ hạnh phúc.
Bây giờ xem ra Mạnh Văn có thể hoàn thành nhiệm vụ này rồi.
Mạnh Văn xả thân cứu mạng làm anh ta cảm động, kinh ngạc, chỉ vì điểu này mà anh ta cực kỳ yên tâm khi giao Tu Quân cho Mạnh Văn.
Còn Vận Vận rất may mắn được thím Hứa nuôi lớn, cho cô ấy tất cả tình yêu thương,
dù vật chất không sung túc nhưng về mặt tinh thần, cô là đứa trẻ cực kỳ
giàu có.
Vui vẻ, hạnh phúc, lương thiện, anh ta không mong Vận Vận tham gia vào kế hoạch báo thù của bọn họ.
Anh ta chỉ mong Vận Vận có thể sống theo quỹ đạo vốn có của cô ấy.
Anh ta biết rõ thân thế của Bành Việt, trước đó bọn họ cũng coi như người
quen cũ, anh ta cũng biết rõ con người Bành Việt, cũng không có gì không yên lòng.
Dù có ngày nào đó mình và Tu Quân không ở đây, Bành
Việt cũng sẽ chăm sóc Vận Vận và thím Hứa thật tốt, cũng có thể gánh vác bất cứ chuyện. gì mình giao cho anh ta.
Diệp Tu Văn chỉ thấy Vận Vận và Bành Việt xuất hiện khiến anh ta như trút gánh nặng.
Diệp Tu Văn nhờ Mạnh Ngọc sắp xếp cho anh ta gặp ông cụ Mạnh một lần.
Trước mắt hành tung của Diệp Tu Văn còn bí mật, anh ta muốn xử lý xong chuyện mới để lộ ra.
Một mình Diệp Tu Văn đi theo Mạnh Ngọc đến nhà họ Mạnh.
Mạnh Ngọc nhìn cháu trai đứng cùng người đàn ông cao lớn trước mắt, hài lòng gật đầu.
“Mời ngồi!”
Diệp Tu Văn không ngồi mà quỳ luôn xuống.
Mạnh Ngọc ngạc nhiên, Mạnh Thiệu Nguyên cũng ngây người: “Mạnh Ngọc mau đỡ cậu ấy dậy, cậu Diệp làm gì vậy?”
“Diệp, anh, ông nội tôi không thích chuyện này, có gì thì anh cứ nói.”
Diệp Tu Văn tránh tay của Mạnh Ngọc.
Anh ta ngay ngắn, lễ phép dập đầu một cái với Mạnh Thiệu Nguyên: “Ông Mạnh, cái dập đầu này là cháu thay mẹ Hoắc Tư Thi của cháu, lúc còn sống mẹ
cháu được ông chăm sóc mà không có cơ hội cảm ơn, hôm nay cháu dùng cách này cảm ơn ông thay cho mẹ.”
Diệp Tu Văn nói xong lại đập đầu
thêm cái nữa: “Cái đập đầu này là cháu đập đầu thay em gái Diệp Tu Quân, nếu năm đó không phải ông cho người giúp cháu thì cháu cũng không tìm
được em gái, cuối cùng em ấy có thể sống. Lần này lại là cháu của ông
cứu mạng con bé, Tu Văn không thể báo đáp, chỉ có thể dùng cách nông cạn này bày tỏ lòng biết ơn với ông.”
Diệp Tu Văn chậm rãi đứng dậy, lễ phép đứng đó.
"Hoắc Tư Thi? Mẹ cháu sao?” Mạnh Thiệu. Nguyên như đang nghĩ điều gì.
Diệp Tư Văn khom người: “Vâng, mẹ cháu tên là Hoắc Tư Thị, là vợ trước của
Diệp Tinh Huy, cháu là con của hai người, Diệp Tu Văn.” Giọng điệu anh
ta rất bình tĩnh.
Mạnh Thiệu Nguyên giật mình nhìn anh ta rồi lại nhìn cháu mình Mạnh Ngọc đứng bên cạnh.
Mạnh Ngọc khẽ gật đầu.
"Cháu là con trai Diệp Tinh Huy sao?” Mạnh Thiệu Nguyên không khỏi hỏi.
“Vâng, có điều cháu không phải đứa con trai nối nghiệp của ông ta, mục đích
của cháu là hủy hoại mọi thứ ông ta đã chiếm đoạt.” Diệp Tu Văn. bình
tĩnh nói.
Mạnh Thiệu Nguyên không ngạc nhiên.
“Nếu ông
không giúp mẹ cháu chuyển tài sản đi kịp thời thì sau này cháu cũng
không thể đi Mỹ thuận lợi, mà mẹ cháu vẫn còn giữ lại một phần cho quản
gia trước đó của bà, sau này quản gia cứu em gái nhỏ của cháu, nuôi con
bé lớn khôn trưởng thành, uống nước nhớ nguồn, ba anh chị em chúng cháu
phải cảm ơn ông Mạnh, chỉ là mọi chuyện đẫm máu khốc liệt quá nên cháu
không nói với em gái, mong ông bỏ qua cho.” Diệp Tu 'Văn cực kỳ khách
khí.
Cuối cùng Mạnh Thiệu Nguyên cũng nhớ ra: " Hóa ra cháu là
đứa bé mà bà Diệp dẫn bên mình năm đó. Lúc đó ông cũng chỉ tiện tay giúp đỡ thí cháu không cần phải nhớ trong lòng. Cứu em gái cháu cũng chỉ là
chuyện trùng hợp, trẻ con vô tội, ông không quen nhìn hành động của bố
cháu.” Mạnh Thiệu Nguyên nói thẳng.
Diệp Tu Văn bình tĩnh nói:
“Vì thế mà suýt nữa em gái mất mạng, trước khi tìm thấy em gái nhỏ, nếu
không có thím quản gia cố hết sức giúp đỡ thì e là cũng đi theo mẹ số
khổ rồi, tốt khoe xấu che. Ông Mạnh, Tu Văn đến đây một là muốn cảm ơn
ông đã nhiều lần cứu giúp mẹ con cháu, hai là vì em gái Tu Quân.”
Mạnh Thiệu Nguyên nhướng mày: “Hửm? Tu Quân là em gái cháu sao? Là em gái
năm đó chúng ta cứu ra ư?” Chẳng trách lần đầu tiên thấy Tu Quân ở bệnh
viện ông đã thấy quen mắt, bởi vì con bé rất giống mẹ mình.
Diệp
Tu Văn gật đầu: “Vâng, là đứa em gái đó, năm đó cháu dẫn con bé ra nước
ngoài, nhiều năm trời mới chữa khỏi bệnh tâm lý của con bé, để con bé
quay lại cuộc sống bình thường. Lần này Mạnh Văn xả thân cứu con bé, Tu
Văn hổ thẹn, ơn cứu mạng không biết lấy gì báo đáp.”
Mạnh Thiệu
Nguyên cười ha ha, xua tay: " Cháu đến vì chuyện này sao, chuyện này
cũng không liên quan gì đến ông cả, đó là chuyện cháu trai ông và bạn
gái của nó, nó muốn liều mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, chúng ta không
thể đi theo quấy rầy được.”
Diệp Tu Văn ngây người, anh ta đến
gặp ông Mạnh, ngoài việc cảm ơn chuyện năm đó ra thì còn muốn nói rõ về
chuyện của Tu Quân với ông cụ Mạnh.
Anh ta không hy vọng xa vời
nhà họ Mạnh có thể chấp nhận Tu Quân, nhưng Mạnh Văn và Tu Quân đều có
tình cảm với nhau, anh ta muốn thúc đẩy hai người. Nếu nhà họ Mạnh ngăn
cản thì anh ta sẽ cố gắng thuyết phục người nhà họ Mạnh, dù là ông nội
Mạnh Văn, bố mẹ Mạnh Văn hay những người thân khác.
Anh ta chuẩn
bị cắt đất bồi thường cho hạnh phúc của em gái, dù nhà họ Mạnh muốn Diệp Thị thì anh ta cũng sẽ cướp lại cho bọn họ, dù bọn họ muốn tập đoàn
Thiên An đi nữa, chỉ cần bọn họ chịu đồng ý em gái, không gây khó dễ cho cô ấy, anh ta sẽ đưa cho bọn họ luôn mà không thèm chớp mắt.
Với Diệp Tu Văn mà nói, dù cái gì cũng không bằng em gái, không quan trọng bằng hạnh phúc của em gái.
Nhưng ý của ông Mạnh là gì? Bọn họ không quấy rầy?
Mạnh Văn là cháu trưởng nhà họ Mạnh, là người thừa kế tương lai của nhà họ Mạnh.
Chắc hẳn vợ của Mạnh Văn sẽ được nhà họ Mạnh tuyển chọn kỹ lưỡng, môn đăng hộ đối chứ?
Dù Diệp Tu Văn không để ý điều này, nhưng. anh ta nghĩ chắc hẳn nhà họ Mạnh sẽ để ý?
Mạnh Thiệu Nguyên thấy anh ta ngây người, cười vỗ vai anh ta: “Nhóc Diệp,
ông từng thấy em gái cháu rồi, đúng là đứa bé ngoan, trọng tình. trọng
nghĩa, chẳng trách Mạnh Văn liều mình bảo vệ. Nghe nói thằng bé theo
đuổi em gái cháu mãi không được, ha ha, lần này chắc cô bé cảm động rồi, cả nhà ông đều đang đợi vết thương của Mạnh Văn khỏi rồi để dẫn cháu
đâu của ông về đây!”
Diệp Tu Văn ngây người nhìn Mạnh Thiệu Nguyên, nhất thời cảm xúc lẫn lộn.
“Sau này chúng ta là thân thích rồi, dù ông không chào đón Diệp Tỉnh Huy lắm nhưng cháu thì không tệ, bạn của A Ngọc đều có chỗ hơn người, người trẻ tuổi chơi với nhau nhiều hơn, ông già tôi cũng không quấy rẩy chuyện
của các cháu, bây giờ ông có ba cháu gái cháu trai phải chăm. sóc, nhiệm vụ nặng rồi đây.”
“A Ngọc, hai đứa nói chuyện đi, ông phải đi với các công chúa nhỏ của ông đây.” Mạnh Thiệu Nguyên dặn Mạnh Ngọc.
“Vâng thưa ông!” Mạnh Ngọc đáp.
'Thấy ông cụ chống gậy vững vàng bước ra ngoài, Diệp Tu Văn hoàn toàn ngây ngốc.
Mạnh Ngọc thúc cùi chỏ vào anh ta: “Này Diệp, hôm nay anh đến đập đầu với ông nội tôi à?"
Diệp Tu Văn hoàn hồn: “Không hẳn, nhất. định phải đập đầu, thực ra tôi muốn
cho nhà họ Mạnh ra điều kiện, chỉ cần ông đồng ý cho Mạnh Văn và em gái
tôi ở bên nhau, dù nhà họ Mạnh muốn Diệp Thị hay Thiên An tôi cũng cho
hết. A. Ngọc, tôi nghiêm túc đấy.”
Vẻ mặt Mạnh Ngọc ngạc nhiên nhìn Diệp Tu Văn: “Hóa ra anh nghĩ vậy sao? Nhìn anh dọa ông nội tôi kìa!”
Diệp Tu Văn không hiểu lắm nhìn Mạnh Ngọc.
Mạnh Ngọc thở dài: “Chắc mới đầu ông nội tôi cũng hiểu lầm, ông cứ tưởng là
anh đến yêu cầu không cho anh trai tôi ở bên Tu Quân.”
Diệp Tu Văn ngạc nhiên nhíu mày: “Sao lại thế”
Mạnh Ngọc gật đầu: “Có đấy, tối hôm đó Tu Quân quỳ dưới đất xin ông nội và
cả nhà tôi tha thứ cho cô ấy, nói cô ấy hại anh cả, nói sau này cô ấy sẽ tránh xa anh cả. Ông nội chỉ lo không có cháu dâu, mấy ngày nay bảo
Hướng Thần chăm sóc Tu Quân thật tốt, còn lo anh cả tỉnh lại nhanh để dễ đỗ cháu dâu của ông nữa.”
Đột nhiên Diệp Tu Văn cảm động muốn khóc.
Trước giờ anh không biết cảm động là gì, nhưng giờ phút này, anh lại cảm động vì nhà họ Mạnh.