Sáng sớm Chủ Nhật, Dư Trừ ngáp dài, đến quán cà phê.
Từ Dĩ Hằng đội chiếc mũ lưỡi trai màu nâu đang phát tờ rơi bên đường, cũng ngái ngủ chào: "Chào buổi sáng."
Dư Trừ: "Sớm quá tôi mở mắt muốn không nổi luôn. Giám đốc đến làm việc sớm thế à?"
Từ Dĩ Hằng nhét tờ rơi vào túi rồi nói: "Đúng vậy, chị ấy muốn phỏng vấn cậu trước khi khách hàng vào cửa hàng."
Tối qua cậu ta đã gọi điện cho Dư Trừ, nói với cô rằng đã tìm được một công việc rất phù hợp với cô: Làm việc trong một quán cà phê văn nghệ, nơi
cô có thể học pha cà phê, giờ giấc linh loạt, công việc nhẹ nhàng, và
cũng có thể làm chút việc riêng.
Người quản lý là một phụ nữ
trung niên mặc bộ vest chuyên nghiệp màu be, khi nhìn thấy Dư Trừ, đầu
tiên chị ta nhìn vào: "Tiểu Trừ phải không? Em thử thay đồng phục của
quán ra xem?"
Tiến độ này quá nhanh, Dư Trừ không kịp phòng bị: "Ơ, dạ."
Cô nhanh chóng thay quần áo, học việc từ các nhân viên cũ một lúc, tuy
nhiên bộ quần áo đi làm khá rộng so với cô, tay áo dài lõng thõng.
Quản lý đột nhiên hỏi: "Tiểu Trừ, em đủ tuổi trưởng thành chưa?"
Dư Trừ: "Dạ em đủ tuổi rồi chị."
Người quản lý gật đầu: "Tốt lắm. Hình ảnh và khí chất của em rất phù hợp với
phong cách của quán chúng ta. Ngoại trừ cuối tuần, từ thứ Hai đến thứ
Sáu em có thể đến đây bao nhiêu ngày?"
Trước khi đến Dư Trừ đã
sắp xếp trước: "Dạ, giữa tuần em đến được hai lần, vào chiều hoặc tối,
cuối tuần thì hai buổi rưỡi có được không chị?"
Người quản lý gật đầu: "Được. Lương tính theo giờ, tuần sau có thể bắt đầu đi làm."
Dư Trừ gật đầu: "Dạ, em cảm ơn chị."
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Từ Dĩ Hằng uể oải nói: "Cậu mau đãi tôi ăn
bữa sáng coi như phí hoa hồng đi, tôi đói quá trời quá đất."
Dư
Trừ đồng ý không nói một lời, đưa cậu ta đi một vòng đến quán ăn sáng
trong con hẻm gần đó, mạnh dạn nói: "Cậu muốn ăn gì cứ gọi."
Từ Dĩ Hằng nhìn thực đơn dính đầy dầu mỡ: "Khó trách cậu vui vẻ như vậy, chịu cậu luôn."
"Là tự cậu đòi nha, không phải tại tôi."
Dư Trừ bắt đầu gọi món, vẫy tay với chủ quán: "Ông chủ, cho cháu một lồng
tiểu long bao, một cốc sữa đậu nành và một quả trứng hấp. Cảm ơn ông
chủ."
"Được rồi! Đợi một lát."
Ông chủ quay lại nhìn cô, ồ giọng nói của cô gái này ngọt ngào ghê.
Từ Dĩ Hằng uốn cong đôi chân dài của mình, cũng gọi y như cô nhưng gấp đôi số lượng, quét sạch như gió cuốn mây tan: "Tôi đi trước đây."
Dư Trừ: "Sao cậu đi vội thế?"
"Thật vô nghĩa, dĩ nhiên là vì miếng cơm manh áo rồi."
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Chẳng trách lúc trước Từ Dĩ Hằng hỏi cô có phải cô không muốn dùng tiền của gia đình chỉ vì cãi vã tức giận hay không.
Thật ra cũng không phải cô tùy hứng. Hôm đó mẹ cô nói chỉ cần còn tiêu tiền của nhà thì mọi chuyện đều phải nghe theo.
Nhưng cô muốn thử xem sao, muốn thử nghe theo chính mình.
Ăn sáng xong, Dư Trừ đi bộ về ký túc xá.
Trên đường đi, cô đang tính toán xem mình còn bao nhiêu tiền, cô vẫn còn
5.000 tệ từ học bổng trước đây, số tiền mà dì Út cho cô vẫn chưa dùng
đến, tiền tiết kiệm đã được 10.000 tệ... Bây giờ cô đã có một công việc
bán thời gian nho nhỏ. Một học sinh cuối cấp còn giới thiệu cho cô làm
gia sư, nói chung cũng coi như đủ sống. Nhưng tiền thuốc lại khá tốn kém nên cô vẫn phải nghĩ cách khác.
Nắng sớm mùa xuân vừa vặn rơi lên đôi má hơi non nớt của cô.
Dư Trừ ngẩng đầu lên, hai má nóng bừng khi tiếp xúc với ánh nắng.
Dư Tiểu La, mày nhất định có thể sống tốt.
*
Tuần thứ ba của học kỳ mới, chương trình học ở Minh Đại bắt đầu.
Khi lớp học chuyên ngành bắt đầu, Dư Trừ có rất ít thời gian rảnh, thứ Hai
là thời gian rảnh rỗi nhất, buổi sáng cô phải đến Vĩnh Đại còn buổi
chiều và buổi tối là của riêng cô.
Cuối tuần trước Trình Khuynh vẫn chưa rảnh, đã gửi tin nhắn thông báo cho Dư Trừ.
Lớp thứ Hai này do một trợ giảng dạy thay, nói rằng giáo sư Trình đã tham
dự một hội nghị học thuật quốc tế vào cuối tuần trước và có chuyến bay
về Trung Quốc vào buổi chiều nên không thể bắt kịp lớp học buổi sáng.
Dư Trừ ngồi ở hàng đầu tiên, mở sách ra đóng lại rồi lại mở ra, tự nhủ: "Được rồi, Bé Dứa, học ngoan đi nào, chăm chỉ lên nào."
Đồng Gia ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi: "Cậu đang nói chuyện với ai vậy?"
Dư Trừ có chút xấu hổ: "Tớ đang tự nói một mình thôi."
"Cậu hay lắm, dáng vẻ yên lặng tập trung ngày thường của cậu đâu mất rồi?"
Đồng Gia khịt mũi, "Mà nè, cậu có thấy là trợ giảng giảng bài không hay
bằng cô Trình không?"
Dư Trừ lập tức nói: "Thì Cô Trình giảng
phải hay thì mới được làm giáo sư chính thức lúc còn trẻ như vậy chứ. Tớ chưa từng thấy ai ưu tú hơn cô ấy."
Đồng Gia: "Sao lúc nói lời này trông cậu hãnh diện quá vậy? Nghe cứ như đang khen bạn gái của cậu vậy đó."
Dư Trừ mở to mắt hạnh: "Không, nào có."
Không phải bạn gái, nhưng cũng là một... một mối quan hệ không xác định.
Cũng may Đồng Gia chỉ nói đùa chứ không xoáy sâu vào.
Sau giờ tan học vẫn còn sớm nên Dư Trừ định về nhà lấy chút quần áo mỏng.
Khi Dư Trừ đi đến cửa tiểu khu, tình cờ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, cô ngây ngẩn cả người.
Đứng cạnh xe là một người đàn ông trung niên mặc vest xanh, cà vạt xám bạc,
khí chất chững chạc, lịch lãm, nụ cười hiền lành, đang nói chuyện với
người phụ nữ trước mặt rồi giúp cô ta mở cửa xe, động tác rất ga lăng
nhẹ nhàng.
Dư Trừ biết người này, đó chính là người lần trước cô
bắt gặp đang nói chuyện với ba cô ở quán cà phê, đồng thời cũng là thư
ký của công ty ba cô.
Không biết họ đã như thế này bao lâu rồi.
Cô tiến lên trước hai bước, lọt vào tầm mắt của Dư Minh Hoài.
Nụ cười của Dư Minh Hoài nhạt dần: "Tiểu Trừ?"
Dư Trừ gật đầu: "Ba ba."
Du Minh Hoài nói nhỏ với người trong xe mấy câu rồi bước tới: "Hôm nay
không phải thứ Hai à? Sao con lại về rồi? Con ăn trưa chưa?"
Dư Trừ nhếch khóe miệng, gượng cười: "Ăn rồi."
Dư Minh Hoài nói: "Vậy con muốn đi đâu? Để ba ba đưa con đi."
Dư Trừ lắc đầu, đi vòng qua ông ta, đột nhiên quay người hỏi: "Ba, ba mẹ diễn xuất nhiều năm như vậy có thấy mệt không?"
Ba mẹ cô đều là thành phần trí thức, lại coi trọng thể diện, trước mặt
người khác giả vờ trìu mến, sau lưng cãi vã không biết bao nhiêu lần,
không biết làm thế nào lại có thể giả vờ lâu như vậy.
Dư Minh
Hoài nhịn không được, vẻ mặt nặng nề nói: "Nói năng cho đàng hoàng, diễn xuất gì chứ? Trẻ con không nên xen vào chuyện của người lớn."
Dư Trừ không thèm để ý đến ông ta nữa, đi thẳng về phía trước.
So với bàng hoàng lần trước, bây giờ cô có chút chết lặng, về nhà thu dọn
quần áo, thu dọn vài cuốn sách rồi quay lại trường học.
Trên đường đi, cô ngơ ngác ngồi trên xe buýt.
Khi cô còn nhỏ, có người hỏi cô, giữa ba và mẹ, cô thích ai hơn, nhưng cô
không thể lựa chọn. Sau đó, ba mẹ cô ngập ngừng hỏi cô, nếu ba mẹ chia
tay thì cô muốn theo ai, phản ứng khi đó của cô là òa khóc.
Trời lại mưa.
Mùa xuân năm nay trời mưa thật nhiều.
Dư Trừ nhìn ra ngoài cửa sổ, lướt ngón tay qua kính cửa sổ mờ sương.
Cô là người rất coi trọng tình cảm gia đình, cô biết mình quá đặt nặng tình cảm vào đó.
Có lẽ cô không nên quá coi trọng mối quan hệ gia đình.
Khi xe đến bến, mưa vẫn chưa tạnh nhưng đã nhẹ hơn một chút.
Dư Trừ không mang theo ô, cô dầm mưa trở về.
Khi đến ký túc xá, quần áo cô đã ướt hơn phân nửa, buộc phải chạy vào tắm nước nóng, thay đồ ngủ xong liền hắt hơi hai cái.
Cô ngồi trên ghế ngẩn người xếp chiếc ô màu xanh, như thể có chút ám ảnh
cưỡng chế, vuốt phẳng từng nếp nhăn rồi mới chịu nhét vào vỏ ô.
An Khả đang định đi ra ngoài: "Trừ Trừ, cho tớ mượn ô của cậu đi. Cái màu xanh ấy. Ô của tớ nhỏ quá."
Dư Trừ tìm một chiếc ô khác đưa cho cô: "Cái đó không được, cậu dùng tạm cái này đi."
An Khả nhìn cô: "Đồ keo kiệt, cậu cứ xem nó như bảo bối vậy đó, tớ đi đây."
Dư Trừ không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng bạn cùng phòng đóng cửa lại.
Cô uống một hơi hai chén thuốc, ngơ ngác nghe tiếng mưa phùn tí tách ngoài cửa sổ.
Buổi chiều cô phải đến quán cà phê làm việc.
Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy trống rỗng, cứ cảm thấy khó chịu thế nào.
Cô gửi tin nhắn cho Trình Khuynh: "Chị có ở nhà không ạ?"
Vài giây sau, cô lại nhắn: "Em có thể gặp chị được không?"