Ly Biệt Thư
Hoàng cung Lương quốc xa hoa tột bậc hiện ra, Thái tử thân mang áo bào
thêu mãng xà bốn móng quỳ rạp dưới mặt đất, dáng vẻ vô cùng thành khẩn.
Nhưng sau lưng Thái tử còn có một nhân vật quỳ thành khẩn hơn, đó là một
thiếu nữ trẻ tuổi, tư thế này dường như không giống quỳ mà giống nằm sấp hơn. Dáng vẻ của nàng ta gợi cho ta cảm giác nhớ nhà da diết, ta đột
nhiên nhớ tới người bạn đồng niên của mình là lão rùa ở bên hồ trên Hoạ
Bích Linh Sơn.
Trước bức bình phong mười ba mỹ nữ, Hoàng đế Lương quốc nổi cơn thịnh nộ. "Keng!" một tiếng, chiếc nhẫn hắc ngọc đặt ở
trên bàn bị ông ném thẳng vào tường, ngọc thạch lập tức vỡ vụn tại chỗ.
"Thái tử, con dám tặng cho ái phi của trẫm nhẫn hắc ngọc mà ta ban cho con, đây là thâm ý gì hả?"
"Phụ hoàng bớt giận, người tha thứ cho nhi thần đi mà, nhi thần biết sai
rồi, con không dám tơ tưởng đến nữ nhân của phụ hoàng nữa, nếu không nhi thần nguyện lấy cái chết tạ tội, đi gặp ngạch nương ở nơi chín suối."
Thái tử mồ hôi ròng ròng, mồm mép chân cẳng càng run rẩy hơn.
Thiếu nữ "rùa đen" ở bên cạnh cũng run rẩy lên tiếng: "Oanh tần biết sai rồi, xin Hoàng thượng tha cho thần thiếp, thần thiếp..."
"Đem nhốt ả
tiện nhân không biết xấu hổ này lại, sung quân làm nô, vĩnh viễn không
được hồi kinh." Không đợi Oanh tần nói hết, lão Hoàng đế đã hung ác hạ
lệnh.
Không còn tiếng khóc lóc u oán cầu xin khoan dung nào nữa, bởi Oanh tần đang nằm rạp trên đất nghe xong thì sợ đến ngất đi.
"Tên nghiệt súc nhà ngươi cũng mau cút cho khuất mắt trẫm, nếu không được
trẫm triệu kiến thì không cho phép tiến cung." Lão Hoàng đế Lương quốc
có vẻ còn chưa hả hết cơn giận, một bên ném vỡ chén sứ trên bàn một bên
trừng mắt quát tháo Thái tử.
Thái tử nhấc tay áo lau cái trán đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, hắn sợ đến mức són ra quần, lập tức lao ra ngoài.
Tam Hoàng tử Chu Dục tiếp lấy chén trà xanh từ tay vị công công, tự mình
dâng lên trước mặt lão phụ quân: "Phụ hoàng bớt giận, Thái tử chẳng qua
là nhất thời hồ đồ, bị sắc đẹp làm mê mẩn thần trí, mới dăm ba lần ngầm
thông dâm với nữ nhân của phụ hoàng."
Một lời như vậy càng khiến
lão Hoàng đế nổi cơn thịnh nộ hơn. Lão Hoàng đế hất văng chén trà trong
tay Tam Hoàng tử, phân phó công công ban cho Thái tử ba mươi gậy trước
khi hồi phủ.
Tam Hoàng tử ngoài mặt thì quỳ rạp trên đất xin phụ
thân khoan dung cho Thái tử, song trong đôi mắt thì hoàn toàn không có
lấy một tia sợ hãi nào, ngược lại còn thoáng có vẻ đắc ý.
Mộc Cận Nhi lúc này đang đóng giả làm thái giám, cực kỳ không tình nguyện quỳ xuống theo "chủ tử nhà mình".
Nhị Hoàng tử tới rất đúng lúc, còn mang theo một vị mỹ nhân ngọc ngà mười phần, phong vị dị vực, yêu kiều yết kiến.
Vốn là Nhị Hoàng tử trấn thủ ở biên ải, tìm được một vị mỹ nhân biên cương
nên mang đến hiếu kính phụ thân, nói cho đẹp là để giúp vi phụ giải toả
nỗi buồn, cùng phụ hoàng phân ưu.
Lão Hoàng đế nhìn thấy dung mạo mỹ nhân trắng hơn tuyết, vừa yêu mị lại còn mang vẻ đẹp dị quốc diễm
tình thì cơn tức giận bay biến hơn nữa. Ông phất tay áo, ra hiệu cho bọn Hoàng tử, nô tài cùng đứng dậy.
Mộc Cận Nhi quỳ đến đau lưng tê
chân, nàng chậm rãi đứng lên, chu chu đôi môi đỏ, từ từ xê dịch về phía
Tam Hoàng tử, cố gắng nói nhỏ tiếng nhất có thể: "Nhị ca của huynh bị ấm đầu à, suốt ngày cứ lo tìm kế mẫu cho mình, ba ngày một người năm ngày
một đôi, tìm tới nghiện luôn rồi."
Ánh mắt Chu Dực nặng nề liếc mắt nhìn qua nàng, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng.
Mộc Cận Nhi trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, sau đó mới từ từ ngó sang mỹ nhân dị quốc đang đứng ở bên trên lớp gạch tráng men.
Vị mỹ nhân dị quốc này thật sự rất có khí thế, trên đầu đội mũ lông dày,
phía dưới cũng đi giày da còn dày hơn, phần eo lưng lại trơn bóng láng
mịn thon gọn, không hề được che chắn bởi một tí vải vóc nào.
Mặc
dù mỹ nhân dị quốc này có vòng eo quả thực rất thon, làn da quả thực rất trắng, song cách ăn diện bên ngoài của nàng ta khiến người ta rốt cuộc
không đoán được nàng ấy nóng lạnh thế nào.
Nhưng lão Hoàng đế
ngồi bên trên thì lại nóng lên, ông thay đổi sắc mặt, bình thản bảo mọi
người lui về nghỉ ngơi, chỉ riêng mỹ nhân dị quốc thì ở lại, để nàng ta
hát một chút tiểu khúc, giúp xoa dịu huyệt vị nào đó đang đau âm ỉ trong đầu.
Men theo hành lang trong thâm cung, Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử bước đi sóng đôi nhau.
"Tam đệ, gần đây An phi nương nương ở biệt viện Đỗ Quyên có khoẻ mạnh không? Mặc dù không bị phụ hoàng tước bỏ phong hào, song gió núi Đỗ Quyên lại
khiến khí trời lạnh lẽo tịch liêu. Nhị ca ta rất muốn tới bái kiến nương nương, lại không ngờ phụ hoàng nâng đỡ, giao chức trách trấn thủ biên
cương trọng địa cho ta, khiến ta khó mà phân thân đến bái phỏng." Nhị
Hoàng tử nở nụ cười quỷ quyệt khó lường.
Tam Hoàng tử hiển nhiên
là nghe ra ý châm chọc và kiêu ngạo trong lời nói của Nhị Hoàng tử, sắc
mặt thoáng cứng đờ rồi lại thả lỏng ra: "Đa tạ Nhị ca đã nhớ đến ngạch
nương. Ngạch nương hết thảy đều mạnh khoẻ. Tam đệ biết Nhị ca là người
bận bịu, luôn phải bận rộn ước đoán thánh ý, bận rộn dò la ham mê của
Thái tử, vừa hay có thể tặng những mỹ nhân hợp ý Thái tử cho phụ hoàng
gối giường."
Nhị Hoàng tử ngửa mặt lên trời cười dài: "Tam đệ quá lo lắng rồi, người làm Nhị ca ta chỉ một lòng muốn thay phụ hoàng phân
ưu, hoàn toàn không nghĩ gì khác. Lời này của Tam đệ nếu bị phụ hoàng
nghe thấy, khó tránh người trách cứ huynh đệ chúng ta không hoà thuận."
Tam Hoàng tử cười nhạt: "Nhị ca là người thông tuệ như thế, đương nhiên sẽ
không khiến lời Tam đệ nói ra truyền đến tai phụ hoàng, kẻo làm ô uế cái mỹ danh hiền đức rộng lượng của Nhị ca."
Nhị Hoàng tử sải bước
nhanh hơn: "Được rồi, trời cũng không còn sớm, cũng phải sửa soạn lên
núi Đỗ Quyên làm một chuyến đi săn thôi, ta ngây ngốc ở biên tái đã lâu, vô cùng hoài niệm cảnh thu hiu quạnh chốn ngoại ô. Vừa có thể đi săn
vừa có thể thưởng thức mỹ cảnh héo úa tàn lụi cuối thu của núi Đỗ Quyên, thật sự là hứng chí, ha ha ha."
Tam Hoàng tử siết tay thành nắm
đấm, giấu dưới tay áo rộng thùng thình. Hắn nói với bóng lưng đang tuỳ
tiện tiêu sái đi trước: "Nhị ca cũng đừng quên đến Hoàng lăng ở ngoại ô
để đốt chút vàng mã cho Tứ đệ đấy, ắt hẳn Tứ đệ dưới suối vàng nếu biết
được thì vui mừng khôn xiết, Tứ đệ cũng không chết oan uổng."
Điệu bộ vui vẻ của Nhị Hoàng tử có hơi khựng lại, hắn cắn răng hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Từ những phân đoạn này, không khó đoán ra, các Hoàng tử ai cũng có mục
đích riêng nhấtbdidjnh phải đạt được. Khung cảnh Hoàng cung tưởng chừng
như hoà khí này lại vô cùng bất ổn, Nhị Hoàng tử lẫn Tam Hoàng tử đều
không muốn để Thái tử thái bình. Từ xưa đến nay, nguyên nhân khiến các
Hoàng tử bất ổn chỉ có một ―― tranh đoạt hoàng vị.
Ngay cả Mộc
Cận Nhi luôn lỗ mãng hay lải nhải mà cũng nhìn ra điều này, khuôn mặt
nhỏ nhắn hơi chau lại: "Dục ca ca, Hoàng cung thật phức tạp, giữa huynh
đệ các người nhất định phải ngươi lừa ta gạt, ném đá xuống giếng như vậy sao?"
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt non nớt của "thái giám dỏm": "Cận Nhi, muội không hiểu đâu, sinh ra trong nhà đế vương,
đây là số mệnh không thể tránh được."
An phi nương nương ở biệt
viện Đỗ Quyên có thể ngồi trên cao vị nương nương, ắt cũng phải là một
cao thủ biết nhìn mặt nói chuyện. Vị nương nương này sớm đã nhìn ra tình cảm mập mờ giữa nhi tử nhà mình với Mộc Cận Nhi. Nhân một dịp Mộc Cận
Nhi tham uống rượu nho mà mê man thiếp đi, bà bèn nhắc tới chuyện này.
"Dục nhi, Cận Nhi cũng đã đến tuổi cập kê rồi, hai người các con nếu tình
đầu ý hợp, sao không sớm ngày thu nha đầu này vào Vương phủ đi." An phi
nương nương ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng của
Cận Nhi.
Chu Dục nhìn qua thiếu nữ đang ngủ say trên giường, hắn
sững sờ một lúc rồi đáp: "Không vội, gần đây ân sư Dư Trần tìm được mấy
quyển binh thư hiếm gặp, đưa hài nhi từ từ nghiền ngẫm, vừa lúc hài nhi
cũng rất có hứng thú với thuật pháp bày trận trong sách, hiện đang ngày
đêm nghiên cứu, sợ là gần đây sẽ lạnh nhạt Cận Nhi, chờ thêm ít lâu cũng không muộn mà."
An phi nương nương tất nhiên là hiểu lời nói
trong miệng nhi tử có ý thoái thác, bà cũng không nói thêm gì, chỉ nhắc
nhở: "Hết thảy tuỳ con thôi, có điều Dư Trần đạo trưởng của Thành phủ
quá thâm trầm, con dùng người này thì phải cẩn thận."
Chu Dục
ngừng cười: "Cận Nhi là đứa bé mồ côi mà Dư Trần đạo trưởng mang tới
biệt viện Đỗ Quyên, chúng ta có cần đề phòng Cận Nhi hay không?"
An phi nương nương ngắm nha đầu say ngủ trên giường, cười bảo: "Không cần đâu."
Im lặng một lát, trên mặt An phi nương nương hiện lên vẻ nặng nề, bà nhẹ
giọng nói: "Ngạch nương hiểu suy nghĩ trong lòng con. Một khi con đã lựa chọn cùng các Hoàng tử khác tranh đoạt quân vị thì cũng đã chọn số mệnh cô quả rồi. Đứa nhỏ Cận Nhi này thiên tính đơn thuần ngay thẳng, nhất
định không chịu nổi cảnh minh tranh ám đấu giữa chốn phi tử, con cứ suy
nghĩ kỹ càng, hoàng vị khó được, chân tình càng khó cầu hơn, chẳng qua
là do con quan tâm chuyện gì hơn thôi."
Chu Dục nhíu mày, đôi mắt hơi cụp xuống, đáp lại: "Dĩ nhiên hài nhi hiểu được."
An phi nương nương thở dài: "Cũng mấy năm rồi, nhưng mỗi khi nghĩ đến vụ
án độc xà trong cung của tiểu Hoàng tử, lòng ta vẫn còn hốt hoảng. Nhị
Hoàng tử và Tứ Hoàng tử đều do Ninh phi hạ sinh, nhưng vì giá hoạ cho
ta, Ninh phi lại liên hợp với Nhị Hoàng tử, tự mình hạ độc tiểu nhi tử.
Đối phó với loại mẫu tử rắn rết này, e mỗi bước đều hao tổn tâm lực,
ngày sau ắt con phải lao tâm phí thần vì bọn họ. Ngạch nương liên tục
khuyên nhủ là vì mong con hiểu được, vương vị là hoạ, bình an là phúc."
Chu Dục mím môi, hồi lâu không nói điều gì. Hắn hành lễ với mẫu thân, sau đó rời khỏi tẩm phòng.
Chu Dục nghiền ngẫm binh thư ròng rã một năm vẫn chưa xong, An phi nương
nương không nặng không nhẹ đề cập đến hôn sự của Cận Nhi, Chu Dục còn
chẳng buồn tìm lý do mới, lần nào cũng lấy cớ nghiền ngẫm binh thư để
lấp liếm cho qua.
Cho đến hôm đó, sương mù tan đi, tiết trời thoáng đãng.
An phi nương nương không biết có ý định gì, lại an bài cho Mộc Cận Nhi đi xem mắt.
Dân phong Lương quốc không giống với đất nước nào, điểm đặc sắc là không bị cấm cản, ưu tiên cho chuyện giao lưu. Nam nữ chưa lập gia thất có thể
mặt đối mặt tham gia lưu thuỷ yến[1] để xem mắt, trở thành tiền lệ xưa
nay chưa từng có trong lịch sử.
[1] Lưu thuỷ yến (流水宴): còn gọi là tiệc buffet.