Sau một vở kịch nhỏ sạp hàng của Trần Túc buôn bán vẫn ế ẩm. Vũ Hoàng Kính ngồi cùng cậu thêm vài phút rồi mới rời đi.
Trần Túc hiểu rõ việc anh trốn đến đây với cậu chắc chắn đã làm trễ rất
nhiều công việc của anh vì vậy cậu cũng hối thúc anh mau về đi, nếu có
chuyện gì cậu có thể xử lý anh không cần phải chậm trễ thời gian của
mình.
Vũ Hoàng Kính trước khi đi anh nhìn cậu rất khác lạ, ánh
mắt của anh khiến trái tim cậu đập một cách nhộn nhịp, cậu muốn hỏi anh
tại sao lại nhìn cậu như vậy nhưng cuối cùng cậu vẫn không mở miệng hỏi
cho đến khi anh hoàn toàn rời khỏi khu chợ.
Ngồi cả một buổi
chiều sạp hàng cũng chỉ le hoe vài người khách, rau cải tươi ngon ban
đầu cũng bởi vì phơi nắng trong một thời gian mà dần èo ọt khiến mắt
nhìn không còn quá đẹp đẽ. Tuy nhiên so sánh rau của Trần Túc với những
sạp hàng khác thì vẫn tốt hơn rất nhiều nhưng địa hình thực sự quá xấu,
sạp trang sức hoàn toàn che mất đi sạp hàng của cậu nên không có nhiều
người đến mua.
Mắt thấy sắp đến giờ dọn hàng trở về Trần Túc
không khỏi thở dài một hơi, ngày hôm nay đúng là ra đường không thuận
lợi. Không phải nói là xui xẻo mới đúng, đã không kiếm được tiền còn gặp phải người thân cực phẩm.
Cậu cảm thấy sau này tốt nhất mỗi khi
ra đường thì phải xem ngày cho tốt, nếu không cứ như ngày hôm nay chắc
chắn sẽ không kiếm được vốn để tiếp tục trồng rau chứ nói gì để giành
tiền.
May mắn thay khi Trần Túc loay hoay dọn dẹp hàng thì có một người đến hỏi rau dưa của cậu, người đàn ông này không chỉ mua rau dưa
mà còn mua cả bột mì mà cậu đã mài.
Cậu không ngờ mình lại gặp
may như vậy, vui vẻ bán hết hàng hóa của mình với giá cả nhượn bộ khá
nhiều, không chỉ cậu vui vẻ mà chính người mua cũng hài lòng.
Sau khi giúp người mua đem đồ lên thùng xe thì cậu liền dẹp dọn lại sạp hàng nhỏ của mình rồi nhanh chóng rời đi.
Chú An chắc hiện tại đang chờ ở cổng thôn cậu phải nhanh chân lên nếu không để chú ấy chờ lâu thì thật ngại ngùng. Trước khi đến cổng thôn cậu còn
không quên mua chút đồ ăn ngon cho hai đứa nhỏ nhà chú, bọn trẻ rất
thích những điểm tâm ngọt ngon như thế này, hôm nay cậu còn kiếm được
một khoản tiền vì vậy cậu không chút keo kiệt mà mua nhiều một chút.
Một phần cậu để cho hai đứa nhỏ, một phần khác cậu giữ cho gia đình mình.
Đúng như Trần Túc nghỉ chú An đã đứng trước cổng đợI không biết từ lúc nào.
Trần Túc nhanh chóng chạy đến sau đó tơ vẻ hối lỗi:
“Xin lỗi chú An cháu đến trễ.”
Chú An hiền lành lắc đầu:
“Không có gì, ta cũng vừa mới đến thôi.”
Trần Túc nghe vậy thì mỉm cười:
“Thật ạ, như vậy thì may quá.”
Nhìn thấy Trần Túc đã ngồi lên xe đàng hoàng chú An liền vỗ nhẹ dây thừng lên mông trâu để nó nhanh chóng chạy về phía trước.
Hai chú cháu về đến thôn thì trời cũng sập tối, Trần Túc sau khi lén lút
đưa đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ mới tạm biệt gia đình chú An để về nhà.
Cậu hiểu rõ sau đó túi đồ ăn vặt cũng bị vợ chồng chú An phát hiện sau đó
lại dạy dỗ cậu tiết kiệm tiền một phen nhưng cậu thật sự rất vui vẻ khi
được quan tâm như vậy. Hai gia đình chỉ trong một năm đã thân thiết với
nhau rất nhiều, cậu tin rằng chỉ cần đối sử thật lòng với bọn họ thì bọn họ cũng sẽ thật lòng với gia đình cậu.
Khi về đến nhà Trần Túc
nhìn thấy Trần Vân đang ngồi trên ghế sô pha thêu thùa, bà nghe thấy
tiếng cửa liền ngước đầu lên mỉm cười:
“Về rồi à. Mẹ có để cơm trên bàn cho con rồi đấy.”
Trần Túc chớp chớp mắt đáp lại:
“Vâng ạ con đi ăn đây.”
Cậu đi vào nhà bếp dùng cơm khi ăn xong cậu cũng đọn dẹp sạch sẽ rồi mới
chạy ra ngoài ngồi bên cạnh mẹ mình. Nhớ đến lời dặn dò của Vũ Hoàng
Kính cậu liền nói:
“Mẹ, dạo gần đây nhà mình chắc chắn sẽ không yên ổn mọi việc mẹ đều phải cẩn thận nhé.”
Trần Vân nghe vậy không khỏi dừng tay đang thêu thùa lại rồi lo lắng hỏi:
“Làm sao vậy, có chuyện gì à.”
Trần Túc gật đầu:
“Hôm nay bà ta đến tìm con bắt con phải ly hôn.”
“Cái gì.”
Trần Vân nghe vậy liền tức giận nói lớn:
“Bà ta sao dám chạy đến đây tìm con.”
Trần Túc vội vàng vỗ nhẹ vai bà an ủi:
“Không sao, không sao bà ta không làm gì được con cả. Anh Kính vừa lúc chạy
đến đuổi bà ấy đi rồi, nhưng anh ấy lo lắng bà ta cùng những người khác
sẽ chạy đến quấy rầy chúng ta nên mới dặn chúng ta cẩn thận.”
Trần Vân nghe vậy tuy đã bình tĩnh lại nhưng bà vẫn cau mày, không ngờ gia
đình kia lại mặt dày như thế, đối xử tệ bạc với cậu còn có mặt mũi chạy
đến ra lệnh. Lúc trước bởi vì không biết nên bà mới dễ dàng chấp nhận
đau khổ mà buông tay để cậu về nhà nhận tổ quy tông nhưng sau khi biết
được những gì bọn họ làm với cậu bà không thể chấp nhận được.
Nếu như lần sau bọn họ dám xuất hiện trước mắt bà chắc chắn bà sẽ cầm chổi
đuổi bọn họ đi, giàu có thì làm sao nếu nhân phẩm đã có vấn đề thì bà
cũng không sợ bọn họ.
Trần Túc nhìn bà rồi thở dài, cậu biết mẹ
mình đang nghĩ gì nhưng cậu không muốn bà dính dáng quá nhiều vào những
chuyện phiền nhiễu như thế này, bệnh của bà vẫn chưa hoàn toàn hết thẳng tâm trạng phải thả lỏng thì sức khỏe mới tốt được, nhưng nếu cậu không
nói trước đợi đến khi có chuyện bà lại không kịp trở tay vậy càng thêm
khó bề an tâm được.
“Mẹ…”
Cậu ngập ngừng gọi lại không biết phải nói thế nào.
Trần Vân nhìn cậu, thấy ánh mắt lo lắng của cậu bà liền hiểu:
“Có phải con lo lắng mẹ sẽ mềm lòng với Trần Nghị.”
Trần Túc gật đầu:
“Cậu ta chắc chắn sẽ chạy đến đây gặp mẹ. Mặc dù anh ấy không nói mình đang
làm gì nhưng con có cảm giác dường như sắp có chuyện gì đó xảy ra, ông
lão khi tết đến đây có lẽ phát hiện ra chuyện gì đó nên mới muốn lôi kéo Trần gia vào mà Trần gia kia chắc chắn sẽ không ngồi yên với món hời
nhỏ nhoi như vậy.”
Tuy không hiểu việc làm ăn gì nhưng Trần Vân
sống hơn nữa đời người rồi bà cũng hiểu một hai bản tính của con người.
Bà gật đầu rồi thở dài:
“Con yên tâm mẹ không thể nào chấp nhận
một người con trai có bản tính như thế, có lẽ máu mủ sẽ khiến mẹ xao
động nhưng nhân tính khiến mẹ không thể nào xem nhẹ việc nó làm với
con.”
Nói xong bà liền không khỏi đau thương, kết tinh tình yêu
của hai vợ chồng bà lại trở thành một người xấu xa như vậy khiến bà
không thể chấp nhận được, nhưng may mắn thay đứa nhỏ được nuôi dưỡng
trong tình yêu của bọn họ lại là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Đây cũng xem như hai vợ chồng bọn họ đã có một hạnh phúc mỹ mãn rồi đi.