“Anh Tuấn! Tình hình gần đây vừa có chuyển biến tốt, bây giờ đến bệnh viện…”
“Mày sợ chết thì cút ra!”
A Tân đang ngồi ở ghế lái, nhưng vẫn muốn nhắc nhở Tiêu Tuấn chuyện cảnh
sát vừa án binh bất động. Nhưng lúc này anh tâm trí rối tung rối mù, làm gì còn thời gian nghĩ nhiều như vậy? Anh chỉ sợ người con gái trong
vòng tay này lại quên mất mình là ai, sợ cô lại biến mất. A Tân bị quát
đến tái mặt, chỉ có thể im lặng mà phóng xe đi.
Bạch Nhược Đình
nhanh chóng được đưa vào bệnh viện, Liêu Ninh ngay sau đó cũng đã biết
tin. Anh ta chạy đến đứng ở hành lang cấp cứu, đã thấy Tiêu Tuấn đang ôm đầu. Người đàn ông này từng cao cao tại thượng đạp lên đầu những kẻ năm xưa bắt nạt anh. Người đàn ông này ở Trùng Khánh hiện giờ đang hô mưa
gọi gió. Và vẫn là người đàn ông này, bây giờ lại vì tình yêu mà thân sơ thất sở, vì tình yêu mà trở nên khờ dại.
“Tình hình thế nào rồi?”
Liêu Ninh chậm rãi hỏi. Anh từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta, rồi lại đưa mắt nhìn cửa phòng cấp cứu.
“Tôi không biết.”
Anh ta thấy anh như vậy cũng không còn tâm trạng hỏi thêm mà ngồi ngay bên cạnh.
“Hai năm trước đây, bệnh viện có lẽ là nơi mà tôi ra vào còn nhiều hơn cả công ty của mình. Cậu nói xem? Tại sao lại như vậy?”
Tiêu Tuấn vô thức hỏi, trên gương mặt nhàn nhạt ý cười châm biếm. Anh nhiều
lần đối mặt với cái chết, cũng không cảm thấy đáng sợ bằng việc nhìn
người mình yêu thương xảy ra chuyện. Dường như đối với anh, tính mạng
của bản thân chỉ là một phần rất nhỏ. Vì anh biết, linh hồn của mình
đang gửi ở nơi mà anh tin tưởng nhất, trân trọng nhất.
Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Tiêu Tuấn nhanh chân đứng dậy chạy đến.
“Cô ấy chỉ bị chấn thương nhẹ ở phần đầu nên không gây nguy hiểm tính mạng, có điều vẫn cần phải ở lại đây theo dõi. Mời anh theo tôi đến quầy lễ
tân làm thủ tục nhập viện.”
Câu nói của bác sĩ như lấy đi hết
những tảng đá đè nặng trong lòng anh xuống. Anh thở phào, phải vài phút
sau khi ổn định được cảm xúc mới đi theo ông.
“A Tân! Mà chuyện này là sao vậy? Đang yên đang lành tại sao cô ấy lại ngã cầu thang?”
Liêu Ninh khó hiểu hỏi A Tân, mà anh ta cũng không rõ đầu đuôi thế nào nên
cũng không nói được. Sau khi xác định Bạch Nhược Đình đã ổn, anh ta cũng không còn việc gì mà về lại chung cư. Còn A Tân, vì Tiêu Tuấn không nói lời nào với anh ta, khiến anh ta cũng bối rối không biết nên đi hay ở
lại.
Ngồi bên giường bệnh nhìn cô hôn mê, anh chỉ im lặng nắm chặt tay cô như thế.
“Anh Tuấn! Em mua chút gì đó cho anh ăn có được không?”
“Mày ăn đi! Tao không đói!”
A Tân im bặt. Trong phòng bệnh không còn ai lên tiếng, chỉ có tiếng gió
thi thoảng từ cửa sổ lọt vào. Sau khi A Tân về, sự yếu đuối trong trái
tim anh mới chậm rãi thổ lộ. Anh vùi mặt mình vào lòng bàn tay của Bạch
Nhược Đình, nhỏ giọng nói.
“Anh đã rất khó khăn để tìm được em! Xin em! Nhất định phải thật bình an!”
Một tiếng đồng hồ sau, Tiêu Tuấn vì mệt mỏi mà nghiêng đầu ngủ quên trên
lòng bàn tay của Bạch Nhược Đình. Còn cô, sau khi tỉnh lại thì thấy sau
gáy mình hơi đau, tay cũng hơi nặng. Vừa nhích tay, anh đã cảm nhận được mà thức giấc.
“Đình Đình?”
Tiêu Tuấn mừng rỡ đến mức quên luôn mình tiếp theo sẽ làm gì. Cô nắm lấy tay anh, sợ anh lo lắng quá nên liền nói.
“Anh đừng lo cho em! Em không sao!”
“Anh biết! Anh biết em nhất định sẽ không sao!”
Anh hôn lên tay của cô, còn cẩn thận dìu cô ngồi dậy. Chợt nhớ đến món cháo mình đã cất công chuẩn bị ở nhà, Bạch Nhược Đình không khỏi tiếc nuối.
“Anh vẫn còn chưa ăn cháo mà em nấu…”
“Không sao, không sao! Anh sẽ bảo A Tân mang tới, chúng ta cùng ăn có được không?”
Cô lại miễn cưỡng vui vẻ. Dù vết thương sau đầu có chút đau, nhưng xem ra
cũng không ảnh hưởng quá nặng. Chỉ là khi nhớ đến Lan Nguyệt trong lòng
lại xen lẫn giữa cảm xúc đắc ý và lo sợ. Dù sao cô ta cũng không phải
người da mặt mỏng đuổi là sẽ đi, còn phải chạm mặt nhau khoảng thời gian dài. Nhưng nếu đã có chỗ dựa tinh thần là Tiêu Tuấn, thì cô cũng không
cần quá lo lắng.
“Tiêu Tuấn! Em nghĩ Lan Nguyệt không cố ý làm như vậy đâu!”
Bạch Nhược Đình nói ra câu này, muốn xem thái độ của Tiêu Tuấn sẽ ra sao. Và điều mà cô không ngờ, là vì cô anh có thể sẵn sàng trở nên lạnh lùng,
trở nên cay nghiệt.
“Còn nói không cố ý? Nếu như không phải em vẫn bình an vô sự, anh nhất định không để cô ta sống yên ổn.”
Cô biết, tình yêu này anh dành cho cô đã hai năm rồi không hề thay đổi.
Chỉ là cách yêu của anh bây giờ, dường như đã không còn giống với trước
đây. Không phải cô sợ anh điều gì, chỉ là nhất thời không quen thuộc.
Nếu như trước đây cô không vui hoặc nói rằng bản thân bị ức hiếp, anh
nhất định ôm cô vào lòng vỗ về, đưa cô đi giải khuây. Còn bây giờ, anh
ngoài nhắc đến chuyện muốn đoạt mạng người ta ra thì không còn gì khác.
Bạch Nhược Đình rũ mắt, đặt tay mình lên tay anh. Tuy cô không thích Lan
Nguyệt, thậm chí muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi. Nhưng nhớ lại khoảng
thời gian không có mình bên cạnh, nhờ có cô ta mà anh được chăm sóc. Dù
có thật sự nhẫn tâm, cũng không đến mức tuyệt tình.
“Chuyện đó tạm thời nói sau đi! Bây giờ em phải ở lại đây theo dõi cho tốt mới được về nhà!”
Tiêu Tuấn vừa nói vừa xoa xoa mặt của cô, nhìn cô dịu dàng.