Lúc Triệu Hợp Di thức dậy, thì Lý
Tư Minh đã hoàn thành xong việc chạy bộ buổi sáng cùng đánh răng rửa
mặt, giờ đã ngồi ở bàn học ôn tập từ mới tiếng Anh. Triệu Hợp Di mặc
đồng phục của Lý Tư Minh lên, đồng phục của trường C có tổng cộng 3 bộ:
xuân, hạ, đông. Bộ mùa hè gồm áo sơ mi ngắn tay, nam thì có thêm cà vạt
cùng quần tây, nữ thì thêm nơ và váy xếp ly; mùa xuân và mùa thu thì sẽ
có thêm một áo khoác tây trang màu xanh đen, mùa đông thì thêm một chiếc áo lót bông.
Áo mặc vào người cậu dài hơn một đoạn, eo quần cũng lớn hơn eo Triệu Hợp Di cả một vòng. Lý Tư Minh liền bảo chút nữa hắn
cũng cần mặc thắt lưng, chờ cậu ăn uống xong sẽ giúp cậu tìm thêm một
cái. Quần cứ mặc lên lại rớt xuống, Triệu Hợp Di dứt khoát không mặc,
mông trần ngồi vào bàn cơm đã được bày biện đẹp đẽ mà uống canh nấm
tuyết táo đỏ.
Triệu Hợp Di bẻ chiếc bánh mì nướng có hơi cháy ra thành từng miếng nhỏ, chậm rãi vừa ăn vừa ngắm người đang ngồi đối diện cậu học từ đơn, so với bữa ăn thì người đang ngồi ở kia có vẻ lại càng
ngon miệng hơn.
Phản ứng của cơ thể so với suy nghĩ trong đầu còn nhanh hơn, ý tưởng đùa giỡn Lý Tư Minh còn chưa thành hình trong đầu
thì chân của Triệu Hợp Di đã với sang lôi kéo cẳng chân của đối phương,
men theo từng đường cong của cơ bắp mà vuốt ve dần lên trên. Còn đang
muốn dùng chân thăm dò vào chỗ sâu hơn thì mắt cá chân của Triệu Hợp Di
đã nhanh chóng bị bắt lại, hóa ra Lý Tư Minh cũng không phải là quân tử
có mỹ nhân ngồi trong lòng mà không hề hoảng loạn như những gì hắn thể
hiện ra ở trên mặt.
Trên khuôn mặt của Triệu Hợp Di tràn đầy vẻ
vô tội, lúc Lý Tư Minh giương mắt lên, mắt kính của hắn dừng lại ở trên
mặt của Triệu Hợp Di một lát, "Cậu tiếp tục học đi."
"Có người không muốn cho tôi học, vậy nên không học nữa."
"Triệu Hợp Di, bây giờ tôi gọi điện cho đội tuyển để xin nghỉ, chúng ta lại có thể làm cả ngày." Lý Tư Minh không chút hoang mang mà uống một ngụm cà
phê, bàn tay đang đặt ở trên mắt cá chân trắng nõn của Triệu Hợp Di
không nặng không nhẹ mà nhấn nhấn, "Cậu cảm thấy thế nào?"
"Đừng," Triệu Hợp Di rút chân về, bọn họ lại làm nữa thì cậu đừng nghĩ xuống
được dưới giường, rồi lên trường ngày nào cũng bị phạt đứng, đến lúc
ngất xỉu đi cũng chỉ có thể tra ra được là vì cái miệng nhỏ bị ** tàn
bạo ở phía dưới mà thôi.
Lý Tư Minh giúp Triệu Hợp Di tìm một
chiếc thắt lưng phù hợp, lại thắt cà vạt cho cậu đàng hoàng, hai người ở trên đường đi học câu được câu không mà nói chuyện phiếm với nhau.
"Chỉ còn một tuần nữa là nghỉ hè."
"Ò, năm nay nghỉ hè rất ngắn, cậu có cần phải chuẩn bị đi thi không?"
"Không cần, năm trước đã có giải quốc gia rồi, năm nay tôi chỉ cần giúp thầy
giảng lại một số dạng đề khó cho các bạn khác thôi." Lý Tư Minh trả lời, "Thi cuối kỳ xong chúng ta cùng đi đốt thủy tinh*, cậu có thời gian
không?"
"Cậu có thì tôi sẽ có."
"Ừ, đến lúc đó tôi đón cậu."
Đến tòa nhà thực nghiệm thì hai người liền tách ra. Trên áo sơ mi của Lý Tư Minh có mùi hương của nước giặt, rất dễ ngửi, cổ áo tuy đã thắt đến
khuy áo trên cùng nhưng vẫn còn có chút lớn, chỉ cần gió khẽ thổi qua
thì có thể thấy được những dấu hôn trên xương quai xanh của Triệu Hợp
Di. Cũng may đồng phục của bọn họ không quá mỏng, nên đã có thể che đậy
được hết ấn ký mà Lý Tư Minh lưu lại trên người Triệu Hợp Di, cậu sờ sờ
phía dưới cổ áo, có một loại cảm giác không chân thật cho lắm.
Là do cô độc đã lâu cùng với tình dục được thỏa mãn nên cậu liền tự tạo ra ảo giác được yêu cho mình?
Triệu Hợp Di ở trong lòng cười nhạo bản thân mình, phóng túng thật đáng sợ,
sẽ khiến mình nảy sinh loại tình cảm không tồn tại, chi phí chìm đang
tích lũy, tích lũy đến một mức nhất định sẽ khiến cho người ta sa vào nó mà không còn giữ được lý trí, sa vào trong tình dục đến mức không muốn
thoát ra. Không sao, không sao cả, quyền lựa chọn đều nằm ở chỗ của Lý
Tư Minh, vậy nên chính mình dù có thế nào cũng không sao đâu.
Lý
Tư Minh ngồi ở cuối phòng học cùng một đống giấy nháp ở trên bàn, trên
giấy nháp là đáp án chính xác vừa được hắn viết ra, mỗi một bước giải
bài đều không có chỗ sai, nhưng suy nghĩ thì đã sớm bay đến nơi khác vào cái thời khắc mà hắn dừng bút.
Chàng trai có dáng người mỏng
manh, vạt áo quá dài được nhét vào bên hông, quần tây đen tuy không vừa
người những vẫn có thể nhìn ra được tỉ lệ của vòng eo rất rõ ràng, mái
tóc hơi dài khẽ rũ xuống trên vai, tóc mái khẽ che mắt, lẫn ở trong đám
đông nếu không nhìn kỹ thì cũng không chú ý được tới cậu. Thoạt nhìn qua sẽ thấy người ấy giống như ngủ chưa tỉnh nên là không muốn mở mắt ra.
Lý Tư Minh thích ôm Triệu Hợp Di, eo của cậu rất nhỏ, lúc hắn ôm lấy cậu
thì Triệu Hợp Di cũng sẽ ôm lại hắn, lại còn đòi hôn. Những động tác nhỏ như vậy, tất cả đều khiến Lý Tư Minh rung động.
"Tư Minh!" Giáo
viên dạy đội tuyển gọi Lý Tư Minh vài lần, hắn mới lấy lại tinh thần của mình, "Em tới giảng cho mấy đứa này đề cuối cùng một chút, giảng xong
em có thể về trước, giờ thầy có cuộc họp khẩn cấp, làm phiền em rồi."
Lý Tư Minh khẽ gật đầu, hắn đi lên bục giảng giúp những người còn lại phân tích đề bài. Phân tích xong lại giúp bọn họ giải đáp một số vấn đề của
bọn họ, sau đó hắn cúi đầu nhìn đồng hồ, nhớ tới dì Lâm Tuệ có nói trưa
nay dì sẽ nấu thêm vài món, bảo hắn cùng Khám Kỳ Vận cùng nhau về nhà ăn cơm.
Khám Kỳ Vận đã sớm đứng ở cửa vừa ôm quả bóng rổ vừa vẫy
tay với hắn, ý bảo Lý Tư Minh mau lại chỗ của nó. Lý Tư Minh thu dọn một chút, sau đó hắn cùng với Khám Kỳ Vận rời khỏi tòa thực nghiệm. Khám Kỳ Vận bỗng nhiên vỗ đầu, nói là máy chơi game của nó để quên ở lớp mất
rồi, phải quay lại lấy, Lý Tư Minh cạn lời, đành phải cùng theo chân đối phương quay lại khu lớp học, để Khám Kỳ Vận tự đi lên tìm.
Đúng
là lúc tan học, phòng học của Khám Kỳ Vận ở tầng 4, Lý Tư Minh đoán phải ít nhất 10 phút Khám Kỳ Vận mới có thể đi xuống, vì thế hắn đeo tai
nghe lên rồi dựa vào bên cạnh lan can để không ảnh hưởng đến người qua
đường.
"Cái đó... Bạn học Lý Tư Minh, tớ có thể nói chuyện với
cậu mấy câu được không?" Lý Tư Minh ngừng lướt danh sách bài hát, tháo
tai nghe vừa mới nhét vào tai xuống, nhìn về phía nữ sinh đang cúi đầu.
"Cậu có việc gì nhỉ?"
Khuôn mặt bạn học nữ đỏ như quả táo ở núi phú sĩ, bạn nữ ở bên cạnh cũng đẩy
đẩy nàng, thúc giục nàng nắm chắc việc tranh thủ thời gian. "Tớ, chúng
mình có thể đi sang bên cạnh nói được không?"
"Không đi được, tôi còn đang đợi bạn." Lý Tư Minh cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó khẽ lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt.
"Cái này... Cậu nhận lấy nhé, tớ đi trước! Hẹn gặp lại!" Bạn nữ nhét bức thư vẫn luôn được nắm chặt trong tay nàng nhét vào tay của Lý Tư Minh, còn
chưa kịp để đối phương phản ứng, bạn nữ đã kéo bạn học của nàng chạy đi.
Số lần nhận được thư tình của Lý Tư Minh nhiều đến mức đếm không xuể, tuy
nhiên được tỏ tình trực diện thì đây vẫn là lần đầu tiên, việc này khiến cho Lý Tư Minh có chút không biết nên làm như thế nào. Hắn ngẩng đầu
lên muốn xem Khám Kỳ Vận đã xuống dưới hay chưa, không ngờ lại cùng đối
diện với người vừa bị chuông tan học đánh thức Triệu Hợp Di.
Tiết cuối cùng buổi sáng của Triệu Hợp Di là một tiết thể dục, cậu liền bị
thầy chủ nhiệm giữ lại ở lớp học bổ sung bài thi hôm trước, một trang
toàn là thiên thư khiến cho Triệu Hợp Di mơ màng sắp ngủ luôn. Nhưng may mà ông trời có mắt, chủ nhiệm lớp cậu sau khi nhận được điện thoại thì
vội vàng rời đi trước, nói với Triệu Hợp Di là cậu làm bài thi xong thì
có thể đi. Triệu Hợp Di điền lung tung vào tờ đề thi cho xong rồi gục
đầu ngủ luôn, cậu lười biếng duỗi eo định quay trở về nhà ngủ, liền nhìn thấy một màn Thẩm Uyển Lâm tỏ tình với Lý Tư Minh.
Vốn dĩ cậu có thể xoay người đổi cầu thang khác để đi, nhưng Triệu Hợp Di cố tình
muốn nhìn nó, có lẽ cảnh tượng này đã trực tiếp khiến người vẫn đang còn ngái ngủ là cậu tỉnh lại luôn, đôi mắt vốn hơi cận thị ban đầu còn chưa kịp xác định bạn học nữ kia là ai, cho đến khi nhìn thấy tai nghe cùng
mắt kính màu đen thì Triệu Hợp Di hoàn toàn sáng tỏ.
Lý Tư Minh
đang định tiến lên, đã thấy Khám Kỳ Vận đeo balo chạy nhanh về phía hắn, y nhìn thoáng qua Triệu Hợp Di, sau đó ôm lấy anh họ của mình nói, chạy mau, mẹ em mới vừa gọi để giục tụi mình, anh ngàn vạn lần đừng có nói
em mang máy chơi game đến trường học nha.
Lý Tư Minh cũng không
tránh cái ôm của Khám Kỳ Vận, nhưng hắn bị kéo ra đến cổng thì trong đầu vẫn là hình ảnh Triệu Hợp Di đang đứng ở trên cầu thang nhìn về phía
hắn.
Vừa lên xe, Khám Kỳ Vận liền hỏi ngay trưa nay Lâm Tuệ nấu
món gì, y sắp chết đói rồi, Lâm Tuệ trách bọn họ làm sao lại ra muộn như vậy, Khám Kỳ Vận còn đang định lấp liếp nói chủ nhiệm lớp hôm nay dạy
quá giờ vì giảng đề, y đã nghe thấy Lý Tư Minh mở miệng, "Khám Kỳ Vận để quên máy chơi game của hắn ở trên lớp, hắn quay về lấy, cho nên bọn con mới ra muộn."
Khám Kỳ Vận bị Lý Tư Minh làm cho tức giận đến mức suýt ngất tại chỗ, tại sao người anh họ này của y liên tục ba ngày
không nói một lời nào, nhưng hắn vừa nói ra một câu đã làm cho một tháng tiền tiêu vặt của y cùng máy chơi game 2000 đau đớn tệ tan vào hư
không. Khám Kỳ Vận còn đang chất vấn Lý Tư Minh vì sao lại phản bội tổ
chức, Lý Tư Minh lạnh lùng trừng mắt liếc Khám Kỳ Vận một cái, tỏ ý giờ
hắn không muốn nói chuyện cùng đối phương.
—
- Buổi chiều tan học cậu đợi tôi được không?
- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Triệu Hợp Di nhìn thoáng qua tin nhắn mà Lý Tư Minh gửi đến, vô cùng dứt
khoát mà vuốt tay xóa bỏ khung thoại. Rồi để phòng ngừa buổi chiều có
người nào đó thật sự tới lớp cậu tìm cậu, Triệu Hợp Di cũng dứt khoát
nghỉ học buổi chiều nay luôn.
Cậu lấy rượu Rum cùng nước có ga ở
trong tủ lạnh pha lại với nhau, rồi uống hết ly này đến ly khác giống
như thường lệ, cơm cũng không buồn ăn, loạng choạng ngã xuống giường ngủ của mình trước khi hoàn toàn ngất đi. Triệu Hợp Di nghĩ, rượu mới là
tốt nhất, tỉnh rượu rồi có khả năng đã quên đi được những việc mà mình
không muốn nhớ tới, trốn tránh tuy xấu hổ nhưng vẫn rất hữu dụng, không
có người nào hay việc gì khiến cho cậu phải mạo hiểm bản thân cậu. Rượu
mang lại cho cậu cảm giác an toàn mà không có người nào có thể cho cậu
được.
—
*Từ gốc: 烧玻璃 là một nghề thủ công lâu đời, dựa vào tính chất của thủy tinh: tính dẫn nhiệt kém, không có điểm nóng chảy cố định và sức căng bề mặt, nên nó thường được sử dụng sản xuất đồ DIY.
Trong quá trình đun cho thủy tinh mềm, người nghệ nhân cần nhanh chóng
tạo hình trước khi thủy tinh nguội nếu không nó sẽ vỡ ngay lập tức. Mấy
năm gần đây, việc tự đốt thủy tinh rất phổ biến với người trẻ bên Trung
Quốc, bởi dưới bàn tay của mình biến một thứ mong manh như pha lê thành
hình dạng độc đáo, biến một vật liệu thông thường thành một ngôn ngữ độc đáo của riêng mình (Theo Baidu)
Chắc con bướm em Minh làm cho em Di nó sẽ kiểu như này nè: